» Q.1 – Chương 511: Khiêu chiến ( hạ )( Canh [3] )

Kiếm Đạo Độc Tôn - Cập nhật ngày May 26, 2025

Chương 511: Khiêu chiến (Hạ) (Canh 3)

“Quá mạnh mẽ! Bất kể là chân nguyên hay áo nghĩa võ học, tất cả đều hơn ta. Ta chỉ có ý chí võ đạo chiếm chút ưu thế, nhưng không đủ để bù đắp lại thế yếu kém về hai mặt kia.”
Trên đài tỷ võ, Lý Tiêu Vân gian nan đứng dậy, máu tươi rỉ ra nơi khóe miệng.
Xoẹt!
Trên ngực hắn, từng ngụm máu tươi đang bốc hơi. Đó là chân nguyên hệ Huyết đang ăn mòn cơ thể và huyết dịch của hắn. Nếu không chữa trị kịp thời, cơ thể sẽ nhanh chóng hoại tử, huyết dịch khô kiệt.
Cho vào miệng một viên đan dược trị thương Thượng phẩm và một viên Huyết Khí Đan Thượng phẩm, Lý Tiêu Vân thôi thúc chân nguyên, cố gắng chống cự và hóa giải chân nguyên hệ Huyết.

“Thua!”
Tĩnh Ngạo Huyên khẽ nhíu mày, dường như có chút không kịp trở tay với kết quả này.
“Huyết Thủ Đường Kiệt này thật sự lợi hại đến vậy sao?” Mạc Tường đã biết thân phận bốn người từ miệng Tĩnh Ngạo Huyên, nhưng Lý Tiêu Vân lại là Thiên Thư Công Tử chứ, từng là đệ nhất nhân thế hệ trẻ tuổi của Nam Phương Vực Quần. Dù Huyết Thủ Đường Kiệt thể hiện thực lực vô cùng đáng sợ, Mạc Tường vẫn không khỏi kinh ngạc, khó chấp nhận.
“Đừng nghĩ nhiều, sau ta còn có Sở Trung Thiên và Diệp Trần.” Tĩnh Ngạo Huyên đã quyết định ra tay. Về phần Diệp Trần, là người mạnh nhất trong bọn họ, lẽ ra phải xuất hiện cuối cùng, còn phòng ngự của Sở Trung Thiên vào lúc này lại có tác dụng phi phàm, biết đâu có thể hòa một ván.

“Sao lại thế này? Đường Kiệt rõ ràng bị thương, chẳng lẽ là sơ suất quá mức sao?” Thôi Anh Hào bĩu môi. Hắn cho rằng, Đường Kiệt nên dùng ưu thế dễ như trở bàn tay để đánh bại Lý Tiêu Vân, chứ không phải liều mạng đến mức lưỡng bại câu thương, dù vết thương của Đường Kiệt cũng không nặng.
Lăng Lạc Hàn kiệm lời nhìn thoáng qua Lý Tiêu Vân đang bay ra ngoài, bình thản nói: “Giây phút cuối cùng, Đường Kiệt đã dốc hết toàn lực rồi, nhưng công kích của đối phương mang hiệu ứng chớp nhoáng, phá vỡ chân nguyên hộ thể của Đường Kiệt. Đường Kiệt ước chừng chịu một thành sát thương.”
Nghe vậy, sáu người Tuyết Thiết Vực đều trợn mắt há hốc mồm. Chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra Đường Kiệt đã thua như thế nào, lại còn nhìn ra đặc điểm công kích của Lý Tiêu Vân. Ngay cả Đường Kiệt chịu mấy thành sát thương, hắn cũng nhìn thấu. Nhãn lực rốt cuộc phải đến mức nào? Chẳng trách được xưng là Nhất Đao Lăng Lạc Hàn.
Tạ Tri Thu cười nói: “Xem ra, Nam Phương Vực Quần cũng không tệ đến vậy.” Quay sang, “Lăng Lạc Hàn, đến lượt ngươi rồi.”
Lăng Lạc Hàn gật đầu. Giờ phút này, Đường Kiệt chưa hẳn không còn sức đánh một trận, song chỉ chịu chút vết thương nhẹ, chiến lực đã bị tổn hại.
Đứng dậy, Lăng Lạc Hàn khoanh tay trước ngực, lăng không bay ra ngoài.
“Ngươi trở về, nơi đây giao cho ta.”
“Ha ha, ngươi Nhất Đao Lăng Lạc Hàn ra tay, chỉ sợ muốn quét ngang Nam Phương Vực Quần rồi!” Không chỉ những người khác kiêng kỵ Nhất Đao Lăng Lạc Hàn, Đường Kiệt cũng kiêng kỵ… Đao pháp của đối phương thật sự quá kinh khủng, bất cứ sơ hở nào bị hắn bắt được cũng sẽ là đòn công kích chí mạng.

Vèo!
Đường Kiệt bay về trà lâu Tuyết Thiết Vực.
Lý Tiêu Vân nhìn sâu một cái Lăng Lạc Hàn, cũng đã bay về, đồng thời lăng không truyền âm cho Tĩnh Ngạo Huyên: “Ngươi cẩn thận.”
Tĩnh Ngạo Huyên khẽ gật đầu, tựa như Lôi Đình giáng xuống, đáp xuống đối diện Lăng Lạc Hàn.
Lăng Lạc Hàn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tĩnh Ngạo Huyên, lạnh nhạt nói: “Ngươi ra tay đi! Đao của ta, sẽ không dễ dàng xuất vỏ. Một khi xuất vỏ, sẽ là lúc ngươi vừa lộ sơ hở.”
“Hoàng Cực Bá Thế Quyền!”
Tĩnh Ngạo Huyên cũng không nói nhiều, vừa ra tay đã là sát chiêu. Hoàng Cực Bá Thế Quyền với bảy thành hỏa hầu được nàng thi triển ra. Lôi Đình tung hoành, tràn ngập Thiên Địa. Trong vô tận Lôi Đình là một nắm đấm trắng nõn. Nắm đấm này tựa như quân vương giá lâm, thể hiện ý chí Lôi Đình.
Lui!
Lăng Lạc Hàn thân hình lùi lại, đôi mắt sắc bén không chút xao động.
“Lui!”
Rất nhiều người nhìn thấy cảnh này, trong lòng mừng thầm. Tĩnh Ngạo Huyên công kích chú trọng có tiến không lui. Bản thân nàng không lùi, buộc đối phương phải lùi. Nếu đối phương vừa lui, sẽ khiến quyền thế của nàng càng thêm thông thuận, công kích càng thêm mãnh liệt. Lần này biết đâu có thể thắng.
Song, chỉ có Tĩnh Ngạo Huyên và Diệp Trần không nghĩ vậy.
Lăng Lạc Hàn tưởng chừng lùi, nhưng hắn lùi lại rất kỳ quái. Rõ ràng là lùi lại, lại cho người ta ảo giác đang tiến lên. Đây là một kỹ xảo chiến đấu cực kỳ cao siêu, lấy lùi làm tiến. Khí cơ vẫn áp bách đối phương, tương đương với không hề lùi lại.

“Haizz!” Diệp Trần khẽ lắc đầu. Tĩnh Ngạo Huyên và Lăng Lạc Hàn thực ra không có gì chênh lệch. Chênh lệch thực sự, có lẽ là ở khả năng chiến đấu. Tuy lần trước hắn đã triển lộ kỹ xảo chiến đấu của mình cho ba người xem, nhưng không thể nào nói một chút là có thể đạt tới cảnh giới siêu nhất lưu. Còn Lăng Lạc Hàn này, thực lực nền tảng dường như kém Huyết Thủ Đường Kiệt một bậc, song kỹ xảo chiến đấu của hắn lại vượt trên Đường Kiệt.
“Diệp Trần, Tĩnh Ngạo Huyên có thể thắng sao?”
Thác Bạt Khổ hai mắt tối sầm. Kỹ xảo chiến đấu vốn là điểm yếu của hắn.
“Lăng Lạc Hàn có tạo nghệ kỹ xảo chiến đấu siêu nhất lưu. Điều này liên quan đến thói quen Nhất Đao khi giao thủ. Muốn đánh bại hắn, phải khiến đao của hắn không thể trở vào bao, phải xuất ra nhát đao thứ hai.”
“Đao không trở vào bao, phải xuất ra nhát đao thứ hai, cái logic gì thế này?” Thác Bạt Khổ căn bản không hiểu ý Diệp Trần.
Ngược lại, Lâm Kỳ như có điều suy nghĩ.

Tự lên!
Lăng Lạc Hàn xuất ra nhát đao đầu tiên. Ngoại trừ số ít vài người, những người khác không thấy được hắn đã xuất đao như thế nào, chỉ thấy được một đạo lụa trắng từ sau lưng hắn thoát ra, lăng không chém vào trung tâm nắm đấm của Tĩnh Ngạo Huyên. Nhát chém này vừa lúc là khi chân nguyên của Tĩnh Ngạo Huyên chấn động yếu nhất.
Loảng xoảng!
Hỏa Tinh rực uy bắn tung tóe. Cánh tay Tĩnh Ngạo Huyên chấn động, ống tay áo nổ tung.
Lăng Lạc Hàn cũng không thừa thắng truy kích, lập tức lướt sang bên cạnh… Trường đao trở vào bao.
Ầm ầm!
Ngay khi hắn vừa lướt đi, nắm đấm còn lại của Tĩnh Ngạo Huyên đánh vào hư không. Lôi Điện đan xen nhau, tựa như Nộ Long.
Xoẹt!
Nhát đao thứ hai tức thì xuất hiện, lụa trắng tung hoành.
Tĩnh Ngạo Huyên vô cùng phẫn nộ. Đối phương như cá trượt tay, vừa dính vào đã thoát ra, mỗi khi lực đạo của nàng sắp cạn, hắn mới phát động công kích.
Tĩnh Ngạo Huyên cũng không phải kẻ ngu dốt. Phát giác được khi nào mình sẽ bị công kích, nàng lập tức thay đổi tiết tấu chiến đấu. Một quyền oanh ra, lực đạo chỉ phát ra một nửa, đợi khi đối phương phản kích, nàng sẽ phát động phản kích mạnh hơn, một lần hành động định càn khôn.
Diệp Trần và Lăng Lạc Hàn đồng thời lắc đầu.
Ưu thế của Tĩnh Ngạo Huyên chính là có tiến không lui. Điều này không chỉ là về hình thái, mà còn về tâm thái. Tâm thái phải có khí thế chưa từng có, cho dù bại, cũng phải cầu thắng trong bại, không được có mảy may do dự.
Quả nhiên, Lăng Lạc Hàn ngay khi Tĩnh Ngạo Huyên thay đổi tiết tấu đã lướt tới, Nhất Đao Tật Trảm.
Phanh!
Tĩnh Ngạo Huyên chịu quả đắng mình gieo. Lực đạo chỉ phát ra một nửa, dù có tăng thêm sau đó cũng có một tia khoảng cách. Thân hình nàng nhanh chóng lùi lại.
Tĩnh Ngạo Huyên nhanh chóng lùi lại, Lăng Lạc Hàn cấp tiến. Trường đao vừa trở vào bao liền lại rút ra. Lần này rút đao vô cùng chú ý, chính giữa dừng lại ba lượt. Lần thứ nhất, Tĩnh Ngạo Huyên vừa chuẩn bị phản kích, lập tức cưỡng ép thu về. Lần thứ hai, Tĩnh Ngạo Huyên cắn răng phản kích, liều lĩnh phản kích. Nàng đã tỉnh ngộ ra, mình rốt cuộc vẫn rơi vào tiết tấu của đối phương, đánh mất phong cách trước sau như một của mình.
Đáng tiếc tỉnh ngộ quá muộn. Lăng Lạc Hàn giậm chân xuống đất, cao cao nhảy lên, trường đao ra khỏi vỏ, ánh sáng trắng trút xuống.
Hai tay giao nhau, Tĩnh Ngạo Huyên bị đánh bay ra ngoài, một ngụm máu tươi nhịn không được phun ra.
Ầm ầm!
Đột nhiên, trà lâu Kim Sa Vực rung chuyển. Một đầu tóc đỏ Sở Trung Thiên phảng phất Bạo Long bay thẳng xuống, công hướng Lăng Lạc Hàn.
“Để ta làm đối thủ của ngươi!”
“Tốt!”
Lăng Lạc Hàn không hề bị đánh đến mức không kịp trở tay. Với hắn mà nói, bất luận lúc nào cũng là lúc phản kích, cũng là lúc công kích, không có quá nhiều khác biệt. Khác biệt duy nhất chính là, người ra tay là ai mà thôi.
Sở Trung Thiên là cường hãn. Ưu thế của hắn không nằm ở chỗ khác, mà chính ở Cương Linh Thể và Cương Nguyên của hắn. Bởi vậy, hắn không hề cố kỵ, vừa lên đã phát động mãnh liệt thế công, như một đầu Bạo Long phẫn nộ. Bất cứ thứ gì ngăn cản phía trước đều sẽ bị hủy diệt, xé rách!
Lăng Lạc Hàn nhíu mày. Khí thế của Sở Trung Thiên quá điên cuồng, hơn nữa thứ hắn đánh ra rõ ràng không phải chân nguyên, mà là Cương Nguyên.
