» Chương 5329: Chỉ có một khả năng
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 12, 2025
Dương Khai nghe vậy nhíu mày: “Như hạch tâm trọng yếu như vậy, Mặc tộc bên kia tất nhiên sớm có ý thức, há lại sẽ tùy tiện trả lại.”
“Đúng vậy a.” Tiếu Tiếu lão tổ ung dung thở dài. Đối với Nhân tộc, đây là vật trọng yếu như vậy, Mặc tộc chắc chắn sẽ không trả lại. Nếu đổi lại là mình, nàng nếu là Mặc tộc vương chủ, chính là hủy hạch tâm kia cũng không thể tiện nghi Nhân tộc.
Đây cũng là nguyên nhân nàng đoạn thời gian gần nhất nhiều lần đi tìm vương chủ kia phiền phức, lại không công mà lui.
“Liền không thể một lần nữa luyện chế một cái sao?” Dương Khai hỏi.
Như thế đi đòi hỏi, chung quy là không có hi vọng gì. Lão tổ hẳn là cũng biết điểm này, chẳng qua là tại làm hết sức mình, nghe theo Thiên Mệnh.
Tiếu Tiếu lão tổ lắc đầu nói: “Hạch tâm là Thượng Cổ di vật, phương pháp luyện chế sớm đã thất truyền. Trong quan bên này mấy vị Luyện Khí đại tông sư mặc dù đang nghiên cứu việc này, nhưng từ đầu đến cuối không có đầu mối gì.”
Đại Diễn hạch tâm di thất là tại trong Đại Diễn quan thu phục mới phát hiện. Bây giờ thời gian ngắn ngủi, chính là lấy Ma Phiền đại sư đám người luyện khí tạo nghệ, cũng không có chỉnh lý ra đầu mối gì.
Muốn một lần nữa luyện chế một cái hạch tâm, không nói đến tốn hao như thế nào to lớn, chính là về thời gian, tối thiểu nhất cũng phải lấy ngàn năm mà tính toán.
Ngàn năm… Biến số quá lớn.
Nhân tộc bây giờ các nơi chiến trường chiếm cứ ưu thế, chính là lúc nhất cổ tác khí đánh hạ từng tòa Mặc tộc vương thành. Nếu là kéo dài thời gian dài, không chừng Mặc tộc bên kia liền có thể tro tàn lại cháy.
Nếu là Đại Diễn hạch tâm một mực không tìm về được, vậy kết quả duy nhất chính là khi viễn chinh bắt đầu, Đại Diễn quân không cách nào mượn nhờ quan ải chi lực, chỉ có thể như trước kia ngự sử từng chiếc chiến hạm đối địch.
Đúng như vậy, thương vong của Đại Diễn quân tuyệt đối so với các lộ đại quân Nhân tộc khác tăng lên rất nhiều.
Việc này Dương Khai cũng không giúp được gì. Duy nhất có thể làm, chính là giúp Tiếu Tiếu lão tổ chữa thương, hi vọng vị vương chủ Mặc tộc kia không chịu nổi, chủ động trả lại hạch tâm.
Cứ cho là hi vọng không lớn.
Bất quá nghe Tiếu Tiếu lão tổ những lời này, hắn cuối cùng minh bạch, vì sao sau khi thu phục Đại Diễn, phía trên lại phải hao phí rất nhiều nhân lực tài lực để bố trí Đại Diễn quan.
Hắn trước kia cảm thấy những bố trí này không có tác dụng gì, bởi vì Mặc tộc ở Đại Diễn chiến khu đã bị đánh tàn phế, không có Mặc tộc công quan, những bố trí này chung quy là vật chết.
Mặc tộc không đến công quan, đủ loại bố trí bày biện xem được không?
Nhưng hôm nay xem ra, là hắn quá mức chắc chắn.
Đủ loại bố trí trên Đại Diễn quan không phải vô dụng, đây là để chuẩn bị cho viễn chinh. Chỉ cần tìm về hạch tâm, toàn bộ quan ải kia chính là chỗ dựa lớn nhất của bọn hắn trong viễn chinh.
…
Tiếu Tiếu lão tổ gần như duy trì tần suất cứ hai ba tháng lại ra ngoài một lần, mỗi lần đều bị thương trở về.
Nàng đã như vậy, vương chủ Mặc tộc bên kia chắc chắn sẽ không tốt hơn. Dù sao tên kia thương thế vẫn chưa khỏi hẳn. Nếu không nhờ vào lực lượng Mặc Sào ở vương thành bên kia, Tiếu Tiếu lão tổ đã sớm chém giết hắn.
Bây giờ vương chủ Mặc tộc chỉ còn kéo dài hơi tàn.
Vô luận Đại Diễn quan bên này có tìm về được hạch tâm của mình hay không, thật đợi đến lúc viễn chinh, Đại Diễn quân chắc chắn đại quân áp cảnh. Đến lúc đó chính là thời khắc chặt đầu hắn.
Bất quá theo thời gian trôi qua, Dương Khai rõ ràng cảm nhận được tính tình của Tiếu Tiếu lão tổ cũng trở nên táo bạo hơn. Thường xuyên từ vương thành Mặc tộc trở về đều chửi ầm lên vương chủ kia một trận, mắng hắn không biết tốt xấu, ngu xuẩn mất khôn.
Mỗi khi lúc này, Dương Khai đều im lặng không lên tiếng.
Ngài chạy tới tìm người ta đòi hỏi Đại Diễn hạch tâm, người ta nếu thật cho ngài, đó mới là đầu óc có vấn đề.
Loại chuyện này hắn chỉ dám nghĩ, không dám nói, sợ bị mắng cùng một chỗ.
Một ngày này, Tiếu Tiếu lão tổ lại một lần trở về, sắc mặt âm trầm sắp chảy ra nước, rơi vào trong Tiểu Càn Khôn của Dương Khai, vừa chữa thương vừa cùng Dương Khai trách cứ vương chủ kia.
Dương Khai nghe tai trái, ra tai phải, gật đầu như gà mổ thóc.
Tình cảnh như vậy đã rất nhiều lần, hắn sớm đã thành thói quen. Tiện tay lấy ra một chuỗi mứt quả đưa tới. Lão tổ liếc hắn một cái, nhận lấy, vừa ăn, vừa tiếp tục mắng.
Dương Khai thản nhiên như không, yên lặng lĩnh hội Thời Gian và Không Gian chi đạo của bản thân.
Bỗng nhiên, Dương Khai ngẩng đầu lên, nhìn qua Tiếu Tiếu lão tổ.
Lão tổ đang mắng thoải mái, thấy thế cau mày nói: “Làm sao?”
Dương Khai nói: “Lão tổ, người nói vương chủ Mặc tộc một mực phủ nhận mình lấy Đại Diễn quan hạch tâm?”
Lời này lão tổ không chỉ một lần nhắc đến trước mặt hắn, chỉ bất quá Dương Khai trước kia chưa từng suy nghĩ sâu xa. Dù sao việc này hắn không giúp đỡ được gì. Hiệp trợ lão tổ chữa thương là điều duy nhất hắn có thể làm.
Khi lão tổ chữa thương, phần lớn tâm thần của hắn đều đang lĩnh hội Thời Gian và Không Gian chi đạo, để có thể có tiến bộ. Trải qua mấy ngày nay, thu hoạch không nhỏ.
Long mạch tăng lên, khiến hắn có tiến bộ trên Thời Gian chi đạo. Ở trong phượng sào thôn phệ luyện hóa đạo ngấn Không Gian Đại Đạo, cũng khiến Không Gian chi đạo của hắn có thể tinh tiến.
Khi lão tổ lại một lần nữa nói đến chuyện này, Dương Khai bỗng nhiên ý thức được, mình từ trước đến nay đã bỏ qua một điều quan trọng.
Lão tổ xùy một tiếng nói: “Loại chuyện này hắn làm sao thừa nhận?”
Dương Khai trầm tư lát, mở miệng nói: “Nếu như ngày đó Mặc tộc đánh hạ Đại Diễn, khi Đại Diễn hạch tâm vẫn còn, với lực lượng bên phía Mặc tộc có thể ngự sử Đại Diễn không?”
Lão tổ nói: “Đại Diễn tuy là tạo vật của Nhân tộc, nhưng để ngự sử nó chỉ cần có đủ lực lượng là được. Vương chủ Mặc tộc có thể so với cửu phẩm Nhân tộc, chỉ với sức mạnh một người hắn không thể ngự sử Đại Diễn. Bất quá nếu chư vị vực chủ dưới trướng hắn cùng nhau hỗ trợ, ngự sử Đại Diễn không phải vấn đề lớn. Dù sao số lượng vực chủ Mặc tộc rất đông đảo.”
“Vậy thì kì lạ.” Dương Khai nhìn qua Tiếu Tiếu lão tổ, “Nếu ngự sử Đại Diễn không là vấn đề, vậy Mặc tộc vì sao lại để Đại Diễn ở lại? Nếu ta là vương chủ Mặc tộc, nhất định phải đưa Đại Diễn quan về gần vương thành, làm bức bình phong cho vương thành, hoặc trực tiếp coi Đại Diễn là vương thành của mình.”
Trên đời này, có vương thành Mặc tộc nào kiên cố hơn quan ải Nhân tộc? Có một tòa quan ải như thế làm vương thành của mình, căn bản không lo Nhân tộc tiến công, hơn nữa là một vinh quang lớn lao.
Tin rằng không có vương chủ Mặc tộc nào có thể từ chối loại cám dỗ này.
Lão tổ khẽ nhíu mày: “Kỳ thật đây cũng là điểm ta nghi hoặc…”
Con ngươi Dương Khai hơi sáng: “Cho nên Đại Diễn hạch tâm, chưa chắc đã nằm trong tay Mặc tộc.”
Lão tổ lắc đầu nói: “Nhưng nếu hạch tâm không trong tay Mặc tộc, lại có thể ở đâu?”
“Có thể bị hủy không?” Dương Khai hỏi, “Ngày đó khi lão tổ ở Đại Diễn quan chiến tử, có Nhân tộc thấy tình thế không ổn, lấy đi hạch tâm, phá hủy nó.”
Hạch tâm là vật trọng yếu như vậy, thật đến lúc nguy cấp, chắc chắn thà phá hủy cũng không để lại cho Mặc tộc.
“Có khả năng này, chỉ là khả năng không lớn. Hạch tâm mỗi tòa quan ải đều cực kỳ kiên cố. Trừ khi cửu phẩm Khai Thiên ra tay, nếu không muốn phá hủy hạch tâm là cực kỳ khó khăn. Ngày đó khi Đại Diễn thất thủ, cửu phẩm ở đây chỉ có lão tổ Đại Diễn một người. Lúc đó ngài đang cùng hai vị vương chủ Mặc tộc tranh đấu, làm sao có dư lực và thời gian để phá hủy hạch tâm.”
“Vậy chỉ còn một khả năng.” Dương Khai nói rồi thu Tiểu Càn Khôn của mình, nói: “Lão tổ theo ta tới.”
Tiếu Tiếu lão tổ vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, bất quá vẫn vội vàng đuổi theo, mở miệng nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Dương Khai lắc đầu nói: “Không dám xác định, thử một lần liền biết. Lão tổ cứ an tâm chớ vội.”
Tiếu Tiếu lão tổ không hỏi nữa.
Rất nhanh, hai người liền tới điện truyền tống của Đại Diễn.
Các tướng sĩ phòng thủ thấy lão tổ đích thân đến, vội vàng tiến lên hành lễ.
Một người hỏi: “Lão tổ muốn đi quan ải khác sao?”
Tiếu Tiếu lão tổ lắc đầu, ra hiệu về phía Dương Khai: “Là hắn có việc. Các ngươi nghe hắn phân phó.”
Người kia đáp lời, quay đầu nhìn về phía Dương Khai: “Dương sư đệ muốn đi đâu?”
Dương Khai suy nghĩ một chút nói: “Làm phiền mấy vị sư huynh mở truyền tống đại trận.”
Các tướng sĩ phòng thủ nghe vậy, vội vàng chuẩn bị đứng lên.
Tiếu Tiếu lão tổ cau mày nói: “Ngươi hoài nghi ngày đó khi Đại Diễn quan bị phá, có người đã thông qua trận pháp truyền tống mang hạch tâm đến quan ải khác rồi?”
Dương Khai gật đầu nói: “Nếu hạch tâm không trong tay Mặc tộc, lại không bị hủy, thì đây là khả năng duy nhất.”
Chuyện ba vạn năm trước, ai cũng không biết rốt cuộc thế nào. Dù sao ngày đó toàn bộ Đại Diễn, từ lão tổ trấn thủ, cho tới tướng sĩ bình thường, trừ những người bị tù binh, gần như toàn quân bị diệt. Bây giờ cũng không có người nào để hỏi.
Bất quá đúng như lời Dương Khai nói, nếu hạch tâm không trong tay Mặc tộc, lại không bị hủy, vậy thông qua trận pháp truyền tống đưa đi là cách duy nhất!
Có lẽ ngày đó, đã có người bước lên trận pháp truyền tống này, gánh vác trách nhiệm bảo tồn Đại Diễn hạch tâm!
“Nếu thật mang đến quan ải khác, những quan ải kia sao lại giấu diếm không báo?” Tiếu Tiếu lão tổ lắc đầu.
Dương Khai mỉm cười nói: “Nếu là bọn họ cũng không biết gì cả, thì làm sao báo cáo?”
Tiếu Tiếu lão tổ nghe mơ hồ.
Ngay lúc này, tướng sĩ phòng thủ kia nói: “Dương sư đệ, bên này đã chuẩn bị xong, cần định vị nơi nào?”
Dương Khai không do dự: “Phong Vân quan!”
Nói như vậy, hắn bước lên pháp trận.
Pháp trận rung động, năng lượng phun trào, đường vân đại trận lấp lánh, quang mang bao bọc thân ảnh Dương Khai. Đợi đến khi quang mang biến mất, thân ảnh Dương Khai cũng không còn thấy bóng dáng.
Cùng lúc đó, trong điện truyền tống của Phong Vân quan, cánh cửa sáng lên. Các tướng sĩ phòng thủ lập tức phát hiện động tĩnh, vừa báo cáo vừa điều tra phương hướng người đến.
Rất nhanh điều tra ra là người của Đại Diễn đến.
Ngay lúc này, thân ảnh Dương Khai cũng hiện ra trên trận pháp truyền tống.
“Dương sư đệ!” Một vị thất phẩm ôm quyền chào hỏi. Lần trước Dương Khai tới, hắn cũng ở đây phòng thủ, nên nhận ra Dương Khai.
Dương Khai hoàn lễ nói: “Gặp qua vị sư huynh này.”
Vị thất phẩm kia nói: “Dương sư đệ lần này đến, có việc công gì cần giải quyết?”
Trong tình huống bình thường, giữa các quan ải rất ít có nhân viên qua lại, bởi vì mỗi lần truyền tống cần tiêu hao không ít vật tư. Thật có thông tin gì cần chia sẻ, chỉ cần dùng ngọc giản truyền tống là đủ.
Phá Tà Thần Mâu, Khu Mặc Đan, còn cả phương pháp luyện chế Hư Không Âm Dương Kính, đều thông qua ngọc giản truyền tống ra ngoài, chia sẻ cho các quan ải.
Kiểu Dương Khai trực tiếp truyền tống tới như vậy, chắc chắn là có chuyện gì lớn.
Dương Khai nói thẳng: “Thật sự có chút chuyện. Không biết vị quân đoàn trưởng nào rảnh rỗi? Dương mỗ có một số việc muốn thỉnh giáo.”
Vị thất phẩm kia gật đầu nói: “Sư đệ chờ lát, để ta…”
Người này còn chưa nói xong, bên ngoài đã truyền tới một giọng nói: “Chuyện gì?”
Theo tiếng nói rơi xuống, một người cất bước đi vào.
Mọi người vội vàng hành lễ.
Dương Khai nhìn kỹ, người quen cũ, quân đoàn trưởng Đông Quân Đại Diễn, Viên Hành Ca!