» Q.1 – Chương 216: Bước vào trung kỳ đỉnh phong

Kiếm Đạo Độc Tôn - Cập nhật ngày May 24, 2025

Quách Lam Nguyệt chân thành nói: “Vị kiếm khách Tinh Cực Cảnh kia dễ nói chuyện, nhưng những người khác thì khó lường. Quan trọng nhất là, Kim Đỉnh Thành không phải Vũ Thành, e rằng ngươi vừa bước ra đã bị người ngăn lại. Nếu không ngại, ngươi có thể đến phân bộ Lãm Nguyệt Lâu của chúng ta ngồi một lát. Ta tin rằng những kẻ đó còn chưa dám ra tay ngay tại phân bộ Lãm Nguyệt Lâu. Nội tình Lãm Nguyệt Lâu thâm sâu đến mức ngay cả ta cũng không rõ được rốt cuộc có bao nhiêu. Ngay cả Tông chủ của các tông môn thất phẩm cũng phải khách khí khi gặp Lâu chủ Lãm Nguyệt Lâu chúng ta.”

“À, vậy đa tạ!”
Trừ chuyện Kiếm Hình Thảo ra, Diệp Trần không cho rằng cường giả Tinh Cực Cảnh muốn ra tay với hắn. Những người khác, dù là Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, hắn cũng có thể chống trả được một hai chiêu, không được thì trực tiếp bỏ chạy. Với khinh công Phân Thân Hóa Ảnh của hắn, muốn bỏ chạy hẳn không quá khó. Tuy nhiên, nếu có thể sử dụng Hỏa Long Quả và Kiếm Hình Thảo trước thì rõ ràng càng có nắm chắc.

“Thiếu gia, hắn ra rồi!”
Ở lối ra đấu giá hội, Quỷ lão phảng phất u linh, đứng bên cạnh thanh niên. Nếu không chú ý, rất dễ bỏ qua lão.

Thanh niên gật gật đầu: “Nơi này là phòng đấu giá, tạm thời không nên động thủ. Ra ngoài rồi nói sau.”

Ngoài cửa lớn phòng đấu giá là một quảng trường khổng lồ. Giữa quảng trường, dựng đứng một pho tượng cao hai mươi bảy mét, màu sắc ngả vàng đồng. Nghe nói, đây là người sáng lập đấu giá hội Kim Đỉnh Thành, mà ông chủ đấu giá hội Kim Đỉnh Thành hiện nay chính là hậu duệ của lão.

Diệp Trần cùng Quách Lam Nguyệt sóng vai bước đi. Đệ Tứ Dạ và Đệ Lục Dạ cùng đi bên cạnh. Bốn người rời khỏi đấu giá hội, xuất hiện trên quảng trường.

Không ngoài dự kiến của Quách Lam Nguyệt, quả nhiên có người chặn đường.

Nhìn thấy Đệ Tứ Dạ phía sau Diệp Trần, thanh niên hơi kiêng kỵ. Tuy nhiên, nghĩ đến có Quỷ lão ở sau lưng, hắn không hề do dự, thản nhiên nói: “Vị bằng hữu kia gia sản hùng hậu, khiến Lí mỗ bội phục. Tuy nhiên, Kiếm Hình Thảo và Hỏa Long Quả lại có tác dụng rất lớn đối với Lí mỗ, không biết bằng hữu có thể nhượng lại không?”

Diệp Trần liếc nhìn Quỷ lão. Kẻ này cho hắn áp lực rất lớn, hẳn là võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, nhưng lại không phải võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ đỉnh phong bình thường. Còn về lời nói của thanh niên, Diệp Trần thầm cười nhạo trong lòng, mở miệng nói: “Ba gốc Kiếm Hình Thảo ta đã bỏ ra một trăm linh năm triệu lượng hoàng kim, một quả Hỏa Long Quả là ba mươi sáu vạn khối hạ phẩm linh thạch. Ngươi chuẩn bị trả giá bao nhiêu?”

Thanh niên khẽ biến sắc, cố nặn ra nụ cười nói: “Lí mỗ tạm thời không có nhiều hoàng kim và linh thạch như vậy. Vậy thì, ta trước đưa cho ngươi mười triệu lượng hoàng kim cùng mười vạn khối hạ phẩm linh thạch, số còn lại cứ tạm thời nợ. Đợi khi Lí mỗ dư dả rồi sẽ bồi hoàn gấp đôi cho ngươi.”

“Thật xin lỗi, ta không buôn bán thiếu nợ. Nếu ngươi không có tiền, vậy không có gì để bàn rồi!”

Thanh âm u ám của Quỷ lão truyền tới: “Tiểu huynh đệ, làm người không nên làm như vậy. Thiếu gia nhà ta đã rất cho mặt mũi ngươi rồi.”

Lúc này, Quách Lam Nguyệt bước lên một bước: “Hắn là bằng hữu của Lãm Nguyệt Lâu chúng ta. Hai vị xin hãy rộng lòng!”

“Lãm Nguyệt Lâu!” Sắc mặt thanh niên và Quỷ lão đều biến đổi.

Ánh mắt thanh niên lại chuyển dời đến Diệp Trần, ánh mắt như dao găm, hắn gằn từng chữ: “Đi ra ngoài lăn lộn, thêm một người bạn tổng tốt hơn thêm một kẻ thù. Ta chỉ muốn hai gốc Kiếm Hình Thảo cùng một nửa Hỏa Long Quả, giá cả vẫn như vừa rồi. Ngươi thấy thế nào?” Hai chữ cuối cùng, thanh niên mang theo một tia lạnh lẽo ẩn giấu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần.

“Đổi lại là ngươi, ngươi có đồng ý không?” Diệp Trần sắc mặt vẫn như thường, mang theo một tia mỉm cười, sâu trong đồng tử cất giấu một vòng sát cơ thâm trầm hơn. Hôm nay ân oán này xem như đã kết. Hắn không giết người thì người khác tất sẽ giết hắn, cho nên chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ không ngại tiêu diệt hai kẻ này.

“Rất tốt, ra ngoài nhớ cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng té ngã.”

Nói xong, thanh niên và Quỷ lão rời đi.

Trên đường phố, Quỷ lão truyền âm bằng chân khí: “Thiếu gia, ngươi định làm thế nào?”

“Đương nhiên là giết hắn đi.” Thanh niên lạnh lẽo nói.

Quỷ lão gật gật đầu: “Kim Đỉnh Thành quá lớn, cần triệu tập đại lượng nhân thủ, phong tỏa mọi lộ tuyến. Chờ hắn tách khỏi người của Lãm Nguyệt Lâu rồi sẽ tùy thời động thủ.”

“Quỷ lão, để phòng vạn nhất, ngươi còn cần điều vài tên thành viên Quỷ Đường tới. Ta không hi vọng có bất kỳ ngoài ý muốn nào xảy ra.”

“Có thể!”

Một sóng chưa yên, sóng khác đã nổi. Diệp Trần đang định đi đến phân bộ Lãm Nguyệt Lâu ngồi một lát thì hai gã trung niên nhân có khí tức thâm bất khả trắc đã đi tới.

Bên trái là một trung niên mặt chữ điền, lưng thẳng tắp, nhìn không chớp mắt, mặc áo dài màu xanh. Kế bên trung niên mặt chữ điền là một đại hán hung ác mở ngực lộ bụng, mặt đầy dữ tợn, khóe mắt mang theo sát khí đậm đặc. Nhìn qua liền biết là nhân vật giết người không ghê tay. Hai người, một chính một tà, khí chất thập phần mâu thuẫn, nhưng quan sát kỹ lại lộ ra thập phần hòa hợp.

Bỏ qua khí chất không nói, hai người đều là cường giả Tinh Cực Cảnh hàng thật giá thật.

Quách Lam Nguyệt nuốt nước miếng. Trung niên mặt chữ điền, tức vị kiếm khách Tinh Cực Cảnh kia rất dễ nói chuyện, còn chưa từng nghe nói hắn lạm sát kẻ vô tội. Còn về đại hán hung ác kia, tuyệt đối không phải hạng người thiện lương. Không biết hai người tìm Diệp Trần làm gì? Chẳng lẽ là vì chuyện Kiếm Hình Thảo?

“Tiểu tử, bằng hữu của ta muốn mua của ngươi một cây Kiếm Hình Thảo, có ý kiến gì không?” Vừa đến, đại hán hung ác đã đi thẳng vào vấn đề.

Diệp Trần nhìn mặt mà nói chuyện, trấn tĩnh nói: “Một cây Kiếm Hình Thảo, có thể thương lượng.”

Đại hán hung ác đang định nói chuyện, trung niên mặt chữ điền đã ngăn hắn lại, nói lời xin lỗi: “Vị bằng hữu kia của ta nói chuyện có chút sỗ sàng, xin hãy bỏ qua cho. Mặt khác, Kiếm Hình Thảo ta chỉ muốn một cây, giá là hai mươi vạn khối hạ phẩm linh thạch. Đương nhiên, ngươi không bán ta cũng sẽ không cưỡng cầu, điểm này ngươi cứ yên tâm.”

“Hai mươi vạn khối hạ phẩm linh thạch?” Nói thật, Diệp Trần có chút giật mình. Hai mươi vạn khối hạ phẩm linh thạch đổi ra hoàng kim chính là tám trăm ngàn lượng, vượt xa giá hắn đấu giá mua một cây Kiếm Hình Thảo. Hắn vốn tưởng rằng đối phương nhiều nhất ra năm vạn khối hạ phẩm linh thạch, thậm chí còn ít hơn. Nhưng tình thế mạnh hơn người, dù đối phương chỉ xuất ra một vạn khối hạ phẩm linh thạch, hắn vẫn phải bán.

“Thế nào, ngại ít? Trên người của ta hạ phẩm linh thạch chỉ có vậy thôi. Vậy thêm một ngàn khối trung phẩm linh thạch thì sao?” Trung niên mặt chữ điền thấy Diệp Trần thần sắc khác thường, liền nói.

Diệp Trần lắc đầu: “Hai mươi vạn còn ngại nhiều. Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không trả giá nhiều như vậy.”

Trung niên mặt chữ điền cười nói: “Vốn dĩ không có sự tham gia của ta, giá cuối cùng của ba gốc Kiếm Hình Thảo sẽ không vượt quá ba bốn ngàn vạn lượng hoàng kim. Nói ra, vẫn là ngươi lỗ.”

Không nói hai lời, Diệp Trần lấy một cây Kiếm Hình Thảo từ Trữ Vật Linh Giới ra đưa cho đối phương.

“Trữ Vật Linh Giới này tặng ngươi.” Trung niên mặt chữ điền trực tiếp ném Trữ Vật Linh Giới hạ phẩm đựng hạ phẩm linh thạch vào tay Diệp Trần.

Diệp Trần nhìn cũng không nhìn, ném vào trữ vật linh giới của mình.

Trung niên mặt chữ điền vốn định rời đi, chú ý tới động tác của Diệp Trần, hơi sững sờ, cởi mở nói: “Tiểu huynh đệ, ta tên Tống Ngôn, ngươi tên là gì?”

“Tống tiền bối, ta tên Diệp Trần.”

“Diệp Trần, tên rất hay, ta nhớ kỹ ngươi rồi.”

Đợi Tống Ngôn và đại hán hung ác rời đi, Quách Lam Nguyệt lau mồ hôi, nói với Diệp Trần: “Ngươi làm không tồi, đại trượng phu co được dãn được. Ta còn tưởng rằng ngươi đánh chết cũng không bán.”

Diệp Trần nói: “Người sống là để sinh tồn. Trong tình huống chưa đánh mất hoàn toàn tôn nghiêm, ta tin rằng những người có lý trí đều sẽ làm như vậy.”

Nghe vậy, Đệ Tứ Dạ và Đệ Lục Dạ như có điều suy nghĩ.

Phân bộ Lãm Nguyệt Lâu chiếm diện tích thập phần rộng lớn, tổng cộng hơn hai mươi cái sân nhỏ, vài đại sảnh, một đại điện. Bước vào trong đó, Diệp Trần phát hiện rất nhiều người nhỏ tuổi hơn hắn đang huấn luyện, mồ hôi đổ như mưa. Còn có một số võ giả Bão Nguyên Cảnh đang giảng bài cho họ. Nội dung đủ loại, không hoàn toàn là về võ học, nhưng rơi vào tai Diệp Trần thì hương vị lại không giống lúc trước. Rất nhiều nội dung giảng bài là đạo lý đối nhân xử thế. Theo Diệp Trần, chỉ có biết làm người, mới dễ dàng thành công, chỉ dựa vào luyện tập chết là vô dụng.

“Phân bộ Lãm Nguyệt Lâu hằng năm đều hấp thu rất nhiều thiếu niên nam nữ có tiềm lực. Trong đó những người xuất sắc nhất sẽ được đưa đến tổng bộ tham gia khảo thí. Người khảo thí thành công sẽ trở thành thành viên dự bị của Thất Dạ, người khảo thí thất bại cũng sẽ là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Lãm Nguyệt Lâu.” Quách Lam Nguyệt vừa đi vừa giới thiệu cho Diệp Trần.

Diệp Trần im lặng. Tổng bộ Lãm Nguyệt Lâu hắn chưa thấy, nhưng chỉ một phân bộ thôi đã đủ để hắn nhìn ra rất nhiều điều. Một phân bộ không đáng sợ, nhưng hàng trăm hàng ngàn phân bộ hợp lại thì không đơn giản là đáng sợ nữa. Không khó để tưởng tượng, thông qua chế độ nghiêm mật này, Lãm Nguyệt Lâu hằng năm đều bồi dưỡng được rất nhiều nhân tài cùng với những thiên tài không thua kém tông môn, cung cấp cho tổ chức nguồn huyết mạch ưu tú hơn.

Về một phương diện khác mà nói, chế độ của Lãm Nguyệt Lâu rõ ràng hoàn thiện và ưu việt hơn tông môn. Đương nhiên, có lợi tất có hại. So với tông môn, thực lực của Lãm Nguyệt Lâu không nghi ngờ là rất phân tán, dễ dàng bị tiêu diệt từng bộ phận, trừ phi uy vọng của Lãm Nguyệt Lâu quá lớn, khiến kẻ địch không dám tùy tiện ra tay.

“Ngươi tạm thời sẽ ở trong căn nhà này, đã được quét dọn sạch sẽ rồi.” Trước cổng chính một tòa tiểu biệt viện tinh xảo, Quách Lam Nguyệt dừng bước lại.

Diệp Trần nói: “Đa tạ rồi.”

“Ha ha, không cần đa tạ, ta làm vậy chẳng phải để thu hút ngươi gia nhập Lãm Nguyệt Lâu ư!” Quách Lam Nguyệt cười ha hả nói.

Diệp Trần chân thành nói: “Đợi ta triệt để hiểu rõ Lãm Nguyệt Lâu, nếu thấy hứng thú, nói không chừng sẽ gia nhập.”

“A! Là như vậy sao?” Mắt Quách Lam Nguyệt sáng ngời, có cơ hội rồi.

Cảnh đêm chậm rãi buông xuống, ánh trăng như nước.

Trong phòng ngủ sạch sẽ, Diệp Trần khoanh chân ngồi trên giường.

Ngón tay lướt trên Trữ Vật Linh Giới, một trái cây màu đỏ lớn bằng quả nhãn xuất hiện trong tay Diệp Trần. Trái cây óng ánh trong suốt, vỏ có đường vân tinh tế. Quan sát kỹ có thể phát hiện đường vân không phải hỗn loạn mà hiện lên hình dạng đường cong khuếch tán, nhìn thoáng qua rất giống là những đường nét đơn giản phác họa thành hình rồng, mang theo một tia huyền ảo.

Không chút do dự, Diệp Trần cầm Hỏa Long Quả nhét vào miệng.

Cộp!

Cắn nát vỏ trái cây, Hỏa Long Quả vào miệng tức hóa, biến thành chất lỏng được nuốt xuống toàn bộ.

Lập tức, một luồng khí tức ôn hòa khuếch tán khắp toàn thân. Diệp Trần minh bạch, đây là linh khí mà đấu giá sư đã nói, cấp độ không kém gì chân khí.

Vận chuyển Thái Huyền Công, Diệp Trần nhắm hai mắt lại.

Gần như mỗi một lần đại chu thiên tuần hoàn trôi qua, tu vi của Diệp Trần lại dâng lên một đoạn, trong quá trình không có chút nào tắc nghẽn, tự nhiên mà vậy.

Chu thiên tuần hoàn thứ ba trăm sáu mươi đã đi qua.

Ong!

Một luồng gợn sóng trong suốt tản ra từ trên người Diệp Trần. Cửa sổ cách đó không xa phát ra tiếng chấn động xào xạc, bàn gỗ bên giường cũng bị khí lưu đẩy ra vài mét.

Mở hai mắt ra, Diệp Trần chậm rãi thở ra một hơi.

“Linh khí chuyển hóa thành chân khí dễ dàng hơn ta tưởng tượng, cứ ngỡ phải mất thêm mấy lần thời gian.” Chỉ trong vài canh giờ ngắn ngủi, tu vi của Diệp Trần đột nhiên tăng mạnh, thoáng cái từ Bão Nguyên Cảnh trung kỳ bước vào Bão Nguyên Cảnh trung kỳ đỉnh phong, chân khí hùng hậu tăng không dưới ba thành.

Quay lại truyện Kiếm Đạo Độc Tôn

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 246: Bắt đầu thi đấu

Chương 282: Tiên Nhân phủ ban đêm

Dạ Vô Cương - May 24, 2025

Q.1 – Chương 245: 61 khỏa