» Q.2 – Chương 912: Phong Vương điện
Kiếm Đạo Độc Tôn - Cập nhật ngày May 28, 2025
**Chương 912: Phong Vương Điện**
“Vốn ta cho rằng tu luyện tới Sinh Tử Cảnh là có thể tiêu dao tự tại, không cần cố gắng như trước, muốn làm gì thì làm đó, sống an nhàn nghìn năm. Thế nhưng, ta lại không may, sống trong một loạn thế. Loạn thế sinh hào kiệt, nhưng đồng thời cũng tất nhiên sẽ sinh ra rất nhiều biến động Hắc Ám. Muốn giữ được mạng sống, không đến mức chết sớm, chỉ có cách không ngừng tăng cường thực lực của mình.” Vô Thường Thương Vương nhấp một miếng Hầu Nhi tửu, cười khổ nói.
Diệp Trần ngạc nhiên hỏi: “Thường lão ca, ngươi cũng từng nghe qua tin tức về phương diện này?”
Theo hắn được biết, tin tức về cường giả thế giới khác, số người biết được có lẽ rất ít.
“Sao có thể không biết? Trong giới Sinh Tử Cảnh Vương giả có rất nhiều vòng kết giao khác nhau. Các vòng kết giao đó, ít nhiều gì cũng sẽ có vài người quen biết nhau. Một vài tin tức ẩn giấu, chỉ cần được truyền tới, ắt sẽ lan truyền khắp mọi vòng. Đương nhiên, ta và ngươi chỉ biết tin tức bên ngoài, còn về cấp độ ẩn giấu sâu hơn thì không rõ ràng lắm.”
Vô Thường Thương Vương giải thích.
“Thì ra là thế. Như lời Thường lão ca nói, thời đại này cũng không an ổn. Cường giả thế giới khác đang dòm ngó, đặc biệt là Ma tộc từ thế giới khác, càng là họa lớn của Chân Linh thế giới ta. Hai vị còn không biết, khi ta độ kiếp đã có Ma tộc phái Khôi Lỗi đến truy sát ta. Sau đó, còn có hai vị Ma Vương Ma tộc tự mình tới, may mà ta đã trốn thoát thành công.” Diệp Trần cũng không giấu giếm, đem kinh nghiệm của mình nói cho Vô Thường Thương Vương và Thiết Hầu Vương.
“Ngươi bị Ma tộc truy sát?”
Vô Thường Thương Vương và Thiết Hầu Vương chấn động mạnh.
Ma tộc là chủng tộc từ thế giới khác, vượt trội hơn Nhân Tộc. Trong tình huống tu vi tương đương, Ma tộc nắm chắc phần thắng; cho dù thực lực ngang nhau, trong tình huống bình thường, Ma tộc cũng chiếm tuyệt đối thượng phong. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Diệp Trần có thể thoát khỏi tay hai vị Ma Vương Ma tộc, thủ đoạn này đủ để kinh thế hãi tục. Phải biết rằng Ma tộc không ngu ngốc, những kế hoạch truy sát như thế này nhất định đã được bố trí nghiêm ngặt. Nếu đổi thành một thiên tài tuyệt thế khác, e rằng đã chết sớm rồi.
“Diệp huynh đệ, vậy ngươi ngày sau sẽ gặp nguy hiểm đó. Lúc trước Huyền Hậu cũng từng bị truy sát, hiện tại tuy vẫn sống tốt, nhưng chỉ cần có cơ hội, Ma tộc sẽ không từ bỏ việc truy sát nàng.” Người nói chính là Thiết Hầu Vương.
Diệp Trần cười khẽ, “Hai vị cứ yên tâm. Diệp Trần tuy còn xa vạn dặm mới vô địch thiên hạ, nhưng Ma tộc muốn truy sát ta cũng không dễ dàng như vậy đâu.”
Đi vào thế giới này đến nay, Diệp Trần đã trải qua vô số lần nguy hiểm, sớm đã luyện được một bản lĩnh trời sập cũng không sợ hãi. Hắn sẽ không vì chuyện Ma tộc mà khiến lòng mình run sợ.
Vô Thường Thương Vương rất bội phục khí khái phóng khoáng của Diệp Trần, nhưng vẫn còn lo lắng nói: “Ma tộc xuất thế, chỉ sợ loạn thế đã kéo màn mở đầu. Chúng ta chính là những con cá nhỏ trong loạn thế, chỉ có thể phó mặc cho dòng chảy.”
Không khí không khỏi có chút trầm trọng.
Thật lâu sau, Thiết Hầu Vương bỗng nhiên nói với Diệp Trần: “Diệp huynh đệ, ngươi đã trở thành Sinh Tử Cảnh Vương giả, nhưng còn chưa tự mình phong hào. Căn cứ quy củ của Chân Linh thế giới, trong vòng một năm, ngươi phải đến Phong Vương điện để thu lấy phong hào của riêng mình. Nếu không, Điện Linh của Phong Vương điện sẽ trực tiếp dịch chuyển ngươi tới đó.”
“Hầu Tử không nói, ta lại quên nhắc nhở ngươi rồi.” Vô Thường Thương Vương cũng lên tiếng.
“Phong Vương điện?”
Trong trí nhớ của Chiến Vương không có tin tức liên quan đến Phong Vương điện.
Thiết Hầu Vương giải thích: “Phong Vương điện đã tồn tại từ Thượng Cổ, không rõ đã có bao nhiêu năm. Chỉ biết rằng, phong hào của các Vương giả trong Chân Linh thế giới đều được ban từ trong Phong Vương điện. Mỗi một vị Vương giả, phong hào của họ đều được vĩnh cửu khắc lên Phong Vương Trụ ở trung tâm Phong Vương điện. Còn về Điện Linh, nó là linh tính của Phong Vương điện, có trí tuệ không kém. Nó khống chế các quy tắc của Phong Vương điện, và rốt cuộc là phong hào gì, cũng do nó định đoạt.”
“Phong hào này rốt cuộc là ta tự mình đặt, hay là do Điện Linh của Phong Vương điện đặt?” Diệp Trần hỏi.
“Là do Điện Linh đặt. Đương nhiên, ngươi cũng có thể bác bỏ, yêu cầu nó đổi cái khác, chỉ cần phù hợp điều kiện là được.”
“Ồ! Vậy cũng được.” Diệp Trần gật đầu.
Vô Thường Thương Vương bổ sung: “Trước khi phong hào, Điện Linh sẽ căn cứ chiến lực của ngươi, sắp xếp một đối thủ hư ảo cho ngươi. Sau đó, nó sẽ dựa vào phong cách chiến đấu của ngươi, đặt một phong hào phù hợp nhất với ngươi. Trong tình huống bình thường, phong hào do Điện Linh đặt, tuyệt đại bộ phận Sinh Tử Cảnh Vương giả đều rất hài lòng.”
“Vậy sao. Nếu là trong vòng một năm, ta cũng không cần vội đi.” Diệp Trần không có ý định lập tức đi thu lấy phong hào của riêng mình.
Vô Thường Thương Vương nói: “Đúng là không cần vội vã đi lấy. Thật ra theo ta thấy, Diệp huynh đệ có hy vọng đạt được phong hào Kiếm Vương, phá vỡ Thần Thoại Kiếm Vương Thượng Cổ!”
“Phong hào Kiếm Vương!”
Thiết Hầu Vương mắt trợn tròn.
Trong vô số phong hào đặc biệt, phong hào Kiếm Vương là khó nhất. Các loại Đao Vương, Thương Vương, Phủ Vương đều xếp sau một bậc, chủ yếu là vì phong hào Kiếm Vương quá đặc thù. Các vị Đao Vương, Thương Vương, Phủ Vương về sau đều được phong đế, trở thành Đao Hoàng, Thương Đế, Phủ Hoàng; duy chỉ có Kiếm Vương là không được phong đế. Hơn nữa, trong mấy chục vạn năm sau này, cũng không ai có thể đạt được phong hào Kiếm Vương, chứ đừng nói tới phong hào Kiếm Hoàng hay Kiếm Đế.
Diệp Trần muốn đạt được phong hào Kiếm Vương, chỉ có thể vượt qua Kiếm Vương Thượng Cổ ở cùng cảnh giới.
“Mọi chuyện đều có thể xảy ra. Thượng Cổ Kiếm Vương sở dĩ không ai có thể vượt qua được, chủ yếu là vì tài năng kinh diễm của hắn. Khi chết, hắn mới 50 tuổi. Nếu như sống thêm vài năm tháng, có khả năng hắn sẽ là Vương giả phong đế đệ nhất từ xưa đến nay. Nhưng người xưa chính là để hậu nhân vượt qua, trước kia không ai vượt qua không có nghĩa là bây giờ cũng không ai vượt qua.”
