» Chương 288: Khí huyết khủng bố

Vĩnh Hằng Thánh Vương - Cập nhật ngày May 12, 2025

Huyết như hải triều, tiếng giống như kinh lôi!

Giờ khắc này, xông tới Tô Tử Mặc, phảng phất là một thớt thần câu toàn thân lóe ra lôi quang liệt mã, sau lưng có thủy triều mãnh liệt như biển động ập đến!

Ầm!

Đầu gối Tô Tử Mặc, đâm thật mạnh vào linh lực quang cầu do Đái Húc ngưng tụ, phát ra một tiếng vang thật lớn!

Một luồng vầng sáng linh lực cực lớn bắn ra từ tâm va chạm, lóa mắt đến mức chung quanh sáng rực như ban ngày!

Quang cầu nổ tung, linh lực cuồng bạo tuôn trào.

Linh lực Lục mạch Trúc Cơ cực kỳ hùng hậu, thân hình Tô Tử Mặc bị đánh bật ra ngay lập tức, lộn mấy vòng trên không mới từ từ rơi xuống đất.

Đái Húc bạch bạch bạch liên tục lùi mấy bước, hai chân lún sâu trong đất bùn mới đứng vững được.

Cân sức ngang tài!

Đây hoàn toàn là đối đầu trực diện, không có quá nhiều kỹ xảo.

Linh lực Lục mạch Trúc Cơ, đã hoàn toàn có thể chống lại huyết mạch chi lực bộc phát của Tô Tử Mặc!

Mấy tháng trước vào ban đêm, mặc dù Tô Tử Mặc từng tự tay giết chết một vị Kim Đan chân nhân, nhưng hắn trong lòng rõ ràng, nếu đơn đả độc đấu, vô luận là hắn hay Dạ Linh, đều không phải là đối thủ của Kim Đan thật sự.

Tô Tử Mặc dẫn Đái Húc tới nơi đây, một mặt là muốn trấn sát Đái Húc.

Mặt khác, Tô Tử Mặc cũng muốn xem xem, chiến lực tu yêu của bản thân rốt cuộc đạt đến trình độ nào, có thể chống lại tu chân giả cảnh giới gì.

Nói ngắn gọn, Tô Tử Mặc xem Đái Húc như một khối đá mài đao.

Vừa mới một cái va chạm, Tô Tử Mặc đã hiểu rõ trong lòng.

Luyện Tạng thiên đại thành, lực lượng hắn vận chuyển huyết mạch bộc phát đủ để đối đầu với lực lượng Lục mạch Trúc Cơ mà không rơi vào thế hạ phong!

Đái Húc tay trái lấy ra một viên đan dược nuốt vào bụng, tay phải thao túng phi kiếm, nhìn chằm chằm vào Tô Tử Mặc, hơi thở hổn hển.

Mặc dù Đái Húc bề ngoài coi như trấn định, nhưng trong lòng hắn đã dậy sóng kinh đào hải lãng.

Nguyên bản trong mắt hắn, Tô Tử Mặc chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, lấy tu vi Lục mạch Trúc Cơ của hắn, chém giết Tô Tử Mặc như giết gà vậy nhẹ nhõm!

Mà bây giờ, Đái Húc giật mình phát giác, át chủ bài thật sự của Tô Tử Mặc, là nhục thân cực kỳ khủng bố cùng cận chiến chi lực của hắn!

Huyết như hải triều…

Đây là cảnh giới hư vô phiêu miểu trong truyền thuyết, sao thật sự có người tu luyện được?

Liền xem như thượng cổ hung thú, đều chưa chắc có thể tu luyện thành công a?

Viên đan dược vừa nuốt vào đã hóa thành một cổ linh lực nồng đậm, lao nhanh giữa sáu đầu linh mạch, bù đắp sự tiêu hao phía trước.

Sưu!

Đái Húc ra tay trước, chỉ về phía trước, phi kiếm hóa thành một đạo hồng quang, mau chóng đuổi theo.

Thân hình Tô Tử Mặc lóe lên, hiểm nguy né qua phi kiếm.

Thát thát thát!

Chỉ mấy bước chân, Tô Tử Mặc đã tới trước người Đái Húc.

Thần sắc Đái Húc không thay đổi, niết linh quyết, trước người huyễn hóa ra một thanh linh lực trường kiếm, trở tay đâm mạnh vào mặt Tô Tử Mặc!

Cùng lúc đó, phi kiếm thượng phẩm vốn ở trên không trung đã quay lại thân kiếm, giết tới sau lưng Tô Tử Mặc.

“Phá cho ta!”

Tô Tử Mặc hét lớn một tiếng, huyết mạch trong cơ thể bốc lên, luân động cánh tay, vạch ra một đạo nửa vòng tròn trên không trung, lấy quyền làm ấn, bỗng nhiên rơi xuống, nện mạnh lên linh lực trường kiếm đâm tới!

Răng rắc!

Trên linh lực trường kiếm hiện ra một vết nứt, nhanh chóng lan tràn, che kín thân kiếm.

Toàn thân Đái Húc chấn động, trong mắt lướt qua vẻ kinh hãi.

Cùng lúc đó, Tô Tử Mặc không quay đầu lại, cũng không nhìn một chút, trở tay co rút cánh tay, tựa như vòi voi vậy dặt dẹo, nhẹ nhàng khoác lên phi kiếm đâm tới.

Một quyển chấn động!

Linh lực trên phi kiếm thượng phẩm tán loạn, trong nháy mắt, vậy mà rơi vào lòng bàn tay Tô Tử Mặc!

Bạch!

Động tác Tô Tử Mặc không ngừng, đoạt lại phi kiếm thượng phẩm, thuận thế đâm về phía đầu Đái Húc!

“A!”

Đái Húc kinh hô một tiếng, hai chân phát lực, thả người nhảy lên.

Coong!

Phi kiếm thượng phẩm đâm trúng khải giáp trên ngực Đái Húc.

Áo giáp vàng óng trên người Đái Húc lóe ra ba đạo linh văn chi quang, bắn ra một luồng chống cự chi lực mạnh mẽ.

Phi kiếm chỉ xuyên qua…

… liền khó có tiến thêm.

Áo giáp phòng ngự thượng phẩm!

Thần sắc Đái Húc hoảng sợ, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người.

Vừa rồi màn giao thủ này, mặc dù chỉ có một hiệp, nhưng nếu không có chiếc áo giáp vàng óng trên người, lúc này hắn đã là một người chết.

“Giết!”

Đái Húc nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay cùng lúc ngưng tụ linh quyết, bộc phát linh thuật, đánh về phía Tô Tử Mặc đang ở gần.

Ầm! Ầm!

Tô Tử Mặc vung nắm đấm, hai lần liền đánh tan linh lực đánh tới, thân hình hơi dừng lại.

Mà Đái Húc mượn nhờ lực lượng va chạm này, thân hình lùi nhanh, lấy ra một thanh phi kiếm, thả người nhảy lên, mau chóng đuổi theo hướng Vương thành.

Đái Húc ý thức được bản thân không phải là đối thủ của Tô Tử Mặc, quyết định thật nhanh, không chút do dự lựa chọn chạy trốn.

Tô Tử Mặc không thể để Đái Húc còn sống trở về, đứng dậy liền truy.

Hai người một đuổi một chạy, xuyên qua trong rừng, dọa sợ vô số phi cầm, kinh động đông đảo tẩu thú.

Đái Húc cắn chặt răng, linh lực trong đan điền điên cuồng vận chuyển, cơ hồ đã đạt tới cực hạn, đan điền đều ẩn ẩn làm đau!

Hắn biết, một khi bị Tô Tử Mặc đuổi kịp, hắn hẳn phải chết không nghi ngờ!

Song phương tu vi cảnh giới cách nhau không nhỏ, ở trên tốc độ ngự kiếm phi hành, cũng là chênh lệch rất xa.

Chỉ cần có thể rời khỏi khu rừng rậm này, bên ngoài trời cao biển rộng, Tô Tử Mặc dù có muôn vàn thủ đoạn, cũng đuổi không kịp hắn!

Tô Tử Mặc ghé qua trong rừng, huyết mạch bên trong thể lao nhanh không ngớt, cũng đã vận chuyển tới cực hạn, khoảng cách với Đái Húc càng ngày càng gần.

Ánh mắt Tô Tử Mặc bình tĩnh, lạnh lùng nhìn lấy bóng lưng Đái Húc.

Phía trước cách đó không xa, chính là ranh giới của rừng rậm!

Nhất định phải chém giết Đái Húc trước khi hắn chạy ra khỏi rừng rậm!

Trong mắt Tô Tử Mặc nổi lên một tia sáng yêu dị, ngửa mặt lên trời thét dài, thể nội đột nhiên bắn ra một luồng khí tức cực kỳ kinh khủng, tràn ngập trong rừng rậm, đủ để khiến vạn thú cúi đầu!

Đây là so huyết mạch chi lực còn kinh khủng hơn… khí huyết chi lực!

Trong sương mù màu đỏ thẫm, thân hình Tô Tử Mặc như ẩn như hiện, hai con ngươi đen như mực, tựa như một tôn tuyệt thế đại yêu, hành tẩu trong bóng tối, đuổi giết con mồi cách đó không xa!

Đái Húc đột nhiên cảm thấy một trận tim đập nhanh.

Loại cảm giác này, giống như bị một đầu thượng cổ hung thú theo dõi, tê cả da đầu, giống như đứng ngồi không yên.

Đái Húc theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy dưới yêu khí màu đỏ bao phủ, một bóng người cao to ghé qua trong rừng, mượn nhờ sự bộc phát của thân thể, bắn ra giữa các cây cổ thụ, tốc độ cực nhanh!

Gần như trong chớp mắt, đạo thân ảnh này đã tới dưới thân thể của hắn.

Ầm!

Hai chân của đạo thân ảnh này đập mạnh xuống đất, lực lượng khổng lồ xé rách mặt đất, hiện ra hai vết nứt u ám sâu thẳm!

Dựa vào sự bộc phát của thân thể, đạo thân ảnh này腾 không mà lên, vậy mà tới độ cao chừng mười trượng!

Một mảnh bóng râm bao phủ tới.

Sau một khắc, đồng tử Đái Húc co rút kịch liệt, chỉ cảm thấy tay chân lạnh buốt.

“Ngươi là…”

Đái Húc vừa mới nói ra hai chữ, một bàn tay trắng nõn đã đặt lên cổ họng của hắn, ra sức vồ một cái!

Xương cổ Đái Húc, dưới bàn tay Tô Tử Mặc, phảng phất như đậu hũ yếu ớt, bị bóp nát, máu me đầm đìa, tản mạn hư không.

Bàn tay Tô Tử Mặc chụp tới, lấy đi túi trữ vật bên hông Đái Húc, thân hình rơi xuống.

Khi rơi xuống đất, yêu khí xung quanh Tô Tử Mặc đã biến mất không còn một mảnh, khí huyết trong thể lắng lại, khôi phục như lúc ban đầu.

Không bao lâu, dưới bóng đêm mông lung, một vị thanh sam tu sĩ rời khỏi khu rừng rậm này, mau chóng đuổi theo hướng Vương thành.

Trong rừng rậm lại lần nữa khôi phục yên tĩnh.

✵✵✵✵✵✵✵

Mọi người đánh giá 10 điểm cho mình nhé.

====================

Đây là bộ truyện thuộc thể loại ngự thú đỉnh cao từ sau thời đại của bộ mà ‘ai cũng biết’ đến giờ.

Từ một tác đại thần về đồng nhân pokemon, chuyển sang thể loại ngự thú lưu, tác đã gặt hái nhiều thành tích bùng nổ về cho bản thân.

Nếu là fan của ngự thú lưu, thì không thể bỏ qua Không Khoa Học Ngự Thú.

Hãy ghé đọc và cảm nhận. Truyện đã end đã end.

Quay lại truyện Vĩnh Hằng Thánh Vương

Bảng Xếp Hạng

Chương 400: Đưa các ngươi gặp Diêm Vương!

Chương 5352: Mưu đồ đã lâu

Chương 5351: Giết một vòng