Bang bang bang bang bang bang…
Không giống Lý Tiêu Vân và Tĩnh Ngạo Huyên, Sở Trung Thiên gần như áp đảo Lăng Lạc Hàn mà đánh. Ngẫu nhiên bị đánh trúng một lần cũng khó có thể phá vỡ Cương Nguyên hộ thể và phòng ngự thân thể của hắn.
Trên trà lâu Tuyết Thiết Vực, Tạ Tri Thu nheo lại tinh nhãn. Hắn thật sự không ngờ tới… Nam Phương Vực Quần sẽ xuất hiện một Cương Linh Thể. Đây chính là thể chất vạn năm khó gặp. Người có thể chất này trời sinh đã ở thế “bất bại”, về cơ bản không có gì nhược điểm. Cũng là thể chất mà tất cả loại hình thiên tài sợ nhất khi gặp phải, vì hắn gần như bỏ qua công kích của ngươi.
Phanh!
Quần áo trước ngực nổ tung, lộ ra một vết kiếm giao nhau. Sở Trung Thiên không quan tâm, tiếp tục phát động công kích: “Ngươi còn kém xa lắm! Người duy nhất để lại vết thương cho ta… Chỉ có một! Có bản lĩnh thì ngươi tới thử xem!”
Lăng Lạc Hàn cũng nổi nóng. Hắn không tin tà. Đã đối phương nói như thế, hắn liền cho đối phương xem. Lập tức, hắn rút đao tần suất cao, Nhất Đao lại Nhất Đao chém vào Cương Nguyên hộ thể của Sở Trung Thiên. Dựa vào năng lực khống chế điểm rơi tinh chuẩn, cứ năm đao thì có một đao có thể phá vỡ Cương Nguyên.
Trận chiến này vô cùng kịch liệt, thời gian tiếp tục cũng đặc biệt dài… Rất nhiều người đều có nhận thức mới về Sở Trung Thiên, thì ra đối phương mạnh như vậy! Chợt lại nghĩ tới, Diệp Trần từng để lại vết kiếm trên ngực Sở Trung Thiên, rốt cuộc là tiêu chuẩn gì?
Một canh giờ trôi qua, Cương Nguyên và chân nguyên của hai người tiêu hao rất nhiều, thủy chung bất phân thắng bại.
Tuy nói chân nguyên của Lăng Lạc Hàn suy yếu thì có thể thất bại, nhưng Cương Nguyên của Sở Trung Thiên suy yếu cũng có khả năng thất bại, bởi vì Cương Nguyên yếu đi, phòng ngự cũng sẽ yếu đi toàn bộ.
“Đã đủ rồi, trận này bất phân thắng bại.”
Tạ Tri Thu không định xem trận chiến như vậy nữa, quá khó coi.
“Sở Trung Thiên, kết thúc đi! Kế tiếp giao cho ta.” Diệp Trần cũng mở miệng để Sở Trung Thiên dừng chiến. Có thể đánh nhau đến mức này, cũng không mất mặt.
Nghe vậy, hai người lùi lại mấy bước, không còn giao thủ.
Sở Trung Thiên hừ lạnh một tiếng, trở về trà lâu Kim Sa Vực. Lăng Lạc Hàn tùy theo bay về trà lâu Tuyết Thiết Vực. Trên đường bay về, Thôi Anh Hào và hắn giao thoa mà qua, rơi vào trên đài tỷ võ.
Gỡ xuống roi bên hông, Thôi Anh Hào vung cánh tay, trường tiên màu đen cuốn về phía trà lâu Diệp Trần: “Cút ra đây cho ta!” Hắn đã sớm xem Diệp Trần không vừa mắt rồi. Thái độ của Diệp Trần cho hắn cảm giác như có thể đơn giản nghiền ép hắn.
Oanh!
Trường tiên màu đen bị đẩy ra. Kiếm khí kinh người như bị dồn nén thật lâu, rốt cục bùng phát ra, trên bầu trời hình thành từng đạo vết kiếm thấy mà giật mình.
“Có thể tiếp ta một chiêu, hôm nay ta sẽ cho ngươi hoàn hảo không tổn hao gì rời đi.” Mặt không biểu cảm, Diệp Trần lướt ra trà lâu. Trên người hắn tràn ngập từng tia kiếm khí, ngay cả mái tóc tung bay cũng phảng phất mang theo lực xuyên thủng vô cùng đáng sợ, xé rách không khí.

Quay lại truyện Kiếm Đạo Độc Tôn

Bảng Xếp Hạng

Q.2 – Chương 912: Phong Vương điện

Q.2 – Chương 911: Bắc Đấu Thất Tinh Kiếm Thuật Hầu Nhi Tửu

Q.2 – Chương 910: Ma tộc buông tha cho đuổi giết Diệp Trần