» Chương 197: Đùi không dùng được
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn nhìn chằm chằm đối phương, cả hai đều có vẻ không bình thường.
Khuôn mặt Lữ Thiếu Khanh vặn vẹo, hiện rõ vẻ thống khổ. Mặt Kế Ngôn sưng vù, nhưng đang dần tan đi, chỉ thi thoảng nhói lên một chút đau đớn.
Lữ Thiếu Khanh cắn răng, cố nén cơn đau: “Không chịu được nữa thì cứ kêu lên đi, chẳng ai cười ngươi đâu.”
“Đau?” Kế Ngôn nở nụ cười: “Không có chút nào đau, ngươi thì sao?” Nhìn vẻ mặt thống khổ của Lữ Thiếu Khanh, Kế Ngôn không hiểu sao lại cảm thấy sảng khoái, liền hỏi: “Ngươi có thể nhịn được bao lâu?”
Cảm nhận kiếm ý trong thể nội như vô số con kiến cắn xé huyết nhục của mình, Lữ Thiếu Khanh đau đớn thấu tâm can, thấm vào tận xương tủy. Hắn cũng muốn khóc. Chẳng phải ta đã chơi ngươi một vố sao? Cũng may, một quyền này không uổng công. Ngươi thật sự nghĩ rằng ngươi đạt cảnh giới Nguyên Anh rồi thì ta chẳng làm gì được ngươi sao?
“Ta có thể nhẫn đến thiên hoang địa lão.” Lữ Thiếu Khanh không muốn cúi đầu nhận thua.
Kế Ngôn nhàn nhạt nói: “Một lát nữa thôi ta sẽ không sao, ngươi cứ từ từ mà nhịn.”
Đúng là một quyền của Lữ Thiếu Khanh đánh vào mặt hắn, linh khí nhập thể, cũng khiến hắn rất đau. Tuy nhiên, tổn thương này đối với hắn mà nói, chỉ cần bỏ ra một chút thời gian là có thể hóa giải, khôi phục như cũ. Còn kiếm ý hắn lưu lại trong thể nội Lữ Thiếu Khanh, hắn tự tin có thể khiến Lữ Thiếu Khanh thống khổ một đoạn thời gian.
Tuy nhiên, Kế Ngôn nhìn Lữ Thiếu Khanh với ánh mắt mang theo sự bội phục. Hắn không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại tiến bộ nhanh đến vậy. Cảnh giới Kết Đan tầng tám, cùng linh thức kinh khủng. Hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn. Quả nhiên, việc tu luyện là không ngừng nghỉ.
Đồng thời, hắn rất hiếu kỳ về linh thức kinh khủng kia của Lữ Thiếu Khanh: “Đó là công pháp gì? Có tác dụng gì với thần thức không?”
Lữ Thiếu Khanh đắc ý, ngẩng đầu lên: “Muốn học?”
Kế Ngôn không phủ nhận, nói thẳng: “Điều kiện gì?” Với việc tăng cường thực lực của mình, Kế Ngôn không hề câu nệ sĩ diện.
“Sau này, giúp ta một việc. Ta sẽ dạy ngươi.”
Kế Ngôn không hỏi là việc gì, lập tức đáp ứng: “Được.”
Chỉ vài câu nói, hai người đã đạt thành thỏa thuận.
Tiêu Y đứng bên cạnh lắng nghe, nàng cũng coi như đã nghe rõ. Đại sư huynh thực lực cường hãn, nhưng lại bị nhị sư huynh chơi một vố. Bị đánh sưng mặt, lưu lại vết thương. Đại sư huynh ăn miếng trả miếng, lưu lại một cỗ kiếm ý trong thể nội nhị sư huynh. Đại sư huynh thực lực mạnh, kiếm ý cũng mạnh, nhị sư huynh muốn hóa giải nó trong thời gian ngắn là điều không thể.
Một cỗ kiếm ý không thuộc về mình tán loạn trong thể nội, Tiêu Y ngẫm nghĩ đã thấy đau nhức khó chịu. Nhìn thấy nhị sư huynh với vẻ mặt rất thống khổ, Tiêu Y trong lòng không đành lòng. Mặc dù cũng rất muốn nhìn thấy nhị sư huynh bị Đại sư huynh dạy dỗ, trong lòng cũng cảm thấy rất thoải mái. Nhưng là thoải mái qua rồi, lại không đành lòng nhìn thấy nhị sư huynh thống khổ như vậy.
Nàng nói với Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh: “Đại sư huynh, nhị sư huynh, chúng ta vốn là luận bàn bình thường thôi, đừng gây ra nông nỗi này.”
Lữ Thiếu Khanh thừa cơ bĩu môi khinh thường Kế Ngôn: “Nhìn xem, sư muội còn biết cư xử hơn ngươi, ngươi còn ra thể thống Đại sư huynh không?” (Cũng không tệ, biết thương sư huynh.)
Kế Ngôn trong lòng hài lòng với hành động của Tiêu Y. Nhưng ngoài mặt lại nói: “Sư muội nói ngươi ức hiếp nàng, ngươi cũng chẳng phải sư huynh tốt gì.”
Lữ Thiếu Khanh ánh mắt bất thiện quay sang, nhìn chằm chằm Tiêu Y. Tiêu Y trong lòng giật mình thon thót, lặng lẽ xích lại gần Kế Ngôn hai bước. Tiêu Y có chút muốn khóc, hiện tại nhị sư huynh đang rất tức giận, không làm gì được Đại sư huynh, cơn giận dữ chắc chắn sẽ trút giận lên nàng. Vẫn là tranh thủ thời gian đi theo Đại sư huynh bên người, tốt nhất là bám chặt đùi Đại sư huynh. Bám chặt rồi thì không sợ bị bắt nạt.
Lữ Thiếu Khanh khó chịu hỏi Kế Ngôn: “Ngươi ra tay với ta, chính là để giúp cái nha đầu không có lương tâm này trút giận sao?”
(Chủ yếu là muốn xem thực lực của ngươi thôi. Đương nhiên, lấy cớ vẫn là cần có.)
Kế Ngôn cười không nói, biểu thị ngầm thừa nhận.
Tiêu Y tại chỗ muốn bật khóc. Đại sư huynh triệt triệt để để bán đứng nàng rồi!
“Vừa vặn, ngươi mau chóng dẫn cái kẻ bám đuôi này về đi, ta mặc kệ nàng.” Lữ Thiếu Khanh mắng: “Còn suốt ngày cánh tay cứ vươn ra ngoài lừa gạt, ngươi dẫn về mà dạy, không muốn dạy thì cứ để sư phụ trục xuất sư môn, cho ta một chút thanh tịnh.”
Kế Ngôn lắc đầu: “Sư phụ nói, sau này, chúng ta liền nên xuất phát.” (Sư muội vẫn là đi theo ngươi tốt, những thời gian này tiến bộ rất nhanh.)
“Kẻ không có lương tâm!” Lữ Thiếu Khanh nhảy dựng lên, chỉ vào Kế Ngôn: “Đi công tác kết hợp du lịch mà nỡ lòng nào bỏ lại ta?” Cái nhảy này lại kéo động kiếm ý trong cơ thể hắn. Đau đến hắn lần nữa oa oa kêu to. “Đáng ghét!”
Kế Ngôn kỳ thật cũng không muốn đi, nhưng đây là nhiệm vụ của sư môn, là trách nhiệm, không thể trốn tránh. Quyền lợi và nghĩa vụ luôn hỗ trợ lẫn nhau. Hắn hưởng thụ điều tốt từ sư môn, tự nhiên phải cống hiến cho sư môn.
“Ngươi đi cầu sư phụ dẫn ngươi cùng đi chứ.”
Lữ Thiếu Khanh lập tức nói sang chuyện khác: “Ta mặc kệ, dù sao ngươi cứ xử lý tốt cái kẻ bám đuôi này, đừng để nàng làm phiền ta.” Đùa à, chớ nhìn hắn cả ngày la hét là công tác kết hợp du lịch, trên thực tế Lữ Thiếu Khanh rất rõ ràng bọn hắn đi làm sự tình nguy hiểm cỡ nào. Đối với chuyện này, hắn tránh còn không kịp, làm sao còn có thể ngu ngốc mà đâm đầu vào.
Kế Ngôn nhìn sư muội ngày càng nhích lại gần mình, trên mặt thêm mấy phần nhu hòa. Người khác không chú ý tới là, từ khi Tiêu Y đến, tên sư đệ “nằm thi” này chịu khó hơn nhiều. Thậm chí số lần xuống núi cũng nhiều hơn.
Kế Ngôn lắc đầu: “Sư muội vẫn là đi theo ngươi cho thỏa đáng.” Những thời gian này chứng minh Tiêu Y vẫn là đi theo Lữ Thiếu Khanh cho thỏa đáng, tiến bộ càng nhanh. Hắn, Kế Ngôn, chỉ biết tu luyện, trong việc này, hắn làm không nhất định lại tốt hơn Lữ Thiếu Khanh. Huống hồ, hắn cũng không có bao nhiêu thời gian. Lần này đi, nhanh nhất cũng phải nửa năm mới có thể trở về.
Lữ Thiếu Khanh hừ một tiếng: “Ta mới không muốn đồ phản bội nhỏ.”
Tiêu Y phiền muộn không gì sánh được, oán khí của nhị sư huynh có vẻ như thật lớn. Trước mặt nhị sư huynh nũng nịu bán manh là không được rồi. Nàng đành phải khai thác sách lược quanh co, nàng hướng Kế Ngôn cầu tình.
“Đại sư huynh, ngươi giúp nhị sư huynh trừ bỏ kiếm ý trong thể nội đi, nhị sư huynh nhất định sẽ rất đau.”
Kế Ngôn nhìn qua Lữ Thiếu Khanh. Lữ Thiếu Khanh cười ha hả, sau đó mắng: “Mau lên!”
Kế Ngôn tay phải nhẹ nhàng động một cái, một cỗ kiếm ý sắc bén từ trên thân Lữ Thiếu Khanh lao ra. Lữ Thiếu Khanh trên mặt lộ ra biểu cảm thoải mái, suýt nữa kêu lên.
Tiêu Y nhịn không được vui mừng nói: “Tốt quá rồi!”
Lữ Thiếu Khanh cũng không cảm kích, hắn trừng Tiêu Y một cái. Tiêu Y tính toán nhỏ nhặt gì hắn rõ rõ ràng ràng. “Đừng tưởng rằng ngươi như vậy, ta liền không đồng ý ngươi viết tâm đắc đâu.”
“Hai thiên, mau chóng viết đi.”
Tiêu Y trong lòng phiền muộn vô cùng. Nàng nhìn về phía Kế Ngôn, hi vọng Kế Ngôn lên tiếng giúp mình năn nỉ một chút. “Đại sư huynh. . .”
Kế Ngôn nhìn qua Lữ Thiếu Khanh: “Tâm đắc?”
Lữ Thiếu Khanh tức giận nói: “Nói nhảm, không viết thì làm sao được? Ngươi cho rằng nàng biết làm tốt hơn cả sư phụ sao?”
Kế Ngôn gật đầu, quả nhiên là phải viết: “Viết đi, dù sao cũng chẳng có gì.”
Tiêu Y đau cả đầu, Đại sư huynh, nhị sư huynh đây là đang ức hiếp ta, sao ngươi cũng trợ Trụ vi ngược rồi? Đại sư huynh, ta đi theo ngươi về, chính là không muốn bị nhị sư huynh ức hiếp. Ngươi dẫn ta về không phải là chỗ dựa của ta sao? Sao hiện tại lại thay đổi họng súng rồi?
Chưa đợi Tiêu Y nói chuyện, Kế Ngôn lại hỏi: “Bao nhiêu chữ?”
“Một ngàn chữ.”
Kế Ngôn lắc đầu: “Quá ít, không có hiệu quả gì.”
“Ít nhất một vạn chữ đi.”
“Ha ha. . .” Lữ Thiếu Khanh cười ha hả: “Vậy ngươi giám sát đi.”
“Tốt!”
Sét đánh giữa trời quang, đòn chí mạng, Tiêu Y gánh không nổi. Hai mắt biến thành màu đen, một đầu ngã vào lòng Hạ Ngữ, người vẫn luôn im lặng đứng một bên…
(Sư huynh của ta quá mạnh)