» Chương 2955: Tốt nhìn sao ?
Vĩnh Hằng Thánh Vương - Cập nhật ngày May 21, 2025
Cửu Vĩ Yêu Đế không còn ngụy trang, vừa sợ vừa giận. Thực tế, nàng đã kéo Võ Đạo Bản Tôn vào trong thế giới mị hoặc của mình, dùng sức mạnh của đại thế giới cùng đạo pháp để ảnh hưởng tâm thần hắn.
Theo nàng thấy, Hoang Võ vừa trải qua một trận đại chiến, hao tổn lớn, tuyệt đối không thể ngăn cản được thế giới mị hoặc của nàng. Và lại, biểu hiện ban đầu của Hoang Võ cũng quả thực có chút giãy giụa. Nhưng chẳng biết tại sao, Hoang Võ lại đột nhiên tỉnh táo trở lại, hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng của nàng!
Lúc này, hai người gần trong gang tấc. Cửu Vĩ Yêu Đế đã mất tiên cơ, bị Võ Đạo Bản Tôn kiềm chế, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Ngươi đã thoát khỏi thế giới mị hoặc của ta bằng cách nào?”
Cửu Vĩ Yêu Đế trong lòng không cam tâm, vẻ mặt băng lãnh, đâu còn chút mị thái nào.
“Trả lời vấn đề của ta!”
Võ Đạo Bản Tôn bàn tay lại lần nữa phát lực, khuôn mặt Cửu Vĩ Yêu Đế nhanh chóng sưng đỏ, vẻ mặt khá thống khổ. Nếu không phải nhớ rằng Cửu Vĩ Yêu Đế là sư tôn của tiểu hồ ly, Võ Đạo Bản Tôn có lẽ đã xuống tay sát thủ!
Và lại, hắn lại đang có chút bối rối, không hiểu vì sao vị Cửu Vĩ Thiên Hồ này lại sinh ra địch ý lớn đến thế với hắn.
“Huyết Điệp tỷ tỷ là của ta, ai cũng không thể đoạt đi!”
Cửu Vĩ Yêu Đế cắn răng nói: “Ngươi cũng không được!”
Nghe câu nói này, Võ Đạo Bản Tôn sửng sốt tại chỗ.
“Đây là… ý gì?”
Cửu Vĩ Yêu Đế ra tay với hắn, lại là vì Điệp Nguyệt? Hơn nữa, mà còn là vì lý do này?
Tô Tử Mặc từng tưởng tượng một vài tình huống tương tự: Điệp Nguyệt phong hoa tuyệt thế, trong Đại Hoang, có lẽ sẽ có vài kẻ theo đuổi mạnh mẽ. Hắn muốn cùng Điệp Nguyệt ở bên nhau, tất nhiên sẽ phải đối mặt với những phiền phức này. Chỉ là, hắn thế nào cũng không nghĩ tới, đối thủ của mình lại là Cửu Vĩ Yêu Đế!
Trong phút chốc, Võ Đạo Bản Tôn cảm thấy có chút hoang đường, không hiểu ra sao. Nếu là nguyên nhân khác, dù hắn không hạ sát thủ, cũng sẽ cho Cửu Vĩ Yêu Hồ một chút giáo huấn. Nhưng Cửu Vĩ Yêu Đế nói ra lý do này, hắn thật không biết nên xử lý thế nào.
“Có chút phiền phức a…”
Võ Đạo Bản Tôn cảm thấy đau đầu. Tình huống này còn khó giải quyết hơn những gì hắn từng tưởng tượng. Chi bằng xuất hiện vài cường địch, hai bên đại chiến một trận còn thống khoái hơn. Lúc này đối mặt Cửu Vĩ Yêu Đế, hắn đánh cũng không được, không đánh cũng không xong…
Trong lúc suy nghĩ, bàn tay của Võ Đạo Bản Tôn dần nới lỏng. Cửu Vĩ Yêu Đế có được cơ hội thở dốc, hàn quang trong đôi mắt đẹp lóe lên, chín cái đuôi cáo sau lưng lay động, trong nháy mắt quấn lấy cánh tay Võ Đạo Bản Tôn, không ngừng lan tràn, thậm chí muốn trói chặt toàn bộ tứ chi và thân thể hắn!
Đúng lúc này, trong lều lớn đột nhiên xuất hiện một bóng người. Một bộ áo choàng dài màu máu, mái tóc đen suôn dài như thác nước. Điệp Nguyệt!
Cửu Vĩ Yêu Hồ nhìn thấy Điệp Nguyệt, lập tức trở nên đáng thương vô cùng, đuôi cáo nguyên bản quấn quanh người Võ Đạo Bản Tôn nhanh chóng rụt về, cả người nàng bổ nhào vào lòng Điệp Nguyệt, ủy khuất ba ba nói: “Huyết Điệp tỷ tỷ, người này quá xấu rồi!”
“Hắn vừa lập công lớn, liền không xem ai ra gì, giáng lâm ở Thanh Khâu dãy núi, muốn ức hiếp ta, chiếm lấy thân thể ta…”
“Tỷ tỷ người xem, cổ của ta đều bị hắn bóp tím rồi.”
Trên cổ trắng nõn thon dài của Cửu Vĩ Yêu Đế quả thật có vết bàn tay Võ Đạo Bản Tôn vừa bóp, một mảng xanh tím.
Võ Đạo Bản Tôn nghe Cửu Vĩ Yêu Hồ nói bậy loạn xạ, cũng không giải thích.
Điệp Nguyệt có chút bất đắc dĩ lắc đầu, duỗi ngón tay, dùng sức búng vào trán Cửu Vĩ Yêu Đế, khẽ quát một tiếng: “Đừng làm loạn nữa.”
Trò vặt này dĩ nhiên không lừa được Điệp Nguyệt. Lúc nàng sắp bế quan, đột nhiên nhớ ra Tô Tử Mặc nói muốn đến Thanh Khâu dãy núi, mới ý thức được có thể sẽ xảy ra một số hiểu lầm giữa hai người, vội vàng động thân chạy tới.
“Tỷ tỷ, người không tin ta sao?”
Cửu Vĩ Yêu Đế hỏi.
“Không tin.”
Điệp Nguyệt đơn giản trả lời hai chữ.
“Hừ!”
Cửu Vĩ Yêu Đế hừ nhẹ một tiếng, trừng mắt nhìn Võ Đạo Bản Tôn.
“Sau này không được kiếm chuyện với hắn.”
Điệp Nguyệt lại nói với Cửu Vĩ Yêu Đế một câu, rồi mới nhìn về phía Tô Tử Mặc, ánh mắt ra hiệu, hai người sánh vai rời khỏi lều lớn.
Hai người đi tới nơi xa, không hẹn mà cùng xoay người lại, nhìn đối phương, đều im lặng không nói. Đối mặt thật lâu, hai người lại đồng thời nở nụ cười.
“Đây là tình huống gì?”
Tô Tử Mặc cười hỏi.
Điệp Nguyệt nói: “Khi nàng còn nhỏ, ta từng cứu nàng, cho nên, nàng đối với ta có tình cảm đặc biệt, thêm chút ỷ lại.”
Tô Tử Mặc không khỏi nghĩ đến tiểu hồ ly, liền gật đầu, nói: “Hiểu rồi.”
Điệp Nguyệt lại quan sát Tô Tử Mặc một chút, nói: “Ngươi đại chiến chưa nghỉ, vậy mà vẫn có thể ngăn được mị hoặc của Cửu Vĩ?”
“May mắn.”
Tô Tử Mặc thầm thấy rùng mình. Nếu không phải có khối ngọc bội màu trắng kia, hắn mà chìm đắm trong thế giới mị hoặc của Cửu Vĩ Yêu Hồ, không thoát ra được, lại bị Điệp Nguyệt nhìn thấy, e rằng thật khó giải thích.
“Đẹp không?”
Điệp Nguyệt đột nhiên hỏi.
Câu nói này hỏi không đầu không đuôi, Tô Tử Mặc vừa định vô thức gật đầu, lại đột nhiên ý thức được không ổn, vội vàng trấn định tâm thần, làm ra vẻ mơ màng nói: “Cái gì?”
Điệp Nguyệt hơi híp mắt, nhìn chằm chằm Tô Tử Mặc một lúc, mới khẽ cười một tiếng, khoát tay nói: “Tha cho ngươi.”
Tô Tử Mặc nhẹ thở ra một hơi. Vừa rồi trong khoảnh khắc đó, quả thực còn kích thích hơn đối mặt Cửu Vĩ Yêu Hồ!
…
Trong lều lớn.
Cửu Vĩ Yêu Hồ nhìn theo hai người sánh vai rời đi, nhẹ nhàng siết nắm đấm, trong lòng bỗng dâng lên một cỗ ủy khuất cực lớn, đôi mắt phủ một tầng nước. Lần này, không phải nàng ngụy trang. Nàng thật sự cảm thấy ủy khuất.
Trước khi tên Hoang Võ đó xuất hiện, Điệp Nguyệt đã từng trách mắng nàng, nói lời nặng với nàng bao giờ đâu? Nhưng vừa rồi, Điệp Nguyệt thậm chí vì tên Hoang Võ đó mà dùng ngón tay búng nàng. Cú búng đó, đau quá. Nàng đột nhiên ý thức được, người vốn ở trong lòng nàng, có lẽ thật sự muốn bị người khác đoạt đi rồi.
“Hoang Võ, Hoang Võ!”
Cửu Vĩ Yêu Đế niệm hai tiếng, càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng ủy khuất. Nàng vì muốn mê hoặc tên Hoang Võ này, thậm chí đã tế ra thế giới mị hoặc của mình, còn cởi cả quần áo, bị tên Hoang Võ đó nhìn gần nửa thân thể, kết quả lại vô dụng!
Nghĩ như vậy, chẳng phải mình đã chịu thiệt lớn, bị tên Hoang Võ đó chiếm tiện nghi vô ích sao?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Cửu Vĩ Yêu Đế đỏ bừng, vừa vội vừa tức, lại vừa giận vừa thẹn.
Ngoài lều lớn, truyền đến một loạt tiếng bước chân. Cửu Vĩ Yêu Đế vội vàng thu lại tâm thần, vội vàng từ túi trữ vật lấy ra bộ quần áo nguyên bản, lại lần nữa phủ thêm.
Kết thúc việc này, Điệp Nguyệt trở về Hồ Điệp Cốc tiếp tục bế quan. Tô Tử Mặc và Điệp Nguyệt chia biệt, liền lại lần nữa quay về bên này, chuẩn bị mang theo ba người lão hổ, hỏi thăm tung tích tiểu hồ ly.
Bước vào lều lớn, nhìn Cửu Vĩ Yêu Đế đã mặc y phục chỉnh tề, che kín mít, Tô Tử Mặc không khỏi sững sờ một chút. Hắn thật không có ý nghĩ thừa thãi nào khác, chỉ là, Cửu Vĩ Yêu Đế trước mắt, cùng hình ảnh lúc trước tương phản quá lớn, khiến hắn nhất thời không phản ứng kịp.
Nhưng ánh mắt của Tô Tử Mặc, rơi vào mắt Cửu Vĩ Yêu Đế, lại là một cảm nhận khác! Cửu Vĩ Yêu Đế vẫn cảm thấy, dưới ánh nhìn của Tô Tử Mặc, nàng vẫn đang trong trạng thái quần áo nửa cởi, như ẩn như hiện…
====================
Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt