» Chương 441: Ác mộng ban đầu
Vĩnh Hằng Thánh Vương - Cập nhật ngày May 12, 2025
“Chẳng lẽ bại lộ?”
Tô Tử Mặc mặt ngoài bất động thanh sắc, nhưng trong lòng giật mình.
“Ngươi đừng không thừa nhận, khẳng định chính là ngươi!”
Cơ yêu tinh lại gần, nhỏ giọng nói: “Ngươi giấu diếm không qua ta, cảm giác của ta luôn luôn rất chính xác.”
“Không hiểu ngươi đang nói cái gì.”
Tô Tử Mặc nhàn nhạt trả lời, ánh mắt chuyển động, rơi vào mười mấy bóng người đang đứng cách không bên ngoài Nhân Hoàng điện.
Hơn mười vị tu sĩ này đều tóc hoa râm, tuổi già sức yếu. Đôi mắt đã đục ngầu, trên người tản ra tuổi xế chiều, nhưng thể nội lại ẩn ẩn truyền ra từng đợt khí tức đáng sợ.
Phong ấn giả!
Cơ yêu tinh nói: “Yên tâm, trong tình hình này, phong ấn giả không dám ra tay. Tiên, Phật, Ma ba môn thế chân vạc, lẫn nhau kìm chế, chỉ cần một phương xuất thủ, bộc phát Kim Đan cảnh lực lượng, hai phe phong ấn giả còn lại cũng sẽ bị liên lụy, tất nhiên sẽ lưỡng bại câu thương, bỏ mạng đạo tiêu!”
Tiên, Phật hai môn mười hai vị tu sĩ chậm rãi bước tới, hai người một hàng, dần dần theo dõi sáu người phía Ma môn, bao gồm cả Tô Tử Mặc.
Kiếm Tông Hàng Thu Vũ đầu tiên theo dõi Bá Vương điện Bàng Nhạc.
Tử Tiêu phái Ngạo Vũ Tiêu cũng tìm tới Huyễn Ma giáo ma tử.
Cường cường quyết đấu!
Truyền nhân của Phiêu Tuyết cốc (Tiên môn) là một nữ tử áo trắng lạnh lùng, điều khiển những chiếc ngân châm dày đặc khí lạnh, chuyên phá hủy các loại phù lục hộ thân, giáp phòng ngự.
Nữ tu sĩ Minh Tâm am cầm trong tay một thanh trường kiếm, kiếm quang lẫm liệt.
Hai nữ tu của Tiên, Phật môn lập tức xông về phía Cơ yêu tinh!
“Xem ra, hạng người vô danh này sẽ giao cho tại hạ.”
Thiên Cương giáo truyền nhân mỉm cười, tay áo vung lên, một thanh phi kiếm lóe ra năm đạo linh quang đã phá không bay tới, thẳng đến đầu Tô Tử Mặc!
Tô Tử Mặc ánh mắt quét qua, âm thầm gật đầu. Không hổ là siêu cấp tông môn hàng đầu Thiên Hoang đại lục, nội tình mạnh mẽ, hầu hết thiên kiêu trong tay đều có một kiện hoàn mỹ Linh khí!
Tô Tử Mặc không hề hoảng loạn, tay phất qua túi trữ vật, lòng bàn tay xuất hiện một thanh trường đao.
Coong!
Thân đao rung động, lóe ra bốn đạo Linh Văn.
Đây là một thanh cực phẩm Linh đao, tìm được trong di tích Đan Trì tông. Để che giấu thân phận, Tô Tử Mặc đương nhiên không thể tế ra những binh khí có ký hiệu như Huyết Thối đao, nếu không sẽ lập tức bị Cơ yêu tinh, Bạch Vũ cùng những người khác nhận ra.
Tuy Huyết Thối đao không thể dùng, nhưng Tô Tử Mặc lại không có ý định giấu giếm năm thức đao pháp trong Định Hải Quyển. Bởi vì, trong giới Tu Chân, ngoài hắn hiểu được Định Hải Quyển, còn có một truyền nhân khác cũng lĩnh ngộ năm thức đao pháp này…
Sưu!
Phi kiếm phá không, bắn ra năm đạo linh quang, giống như một vầng liệt nhật, cương khí dày đặc, khí thế áp người, chớp mắt đã áp sát.
Tô Tử Mặc thần sắc không đổi, linh lực trong cơ thể trào lên gào thét, dưới lớp áo hiện ra bảy đầu linh mạch.
“A, hóa ra là một phế vật!”
Bạch Vũ ánh mắt quét qua, thấy cảnh này không khỏi cười lạnh.
Các ma tử khác cũng lộ ra vẻ thất vọng. Rất nhiều thiên kiêu của Tiên, Phật môn thì thở phào nhẹ nhõm.
Thất mạch Trúc Cơ, trong giới Tu Chân đã có thể xem là thiên tài hiếm thấy, tại Đại Chu vương triều càng là trăm năm khó gặp. Nhưng đối với đông đảo thiên kiêu ở đây mà nói, thất mạch Trúc Cơ chỉ tương đương với phế vật, tham gia loại đại chiến này, sống không quá mười cái hô hấp!
Cho dù cùng là tám mạch Trúc Cơ, chiến lực của tu sĩ các tông môn khác cũng thua xa truyền nhân các siêu cấp tông môn, huống chi là một Thất mạch Trúc Cơ.
Tình cảnh của mấy đại ma tử không ổn, vốn đã tâm phiền ý loạn, thấy cảnh này càng nhíu chặt lông mày.
Thượng Quan Vũ (Vân Vũ tông) mở quạt xếp trong tay, cản lại hai thanh phi kiếm đâm tới, cười lạnh nói: “Cơ yêu tinh, ánh mắt của ngươi thật sự càng ngày càng kém!”
Tại đây, chỉ có hai người không lộ vẻ coi thường. Một là Cơ yêu tinh, người còn lại chính là Giác Sân hòa thượng, kẻ đã từng nếm mùi đau khổ dưới tay Tô Tử Mặc!
Coong!
Trong hư không truyền đến tiếng kim loại chói tai.
Tô Tử Mặc vung cực phẩm Linh đao trong tay, bổ mạnh vào phi kiếm đâm tới, tia lửa bắn tung tóe, kiếm cương khí trên phi kiếm lại bị một luồng lực lượng khổng lồ chấn vỡ, tan tác tại chỗ!
Ông!
Thân kiếm run rẩy, chao đảo không ngừng, có xu thế rơi xuống.
“Ừm?”
Mấy vị thiên kiêu dư quang thấy cảnh này, đều biến sắc.
“Cái này…”
“Hình như không đúng.”
“Thật mạnh bộc phát, người này là luyện thể sĩ, cẩn thận!”
Bạch!
Thân ảnh Tô Tử Mặc đã biến mất tại chỗ, hai ba bước đã giết tới trước mặt Thiên Cương giáo truyền nhân, hai con ngươi sáng rực, sát ý cuồn cuộn, xách đao chém xuống!
Lưỡi đao xé rách hư không, tốc độ cực nhanh, lực lượng mãnh liệt, trên lưỡi đao thậm chí mang theo một tia nóng rực!
“Thật nhanh!”
Thiên Cương giáo truyền nhân thầm kêu không ổn, cả người lông tơ dựng đứng, đồng tử kịch liệt co lại.
Khinh thường!
Nhất thời chủ quan, mất tiên cơ, cục diện lập tức rơi vào hạ phong, lâm vào nguy hiểm!
Hô!
Thiên Cương giáo truyền nhân tay rơi trên túi trữ vật, nhanh chóng lấy ra một tấm khiên màu vàng sậm, rót linh lực vào, tấm khiên lập tức nở lớn, giơ lên đỉnh đầu.
Coong!
Trường đao chém lên khiên, lại truyền đến một tiếng vang lớn.
“Ưm!”
Quang mang trên khiên ảm đạm, linh quang gần như bị Tô Tử Mặc một đao chém nát, Thiên Cương giáo truyền nhân kêu lên một tiếng đau đớn, cả người nhún xuống, suýt quỳ trên mặt đất.
Thiên Cương giáo truyền nhân một tay nâng khiên, tay còn lại nắm chặt thành quyền, cương khí lượn lờ, thẳng đến ngực Tô Tử Mặc đánh tới, giống như một cây trường thương, trực đảo Hoàng Long!
Dù sao cũng là truyền nhân Thiên Cương giáo trong chín phái Tiên môn. Gặp phải tình huống này, vẫn có thể xuất thủ phản kích.
“Đừng!”
Nhưng đúng lúc này, tiếng Giác Sân hòa thượng vang lên. Nhưng đã quá muộn.
Nhìn thấy Thiên Cương giáo truyền nhân ra quyền, Tô Tử Mặc trong mắt lướt qua một tia chế nhạo, cũng trở tay một quyền, nghênh kích!
Ầm!
Cú đấm va chạm!
Cương phong nổ tung, khí lãng cuồn cuộn.
Thiên Cương giáo truyền nhân thần sắc đại biến, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi hạt đậu lớn, lập tức chảy xuống.
Tạch tạch tạch!
Tiếng xương nứt vang lên, rợn người.
Mấy vị thiên kiêu không nhịn được nhìn lại, không khỏi biến sắc.
Bàn tay Thiên Cương giáo truyền nhân đã biến mất, bị đập nát thành một cục thịt, rũ xuống nơi cổ tay. Toàn bộ cánh tay cong vẹo không còn hình dáng, dặt dẹo, đốt xương đã đâm rách huyết nhục, trần trụi bên ngoài, trên đám xương trắng treo tơ máu, nhìn thấy mà giật mình!
“A!”
Thiên Cương giáo truyền nhân phát ra một tiếng kêu thảm thiết cuồng loạn, cả người trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất, thần sắc vô cùng hoảng sợ, đau đến toàn thân run rẩy.
Hai đao một quyền, Thiên Cương giáo truyền nhân trực tiếp bị phế!
Không chỉ đông đảo thiên kiêu tại chỗ, ngay cả mười mấy vị phong ấn giả xem cuộc chiến cũng hơi biến sắc.
“Sư tử vồ thỏ cũng dùng hết sức, hắn chủ quan khinh địch, rơi vào kết cục này, ngược lại cũng không trách được người ngoài.”
“Thật sự… chỉ là khinh địch sao?”
Thế cục chiến trường thay đổi trong nháy mắt.
Không ai nghĩ tới, vừa mới giao thủ trong chớp mắt, Thiên Cương giáo truyền nhân đã bị phế một cánh tay, hạ tràng thê thảm.
Điều này có nghĩa là, một vị thiên kiêu đã mất tư cách tranh đoạt Nhân Hoàng truyền thừa, chỉ có thể ảm đạm rời khỏi.
Rất nhiều thiên kiêu nhìn Thiên Cương giáo truyền nhân với ánh mắt đầy đồng tình và thương hại.
Đến tận lúc này, rất nhiều thiên kiêu vẫn chưa ý thức được, một ác mộng bao phủ trong lòng họ nhiều năm, vẫy không tan, vừa mới bắt đầu…
So với một số người ở đây, hạ tràng của Thiên Cương giáo truyền nhân coi như may mắn.
***
❦ Dạ Thiên Chi Đế ❧
Mọi người đánh giá 10 điểm cho mình nhé.
====================
“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân giáng xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt