» Q.1 – Chương 54: Nội môn đệ tử khảo hạch hạ
Kiếm Đạo Độc Tôn - Cập nhật ngày May 23, 2025
Sau Phương Tiểu Trung, lại liên tục có ba đệ tử không đạt yêu cầu, khiến sắc mặt vị Trưởng lão khảo hạch trở nên đen sạm.
“Kế tiếp, Uông Tuyết Mai!”
Uông Tuyết Mai chừng mười sáu tuổi, không quá xinh đẹp, khuôn mặt nàng kiên nghị. Nàng khẽ đáp lời, rồi từ trong đội ngũ bước ra, từng bước đi tới, dừng lại cách chuông đồng chừng mười bước. Đánh giá thiếu nữ đang tiến đến, ánh mắt vị Trưởng lão khảo hạch khẽ sáng lên. Chân khí của cô gái này tuy hơi phù phiếm bất ổn, nhưng so với năm người trước thì tốt hơn rất nhiều, hẳn là do nàng tự mình tu luyện mà thành, lại trải qua một thời gian ngắn khổ tu.
“Bắt đầu đi!” Giọng điệu vị Trưởng lão khảo hạch hơi chờ mong.
Uông Tuyết Mai gật đầu, tay phải ẩn chứa chân khí đưa ngang trước ngực, rồi bổ ra như thiểm điện.
Ông!
Chuông đồng vang lên khe khẽ như có như không. Bởi vì âm thanh tiêu tán quá nhanh, không ít người thậm chí còn không nghe thấy.
Vị Trưởng lão khảo hạch mỉm cười nói: “Uông Tuyết Mai, đạt yêu cầu!”
“Hô!” Uông Tuyết Mai thở phào một hơi. Vừa rồi, nàng vẫn còn có chút tự tin thái quá, cho rằng không cần sử dụng võ kỹ cũng có thể dễ dàng lay chuyển chuông đồng, nào ngờ nó chỉ khẽ rung lên, đến chính nàng còn không nghe rõ, chớ đừng nói gì đến người khác.
Tựa hồ bị Uông Tuyết Mai kéo theo cảm xúc, trong bảy người kế tiếp, có bốn người thành công làm chuông đồng vang lên, vượt qua vòng khảo hạch thứ nhất.
“Kế tiếp, Diệp Trần.”
Rốt cục, vị Trưởng lão khảo hạch xướng lên tên Diệp Trần.
Không để cho người khác kịp hình dung, Diệp Trần tùy ý tiến lên vài bước. Khi còn cách chuông đồng một khoảng không nhỏ, hắn vung quyền đánh thẳng vào hư không.
Đông!
Chuông đồng rung động dữ dội, lắc lư không ngừng, dư âm còn văng vẳng bên tai, thật lâu không tiêu tan, thậm chí truyền ra bên ngoài khu khảo hạch, âm thanh chấn động vài dặm.
Ở cổng, hai đệ tử nội môn đứng gác chấn động thân hình. Kẻ nào lại có thể vừa bước vào Ngưng Chân Cảnh mà đã triệt để lay chuyển được chuông đồng, tạo ra động tĩnh lớn đến vậy?
Trong đại sảnh.
“Ta không nhìn lầm đấy chứ! Vừa rồi hắn cách chuông đồng hơn mười lăm bước đấy.”
“Không, ít nhất phải mười sáu bước.”
“Thật là biến thái! Chẳng lẽ hắn đã sớm tiến vào Ngưng Chân Cảnh mà vẫn luôn ẩn nhẫn?”
Các đệ tử tham gia khảo hạch nhao nhao nghị luận, ánh mắt đều tập trung vào Diệp Trần.
Diệp Trần thần tình lạnh nhạt. Đối với hắn, việc cách không làm chuông đồng vang lên một chút độ khó cũng không có, nếu không lay chuyển được mới là chuyện lạ.
Vị Trưởng lão khảo hạch sửng sốt một chút, chợt cười nói: “Tốt, đạt yêu cầu, đạt yêu cầu!”
Liên tiếp nói hai chữ “đạt yêu cầu” có thể thấy vị Trưởng lão khảo hạch kinh ngạc đến nhường nào.
Đợi khi vòng khảo hạch thứ nhất kết thúc, vòng khảo hạch thứ hai chính thức bắt đầu. Những đệ tử không đạt yêu cầu đều bị mời ra ngoài.
Phía sau đại sảnh khảo hạch.
Nơi này là một sân bãi lộ thiên, ước chừng năm mươi trượng vuông. Trung tâm có một hồ nước rộng hai mươi trượng. Hai bên hồ nước đều có một giàn gỗ bằng phẳng cao mười mét. Nhìn tổng thể, nó giống như một cây cầu gỗ bị cắt bỏ phần giữa, trông cực kỳ quái dị.
“Vòng khảo hạch thứ hai sẽ kiểm tra khinh công của các ngươi, mà khinh công chú trọng sự tinh khiết của chân khí. Hiện tại, các ngươi hãy đứng trên giàn gỗ bên phải, lăng không lướt đến giàn gỗ đối diện là xem như khảo hạch thành công. Đương nhiên, nếu tay có thể bám vào giàn gỗ cũng tính là đạt yêu cầu.”
Ngẩng đầu nhìn một lượt, Diệp Trần nhận ra khoảng cách giữa hai giàn gỗ bằng với chiều rộng hồ nước, tức là hai mươi trượng, tương đương sáu mươi sáu mét. Võ giả Luyện Khí Cảnh bình thường chỉ nhìn qua thôi đã thấy chóng mặt, chớ đừng nói gì đến việc lăng không lướt đến đối diện.
Quả nhiên, ngoài Uông Tuyết Mai ra, vài người khác đều tái mặt.
“Hai mươi trượng, khoảng cách quá xa đi! Vân Du Bộ của ta nhiều nhất cũng chỉ có thể lăng không vượt qua hơn năm mươi mét, xa hơn thì không được.”
“Ngươi còn đỡ, tu luyện chính là khinh thân chi pháp Vân Du Bộ. Ta tu luyện Hổ Phốc Công, chỉ có thể vồ tới hơn ba mươi mét, còn lại ba mươi mét kia thì sao?”
Nghe mấy người kia nghị luận, khóe miệng Uông Tuyết Mai khẽ cong lên, lộ ra vẻ cực kỳ tự tin.
Vị Trưởng lão khảo hạch đang định nói bắt đầu thì một đám đệ tử nội môn từ trong đại sảnh khảo hạch đi ra, ai nấy đều cười nói vui vẻ, kết bạn thành từng nhóm.
“Mấy người các ngươi sao cũng tới đây?” Vị Trưởng lão khảo hạch có chút bất đắc dĩ.
“Trưởng lão, ngài lại không biết, nhiệm vụ tông môn cuối năm rất ít, luyện công cũng luyện đến phát bệnh rồi. Nghe nói hôm nay có không ít người tấn chức đệ tử nội môn, nên chúng ta sang đây xem thử.” Một người trong số đó dường như rất quen thuộc với vị Trưởng lão khảo hạch, cười hì hì nói.
“Thôi được, các ngươi muốn xem thì xem, nhưng không được ảnh hưởng đến việc khảo hạch của bọn họ, nếu không ta sẽ lập tức đuổi các ngươi ra ngoài.”
“Ngài yên tâm, chúng ta khi nào từng gây chuyện cho ngài chứ.”
Vị Trưởng lão khảo hạch gật đầu, hắng giọng nói: “Người đầu tiên, Uông Tuyết Mai!”
Nghe vậy, Uông Tuyết Mai nhón chân điểm xuống đất, bật nhảy như viên đạn lên giàn gỗ bên phải. Nàng hít sâu một hơi, chạy lấy đà vài bước rồi cao cao nhảy lên, uyển chuyển lướt đi như yến tử phá không.
Mười mét!
Hai mươi mét!
Năm mươi mét!
Năm mươi lăm mét!
Đúng lúc còn cách giàn gỗ bên trái mười mét, Uông Tuyết Mai dùng hết một ngụm chân khí, thân hình đột ngột rơi xuống, lập tức sắp thất bại.
“Tiếp Dẫn Công!”
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Uông Tuyết Mai khẽ quát một tiếng, cả người bất ngờ lại một lần nữa bay vút lên khỏi không trung, thoáng cái đã rơi xuống giàn gỗ.
Một đệ tử nội môn tắc lưỡi nói: “Có thể luyện Tiếp Dẫn Công đến mức này đã tính là rất không tồi rồi. Môn công pháp này có thể giúp người ta nhanh chóng lấy hơi khi chân khí sắp cạn.”
Ngay sau đó là đệ tử thứ hai tham gia khảo hạch.
Hắn tu luyện Vân Du Bộ, khi thi triển ra trông như cưỡi mây đạp gió, cực kỳ phiêu dật nhẹ nhàng. Không biết sao cảnh giới có hạn, khi còn cách giàn gỗ chỉ năm mét, hắn loạng choạng rơi xuống hồ nước, làm tóe lên một mảng nước.
Người thứ ba càng bất hợp lý hơn, chỉ lướt đi được hơn ba mươi mét đã lao đầu xuống, gây ra nhiều tiếng cười.
Người thứ tư may mắn không tệ, vào thời khắc mấu chốt chỉ kịp nhích về phía trước nửa mét, thò tay bám vào mép giàn gỗ, cả người lủng lẳng ở đó.
Đệ tử thứ năm tham gia khảo hạch nuốt nước bọt, nói với vị Trưởng lão khảo hạch: “Trưởng lão, ta có thể đạp trên mặt nước mà đi qua không?”
“Đạp trên mặt nước!” Vị Trưởng lão khảo hạch mặt lộ vẻ nghi hoặc. Phải biết giàn gỗ cao mười mét, việc đạp trên mặt nước để nhảy tới đó có độ khó không nhẹ, dù sao mặt nước không giống mặt đất, không thể mượn lực.
“Mặc dù không có quy định này, nhưng nếu ngươi có thể nhảy tới, ta có thể cho ngươi đạt yêu cầu!” Vị Trưởng lão khảo hạch gật đầu đồng ý.
Người đệ tử tham gia khảo hạch lộ ra vẻ vui mừng, lướt đến trên giàn gỗ, sau đó nhảy thẳng xuống nước.
Bá bá bá!
Tựa như chuồn chuồn lướt nước, hắn liên tục giẫm mạnh trên mặt nước, thân thể nhẹ bẫng.
“Ha ha, đây là Phù Du Thân Pháp à! Khó trách hắn lại có đề nghị này, nhưng muốn nhảy đến độ cao mười mét cũng không phải dễ dàng như vậy đâu.” Không ít đệ tử nội môn nhận ra khinh công mà đối phương đang thi triển, mặt lộ vẻ hiếu kỳ, muốn xem hắn làm thế nào vượt qua khảo hạch.
Hắc!
Khi còn cách bờ bên kia năm mét, đệ tử này chân phải giẫm mạnh làm nổ tung mặt nước. Trong tiếng nước hồ bắn tung tóe, thân thể hắn mượn lực phóng thẳng lên trời.
“Là Bạo Thủy Quyết, khó trách!”
Diệp Trần khẽ nhướng mày. Hắn từng nghe nói đến Bạo Thủy Quyết, môn võ kỹ này có thể trong thời gian ngắn ngưng tụ dòng nước, sau đó dùng chân khí kích nổ, sinh ra lực lượng khổng lồ. Nhờ vậy, hắn có thể mượn lực bùng nổ để thôi động thân thể, dễ dàng nhảy lên không trung.
Vị Trưởng lão khảo hạch cười khổ một tiếng: “Đạt yêu cầu! Kế tiếp, Diệp Trần!”