» Chương 95: Chém thánh

Dạ Vô Cương - Cập nhật ngày May 24, 2025

Sương đêm giăng lối, Tần Minh không tài nào ngờ tới, tọa kỵ của mình lại bị “đoạt cầm” – đánh rơi từ trên cao. Nụ cười trên môi hắn vụt tắt, sắc mặt hoàn toàn đanh lại.

Phía dưới, kim giáp hộ vệ nhếch miệng cười toe toét, để lộ hàm răng trắng toát, khóe miệng của hắn lại nhếch lên nụ cười khoái trá, ngày càng rạng rỡ.

“Ha ha…” Hắn vác đại kiếm, dẫm nát mặt cát vàng, toàn thân tỏa ra Sắc Thiên cuồn cuộn, tựa như một vì sao băng lao vút, mang theo thế phá nát cả núi lớn! Hiển nhiên, hắn hận không thể một kiếm chém thiếu niên kia thành hai mảnh, chưa kịp tiếp xúc đã muốn phế đi một cánh tay của hắn.

Hắn nhảy vọt lên, toàn thân kim giáp kêu vang, kim quang rực rỡ, cả người tựa như một vầng liệt nhật, muốn thiêu đốt màn sương đêm đen như mực. Đại kiếm trong tay hắn tựa một đạo thiểm điện xẹt ngang. Phụt một tiếng, mãnh cầm màu đen bị hắn chém nát, Sắc Thiên xé rách toàn thân huyết nhục nó, linh vũ nhuốm máu bay lả tả.

Tần Minh sớm đã nhảy ra khỏi lưng chim, mở rộng bộ áo choàng tựa cánh dơi — đây là chiêu hắn học theo Cát Thiên Tuân. Dù đã gần sát mặt đất nhưng hắn vẫn cố sử dụng. Ít nhất, khi hắn lướt đi theo cách này, tốc độ nhanh đến kinh người, khiến vị Ngoại Thánh dưới đất có chút ngây người, không thể không tiếp tục dồn sức phi nước đại, đuổi theo phía sau.

Phịch một tiếng, Tần Minh tạo thành một cái hố to trong cát vàng mềm mại, khói bụi vọt lên. Có Sắc Thiên hộ thể, hắn cũng không bị thương mảy may.

“Ngươi lại trốn à!” Kim giáp hộ vệ xuất hiện, sắc mặt lạnh lẽo. Cánh tay phải hắn gần như không còn, bị Ô Kim Đại Chùy triệt để đập nát, những mảnh xương vụn cùng bùn máu kia không cách nào phục hồi. Bởi vậy, hắn vô cùng thống hận thiếu niên trước mặt.

Tần Minh thần sắc vô cùng ngưng trọng, một mình đối mặt một vị Ngoại Thánh, hắn quả thực trong lòng bất an. Nếu đổi thành một tân sinh giả khác đứng ở đây, sớm đã hoàn toàn tuyệt vọng, làm sao có thể đối kháng?

Kim giáp hộ vệ tay trái hắn cầm đại kiếm, chậm rãi tới gần, mang đến cảm giác áp bách mãnh liệt. Tuổi của hắn không lớn, là một thanh niên ngoài hai mươi tuổi, ngũ quan sắc sảo, ánh mắt sắc bén.

Oanh!

Hắn mạnh mẽ dậm chân một cái, lực lượng to lớn trong nháy mắt khiến cuồng sa bay đầy trời. Hắn xuất hiện gần Tần Minh, giơ kiếm bổ xuống. Tần Minh không đối cứng, cấp tốc tránh đi. Kim giáp hộ vệ một kiếm chém hụt, thân thể xoay nửa vòng, chân tung ra, quét ngang về phía thiếu niên trong cát vàng. Cường độ này, ngay cả một con voi lớn cũng có thể bị đạp ngã lăn ra ngoài, bụng phá ruột chảy.

Tần Minh luống cuống, tựa hồ hoảng loạn, ngay cả vỏ đao cũng không kịp rút ra, trực tiếp đỡ lấy chân trái đầy Sắc Thiên mà thanh niên kia tung ra. Khóe miệng kim giáp hộ vệ lộ ra nụ cười khinh miệt: “Cái thứ gà mờ như thế này…” Không đúng! Hắn giật mình rùng mình một cái, chợt tỉnh ngộ ra. Chính là cái “gà mờ” này đã đánh chết nữ tử áo đen, còn cách đây không lâu khiến hắn vĩnh viễn mất đi cánh tay phải.

Hắn không hổ là Ngoại Thánh, cái chân kia đã tung ra rồi, cuối cùng không ngờ lại có thể cưỡng ép thu về, rồi hắn lại dùng đại kiếm màu vàng quét ngang tới. Tần Minh trong tay bộc phát ra ánh sáng chói mắt, vỏ đao sụp đổ. Dương Chi Ngọc Thiết Đao cùng đại kiếm đụng vào nhau, tia lửa bắn tung tóe, tiếng leng keng chói tai vô cùng.

Kim giáp hộ vệ kinh hãi toát mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người. Hắn vội vàng lùi lại mấy bước, ổn định tâm thần. Thật sự quá kinh hiểm, nếu vừa rồi hắn không thu chân, hôm nay liền triệt để bi kịch rồi!

Tần Minh vô cùng tiếc nuối, chỉ kém một chút xíu nữa là hắn đã có thể dùng bảo đao chặt phế một cái chân của đối phương. Thành bại quả nhiên chỉ trong chớp mắt. Hắn ý thức được, Thiên Ngoại Phi Chùy của mình đã để lại bóng ma tâm lý cho tên kim giáp hộ vệ này, nên đối phương trở nên dị thường cảnh giác.

Tần Minh trong lòng buồn bực từng đợt, bị chấn động đến không ngừng lùi về phía sau. Hai tay cầm đao cũng cảm thấy hơi run lên, huyết dịch trong cơ thể kịch liệt sôi trào. Hắn rốt cục cảm nhận được mùi vị bị “nhất lực hàng thập hội”, đối cứng dữ dội.

Nam tử mặc kim giáp nhìn thoáng qua lỗ hổng trên đại kiếm của mình, sắc mặt âm trầm, dấy lên mười hai phần cảnh giác đối với thiếu niên tân sinh giai đoạn này. Hắn không thể không cẩn thận, đối phương đã đập nát một cánh tay của hắn, lại còn nhăm nhe đến chân trái của hắn, hơn nữa còn suýt nữa thành công! Sau đó, ánh mắt của hắn lại trở nên nóng bỏng. Thiếu niên kia trong tay nắm giữ đúng là một thanh Dương Chi Ngọc Thiết Đao. Hắn muốn đoạt lấy chiến lợi phẩm này.

Hai người đều không nói chuyện, mọi ngôn ngữ đều trở nên tái nhợt. Lúc này, cả hai chỉ muốn giết chết đối phương.

Cuồng phong gào thét, sương đêm như hồng thủy vỡ đê, cuốn theo đại lượng cát vàng dưới đất bay lên không trung. Hai người xuất thủ!

Keng một tiếng, Tần Minh lùi lại sáu, bảy mét, suýt nữa ngã xuống đất, bị chấn động đến hai tay đau nhức kịch liệt, hổ khẩu hơi rỉ máu. Thanh niên kim giáp thì nhanh chân đi đến, sắc mặt băng lãnh. Trên đại kiếm của hắn lại xuất hiện một lỗ hổng đáng sợ, khiến hắn khó mà chịu đựng được là hắn lại không thể một kiếm chém nát đối phương, thậm chí không thể chấn động đối phương buông ra chiếc Ngọc Thiết Đao kia.

Tần Minh tại trong bãi cát xoay cổ tay, lộ ra thần sắc khác thường: “Tên thanh niên này vừa mới đặt chân vào lĩnh vực Ngoại Thánh không lâu sao? Khoảng cách giữa hai bên dường như không phải quá xa.” Ít nhất, hắn đã đỡ được hai kiếm của đối phương!

“Ngươi đặt chân tiến vào lĩnh vực Ngoại Thánh trước Tân Sinh bảy lần sao?” Tần Minh mở miệng, hai tay cầm Ngọc Thiết Đao chỉ về phía trước.

Thanh niên kim giáp nghe xong, hai mắt bắn ra hàn quang lạnh lẽo. Thiếu niên này cảm thấy hắn không đủ mạnh sao? Đây nhất định là đang giễu cợt! Hắn trong nháy tức thì xông tới, liên tiếp huy động đại kiếm.

Tần Minh không phải chế nhạo hắn, chỉ muốn xác định một sự việc: khoảng cách giữa mình và Ngoại Thánh rốt cuộc lớn đến mức nào. Hiện tại hắn lấy thân thử nghiệm, sơ bộ nghiệm chứng, về mặt sức mạnh đối phương cũng không có ưu thế tuyệt đối nghiền ép hắn.

Hai người nhanh chóng giao thủ, Tần Minh liên tiếp bị đánh bay ra ngoài. Mặc dù đi lại lảo đảo, nhưng cuối cùng hắn vẫn giữ vững được. Thịt mềm giữa các ngón tay hơi bị tổn hại, rỉ ra từng tia máu, nhưng hắn vẫn có thể kiên trì. Quan trọng nhất là hắn đã đánh ra được lòng tin. Đối phương còn cách vạn cân trở lên lực lượng rất xa, cũng không thể dựa vào man lực khủng bố đánh chết hắn.

Trong chớp mắt, Tần Minh trở nên chủ động, lại nhiều lần vượt lên trước, đồng thời đao ý kinh người, cả người tản ra hào quang tự tin, giống như một vị thiếu niên tông sư.

Nam tử mặc kim giáp tâm thần chấn động. Hắn luyện kiếm thành si, tạo nghệ phi thường cao thâm, thế nhưng so với đao pháp của thiếu niên trước mắt, thì chẳng là gì cả. Đến cuối cùng, hắn phải dùng man lực để ép đối phương liều đao, nhưng kiếm pháp của hắn lại kém xa thiếu niên kia. Điều này khiến hắn phẫn uất, xấu hổ: rốt cuộc mình đã gặp phải quái vật gì? Nam tử mặc kim giáp ánh mắt rất cao, trên người Tần Minh hắn đã thấy được ý vị của một đao pháp đại gia, nói là thiếu niên tông sư cũng không quá khoa trương.

Trong sa mạc, vô số cát vàng bị cuốn lên, theo Dương Chi Ngọc Thiết Đao của Tần Minh nhảy múa, bị đao ý của hắn kéo theo, giống như bọt nước từng đóa một, bốc lên ở nơi này. Vùng đất hoang mạc này, giống như biến thành nộ hải. Diễn biến đến cuối cùng, sóng lớn vỗ bờ, sóng cát trùng thiên, càng khủng bố hơn. Đây là một vị thiếu niên tông sư toàn lực ứng phó, kéo theo một loại lực lượng gần như trường vực.

Nam tử mặc kim giáp không thể không bộc phát, thôi động Thiên Quang Kình đến cực hạn, đánh gãy loại tiết tấu đặc biệt của Tần Minh, khiến Tần Minh chấn động đến suýt phun máu phè phè. Mà nam tử mặc kim giáp chính mình cũng không chịu nổi. Một khi toàn diện bộc phát Thiên Quang Kình, chỗ cụt tay của hắn liền sẽ phun huyết, không khống chế được vết thương.

Tần Minh lảo đảo lùi lại rất xa, khóe miệng vương máu, nhưng hắn lại lộ ra nụ cười rạng rỡ, nói: “Ngươi hình như không mạnh như ta tưởng tượng.”

Nam tử mặc kim giáp cảm giác bị vũ nhục, lại bị một thiếu niên tân sinh giai đoạn khinh mạn. Toàn thân hắn Thiên Quang Kình lần nữa bộc phát, trừ huy động đại kiếm, còn muốn cùng Tần Minh tiếp xúc thân thể, trực tiếp va chạm.

Ầm ầm!

Trong hoang mạc, sương đêm sôi trào, cát bay đá chạy. Trong trận chiến liên quan đến sinh tử này, hai người toàn tâm toàn ý dốc sức, lấy tính mạng chém giết.

Tần Minh bị đánh bay ra xa sáu, bảy mét, phun ra một miệng lớn máu tươi. Hai tay của hắn cũng đang co rút, thịt mềm giữa các ngón tay bị xé nứt. Tay trái của hắn sưng vù, tụ huyết khá nhiều. Đồng thời, chân phải của hắn truyền đến từng đợt cảm giác đau đớn. Ngay tại vừa rồi, hắn ngoài việc liều đao kiếm với đối phương, thân thể còn có tiếp xúc. Khoảnh khắc ấy, Tần Minh cho rằng mình sẽ chết mất, lo lắng sẽ bị Sắc Thiên của đối phương xé rách. Nhưng mà hắn ôm tâm tính “ngọc đá cùng vỡ”, quanh thân đều lưu động Thiên Quang Kình dung hợp quy nhất, khi đối cứng với đối phương, hắn vậy mà lại chống chọi được.

Nam tử mặc kim giáp thất thần. Sắc Thiên của hắn có thể ngoại phóng nửa thước, thế mà lại không thể nghiền nát thân thể huyết nhục của thiếu niên, bị tầng Thiên Quang Kình ngoài thân nó ngăn trở. Bàn chân của hắn đau nhức kịch liệt, khi va chạm với đối phương, Sắc Thiên của chính hắn thế mà không chiếm được ưu thế.

“Ngươi học qua Kình Thiên Kình không trọn vẹn, hoặc là trong tay nắm giữ một chút Như Lai Kình?” Tâm thần của hắn đều đang rung động, ánh mắt sốt ruột, vô cùng khát vọng. Đây là một thiếu niên tân sinh giai đoạn, thế mà đã có thể ngăn cản xung kích Sắc Thiên của hắn Ngoại Thánh. Thật bất khả tư nghị. Bất quá, khi hắn đang chờ mong, lại rên khẽ một tiếng, vội vàng thu liễm Sắc Thiên, cũng tại chỗ cụt tay điểm mấy lần, vừa rồi lại phun huyết.

Tần Minh ho ra máu, lung lay thân thể đứng lên, cười nói: “Thiên Quang Kình của Ngoại Thánh đồng dạng không mạnh như ta tưởng tượng, có thể tiếp nhận!” Hắn chiến ý dâng cao, trực tiếp đánh ra mãnh liệt lòng tin.

“Ngươi đang vũ nhục ta sao?” Thanh niên kim giáp thanh âm rét lạnh. Tay cầm kiếm đang run rẩy, một thiếu niên tân sinh giả thế mà lại lấy loại tâm tính này đối mặt hắn.

Tần Minh nói: “Ta nói sai sao? Nhưng trông như tân sinh bảy lần mà nói, lấy đại dược đột phá vào lĩnh vực Ngoại Thánh, đối với tố chất thân thể tăng lên, đối với Sắc Thiên gia trì, còn lâu mới được lợi hại như ta tưởng tượng. Ân, tân sinh bảy lần Hoàng Kim Đạo, ta đều đã giết bảy tám cái.”

Theo Tần Minh, tên nam tử mặc kim giáp này cũng chỉ là so với mấy vị Hoàng Kim Đạo tuổi già hơn một liều đại dược mà thôi, khó khăn lắm mới để Sắc Thiên ngoại phóng ra được.

“Ngoại Thánh, đến, quyết nhất tử chiến!” Hắn quát to.

Thanh niên kim giáp cảm thấy hắn đang chiếm tiện nghi của mình, gọi mình là cháu trai. Đến giờ phút này, hắn căn bản sẽ không còn coi thiếu niên này là đối thủ tân sinh giai đoạn nữa, thậm chí không coi là nhân loại. Đối phương trong tay nắm giữ Thiên Quang Kình thần bí mà đáng sợ, có thể cứng rắn chống lại hắn Ngoại Thánh, hơn nữa còn có vài phần thần vận của Đao Đạo tông sư, thật sự là một quái vật.

“Giết!”

Hai người liều mạng, đấu tranh sinh tử. Tần Minh căn bản không để ý máu chảy ồ ạt từ tay, chỉ biết không ngừng vung đao, lấy đao pháp cao siêu mà khó lường tiến công, mang theo đao ý khủng bố. Ngoài ra, hắn còn thỉnh thoảng tiếp xúc thân thể với đối phương, lấy Thiên Quang Kình liều mạng.

“Đó là đại địa tinh khí?” Nam tử mặc kim giáp kinh hãi. Bàn tay thiếu niên mang theo đại địa tinh khí. Đây không phải thủ đoạn mà Ngoại Thánh mới có thể nắm giữ sao? Hắn đặt chân vào lĩnh vực Ngoại Thánh rồi, còn chưa đi thử đâu!

Hoàng Nê Chưởng của Tần Minh liên tiếp đánh ra, đánh nam tử mặc kim giáp khó chịu dị thường, khóe miệng đều đã chảy máu. Không hề nghi ngờ, Thiên Quang Kình mà Tần Minh dung hợp tất cả, khi bộc phát mạnh mẽ thì chiến lực là mạnh nhất, nhưng tiêu hao thực sự quá lớn. Lúc này hắn lựa chọn Hoàng Nê Chưởng, tiêu hao không lớn đến vậy, nhất là sau khi hấp thu viên kỳ thạch kết tinh thổ mạch tinh khí kia, uy lực môn chưởng pháp này phi thường đáng sợ.

Mỗi khi nam tử mặc kim giáp muốn liều mạng, Tần Minh cũng sẽ đổi thành Thiên Quang Kình hỗn dung làm một lò, toàn lực bộc phát, trực tiếp đối cứng đến cùng với đối phương. Hắn có thể dự đoán được đối phương khi nào vận dụng toàn lực, bởi vì mỗi khi nam tử mặc kim giáp liều mạng, chỗ cụt tay của hắn liền sẽ phun huyết.

Nam tử mặc kim giáp chưa từng có lúc nào uất ức như thế. Hắn lại cùng một thiếu niên tân sinh giai đoạn liều mạng đến bước này. Đây là một loại chiến đấu khiến hắn vô cùng khó chịu. Về lý thuyết, thân là Ngoại Thánh hắn có thể một kiếm chém nát đối phương, có thể dùng Thiên Quang Kình chớp mắt xé rách toàn thân huyết nhục của thiếu niên. Nhưng bây giờ, đại kiếm của hắn không chém được thiếu niên, bàn tay của hắn không xuyên thủng Thiên Quang Kình cổ quái của đối phương.

Hắn cảm thấy không có chỗ xuống tay, mà tự thân đã vết thương chồng chất. Đến giờ khắc này, nam tử mặc kim giáp sắc mặt trắng bệch. Sau nhiều lần toàn lực liều mạng, chỗ cụt tay của hắn không biết đã phun ra bao nhiêu tinh huyết. Hắn ý thức được đại sự không ổn, thiếu niên này cắn răng kiên trì đến bây giờ, dường như dần dần chiếm cứ thượng phong.

“Hắn thật sự có khả năng nắm giữ Như Lai Kình hoặc Kình Thiên Kình không trọn vẹn, kéo ta đánh đến hiện tại. Còn ta mất máu quá nhiều, sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.”

Keng một tiếng, đại kiếm trong tay nam tử mặc kim giáp triệt để đứt thành hai đoạn. Nếu không phải tràn đầy Sắc Thiên của hắn, sớm đã bị Dương Chi Ngọc Thiết Đao chém nổ tung rồi.

“Cái này…” Nam tử mặc kim giáp bắt đầu nảy sinh ý thoái lui. Thân là Ngoại Thánh, hắn thế mà trong lòng hoảng hốt, có chút sợ chiến.

“Giết!” Tần Minh dù đang ho ra máu, nhưng vẫn như cũ cầm đao giết tới, quanh thân Thiên Quang Kình khuấy động, duy trì đấu chí thịnh vượng không gì sánh bằng.

“Phốc!”

Một lát sau, cánh tay trái của nam tử mặc kim giáp bị chém đứt!

“A…” Hắn phát ra một tiếng kêu thảm thiết đau đớn, đơn giản khó mà tin được, cuối cùng hắn lại là kẻ bại vong.

Tần Minh cũng sắp không chịu nổi nữa. Cho dù đối phương gần như chỉ hơn Hoàng Kim Đạo một liều đại dược, nhưng chung quy vẫn là một tầng cấp cao thủ khác. Hắn vung ra cuối cùng một đao, phụt một tiếng, đem đầu lâu nam tử mặc kim giáp chém rụng. Sau đó chính hắn cũng ngửa mặt lên trời ngã sấp xuống trên cát vàng.

Tần Minh chịu đựng toàn thân đau nhức kịch liệt, ở đó cười. Hắn thế mà đã thành công “chém thánh”!

Quay lại truyện Dạ Vô Cương

Bảng Xếp Hạng

Chương 146: Thiếu niên đãng ma

Dạ Vô Cương - May 24, 2025

Q.1 – Chương 117: Kinh Vân Kiếm Pháp

Chương 145: Từ vực sâu đến đám mây

Dạ Vô Cương - May 24, 2025