Thật ra, trong những năm tháng sau Thượng Cổ Kiếm Vương, không phải là không có người trên kiếm đạo vượt qua Kiếm Vương. Nhưng khi họ ở tuổi 50, không ai đạt được thành tựu như Kiếm Vương. Họ đạt được thành tựu đó là dựa vào thời gian tích lũy. Trong số những Kiếm Đạo Vương giả cùng cảnh giới, Thượng Cổ Kiếm Vương vẫn là đệ nhất nhân danh xứng với thực.
Vô Thường Thương Vương vẫn có dự cảm rằng trên người Diệp Trần, có lẽ sẽ phát sinh kỳ tích.
“Được cổ vũ, ta sẽ cố gắng thử một lần!”
Đối với Thượng Cổ Kiếm Vương, Diệp Trần trong lòng rất kính nể. Hắn cũng cho rằng, nếu Kiếm Vương sống lâu thêm vài năm tháng, sẽ đạt tới thành tựu cao hơn gấp mấy lần. Cho dù không thể trở thành Vương giả phong đế đệ nhất từ xưa đến nay, ít nhất cũng nằm trong top ba.
“Nào, uống rượu! Chúng ta ngay tại đây sớm chúc mừng Diệp huynh đệ đạt được phong hào Kiếm Vương.” Thiết Hầu Vương vốn tùy tiện, Vô Thường Thương Vương vừa nói vậy, hắn cũng hứng thú.
…
Thời gian trôi qua rất nhanh. Ba ngày sau, Diệp Trần đã rời khỏi Hầu Nhi đảo.
Trước khi đi, Thiết Hầu Vương tặng Diệp Trần ba tiểu đàn Hầu Nhi tửu, một đàn tương đương với ba bình. Ban đầu lão muốn tặng năm đàn, nhưng Diệp Trần biết rõ ràng để sản xuất loại Hầu Nhi tửu này đã hao tốn bao nhiêu tinh lực, bao nhiêu vật lực. Theo lời Vô Thường Thương Vương, thời gian sản xuất một vò Hầu Nhi tửu là một năm. Đương nhiên, nếu vội, một năm cũng có thể sản xuất ba hũ, nhưng không có đủ nhiều tài liệu. Tài liệu cần phải từ từ thu thập, thời gian thì không thành vấn đề, nhưng những tài liệu để sản xuất đều là hàng Cực phẩm, giá trị liên thành. Diệp Trần sao có thể nhận của đối phương năm đàn chứ?
“Cực phẩm Hầu Nhi tửu tuy có thể gia tăng tu vi, nhưng uống hết một lúc thì quá phí của trời. Dùng để chiêu đãi bằng hữu thì không tồi.” Trở thành Sinh Tử Cảnh Vương giả, địa vị tôn quý, đôi khi sẽ có những Sinh Tử Cảnh Vương giả khác đến thăm. Lâu dần sẽ hình thành vòng kết giao. Đến lúc đó, không có thứ tốt để chiêu đãi khách, vậy thật mất mặt. Diệp Trần suy nghĩ rằng nên tìm một ít Linh Thụ bồi dưỡng dịch để thúc Hỏa Lê Thụ phát triển. Nếu Hỏa Lê Thụ trở thành Cực phẩm Linh Thụ, những quả hỏa lê trên đó cũng là thứ tốt để chiêu đãi khách.
“Về trước Trường Thiên phái rồi tính. Đợi nghiên cứu ra Chấn Kiếm Quyết thức thứ hai, ta sẽ chính thức trở về Chân Linh Đại Lục.”
Chiến lực Tứ Tinh cao đẳng vẫn chưa đủ để chấn nhiếp toàn cục. Diệp Trần hoặc là không trở về, một khi đã trở về thì phải dùng thực lực tuyệt đối mạnh mẽ để trở về. Mà hắn hiện tại, còn thiếu một chút.
…
Chẳng bao lâu sau, Diệp Trần đã trở về Trường Thiên phái.
Ngày thứ hai, trên dưới Trường Thiên phái đều biết Diệp Trần đã bước vào Sinh Tử Cảnh.
“Trường Thiên phái ta rốt cuộc cũng có Sinh Tử Cảnh Vương giả rồi! Từ nay về sau, còn ai dám mạo phạm trắng trợn Trường Thiên phái ta, ha ha!” Tông chủ Trường Thiên phái Lý Trường Phong mừng rỡ như điên. Việc có hay không Sinh Tử Cảnh Vương giả là cực kỳ quan trọng. Không có Sinh Tử Cảnh Vương giả, Trường Thiên phái sẽ không đủ sức uy hiếp. Những kẻ dám mạo phạm tông môn cũng sẽ phải cân nhắc xem đắc tội một vị Sinh Tử Cảnh Vương giả sẽ có hậu quả gì, đặc biệt là những Sinh Tử Cảnh Vương giả am hiểu tốc độ thì lại càng khó đắc tội. Một khi đã đắc tội, về sau thì sẽ gặp phiền phức. Hắn không dám giết người trấn giữ sơn môn của ngươi, nhưng hoàn toàn có thể đánh giết môn nhân hoặc đệ tử của ngươi.
Sinh Tử Cảnh Vương giả hoặc là không kết thù, một khi kết thù thì là tử thù. Cho nên trong tình huống bình thường, Sinh Tử Cảnh Vương giả sẽ rất ít cố ý đắc tội kẻ khác.
Sự chấn động của Trường Thiên phái cũng không khiến Diệp Trần phân tâm. Hắn đang toàn tâm toàn ý nghiên cứu Chấn Kiếm Quyết thức thứ hai.
Xuy!
Phảng phất tiếng xé rách vải vóc vang lên, Diệp Trần vung ra một kiếm. Kiếm quang cực kỳ rõ ràng, nếu phóng đại gấp trăm lần mà xem, có thể phát hiện, kiếm quang thật ra đang chấn động với tần suất siêu tần. Vì tốc độ chấn động quá nhanh, khiến người ta không cảm thấy chấn động, nhìn qua cực kỳ rõ ràng, không khác gì một kiếm bình thường.
Oanh!
Ngọn núi đối diện, bỗng nhiên bị cắt đứt ngang, tro bụi đầy trời. Khối núi ở giữa, trực tiếp bị kiếm quang chấn thành bột phấn. Mặt cắt của ngọn núi, trên dưới đều bóng loáng như đá cẩm thạch.
“Không được, Kim Chi Áo Nghĩa và lực lượng chấn động chưa cân bằng được với nhau.” Người trong cuộc hiểu rõ bản thân. Kiếm này, nhìn qua uy lực hùng vĩ, thật ra trên chi tiết và tỉ mỉ vẫn còn nhiều lỗ hổng. Nói cách khác, về kỹ xảo vẫn chưa đủ. Gặp đối thủ bình thường thì không sao, nhưng nếu gặp phải Vương giả cùng cấp am hiểu lực lượng chấn động như Ma Đao Vương, thì về kỹ xảo sẽ bị thua thiệt.
Đương nhiên, Diệp Trần có thể dùng thực lực tuyệt đối để thắng lợi. Thế nhưng, hắn lại càng thích vượt qua đối phương cả về kỹ xảo.
“Ưm? Có người tới!”
Ngày hôm đó, một nam một nữ đi vào Trường Thiên phái. Người nam là một trung niên nam tử dáng người gầy gò, mang theo một tia đao khí nhàn nhạt trên người. Đao khí cực kỳ tinh tế, từng tia từng sợi, tựa như gió xuân thổi vào mặt. Người nữ đi theo sau hắn trông còn rất trẻ tuổi, tướng mạo kiều mị, lạnh lùng diễm lệ, lại chính là đệ tử Ma Đao tông, Lam Sơn Mi.
Hai người không trực tiếp tới chỗ Diệp Trần mà lễ phép hạ xuống quảng trường ngọn núi chính của Trường Thiên phái.
“Thật sự không thể ngờ, hắn nhanh như vậy đã trở thành Sinh Tử Cảnh Vương giả.” Trung niên nam tử có chút cảm khái. Vốn hắn còn chuẩn bị giúp Diệp Trần một tay lúc nguy nan, giúp đỡ khi khó khăn bao giờ cũng tốt hơn tô vẽ khi vinh hiển. Thế nhưng, kế hoạch không theo kịp biến hóa, khiến hắn bỏ lỡ cơ hội kết giao với đối phương. May mà đệ tử Lam Sơn Mi có giao tình không tồi với Diệp Trần. Sau khi biết Diệp Trần đã bước vào Sinh Tử Cảnh, hắn liền dẫn Lam Sơn Mi tự mình tới nhà bái phỏng.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: