» Chương 196: Đại sư huynh bị âm?

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025

Hạ Ngữ bước vào Thiên Ngự phong, chỉ thấy Tiêu Y ngẩng đầu thẫn thờ, ngắm nhìn bầu trời.

Hạ Ngữ kỳ quái hỏi: “Tiểu Y muội muội, ngươi đang nhìn gì vậy?”

Đồng thời, nàng chú ý thấy Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh không có ở đây. “Kế Ngôn sư huynh và Lữ sư đệ đâu rồi?”

Tiêu Y chỉ tay lên trời, sau đó lại chỉ về một hướng. “Bọn họ đi đánh nhau.”

“Đánh, đánh nhau?” Hạ Ngữ đầu tiên sững sờ, sau đó mới kịp phản ứng: “Bọn họ đi so tài ư?”

Tiêu Y gật đầu lia lịa, cổ nghển dài, nói: “Đúng vậy, hai người họ càng đánh càng xa, không biết đã đi đâu rồi.”

Vừa nãy hai người họ đầu tiên là giao đấu trên trời, sau đó càng đánh càng xa, giờ đã không biết bay đi đâu.

Hạ Ngữ đưa mắt nhìn quanh, cũng không thấy bóng dáng của hai người họ. Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng lộ ra một chút tiếc nuối. “Ta đã đến chậm một bước.”

Nàng chưa từng thấy Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh luận bàn. Có lẽ xem hai người họ luận bàn có thể học hỏi được điều gì.

Tiêu Y ôm lấy tay Hạ Ngữ, an ủi: “Hạ Ngữ tỷ tỷ không cần thất vọng, sau này đến đây thường xuyên hơn, nhất định sẽ được thấy hai vị sư huynh giao đấu.”

Tiêu Y nhập môn chưa đầy nửa năm, Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh đã giao đấu ba lần. Tần suất giao đấu rất cao.

Đối với những người khác, Hạ Ngữ luôn giữ thái độ lạnh nhạt, bình hòa, tạo cho người ta cảm giác xa cách ngàn dặm. Ở nơi đây, nàng dù vẫn lạnh nhạt bình thản, nhưng lại có thêm vài phần thân thiết.

Hạ Ngữ vỗ nhẹ tay Tiêu Y, như một đại tỷ tỷ nói: “Thời gian cũng đã muộn, ta cần trở về tu luyện.”

Nhìn thấy Kế Ngôn, tâm cảnh nàng dù có lạnh nhạt đến đâu, cũng không nhịn được nảy sinh một cỗ đấu chí sục sôi. Nàng cũng không muốn để mình bị lạc hậu. Thực lực Kế Ngôn tiến bộ nhanh chóng.

Trương Tòng Long lần này thua trong tay Kế Ngôn, bất quá chuyện này đối với hắn mà nói đã thành thói quen. Với tính cách của Trương Tòng Long, hắn sẽ không vì thế mà suy sụp, ngược lại sẽ vì chuyện này mà càng thêm cố gắng. Đột phá Nguyên Anh cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn. Nàng cũng không muốn để mình bị lạc hậu quá nhiều.

“Thật sao?” Trên mặt Tiêu Y không khỏi lộ ra vẻ thất vọng. Nàng thế nhưng rất muốn cùng Hạ Ngữ làm hàng xóm đây. Bị nhị sư huynh bắt nạt, còn có thể có người bầu bạn, trò chuyện.

Tiêu Y ôm tay Hạ Ngữ, nói: “Hạ Ngữ sư tỷ, ta không nỡ bỏ ngươi.”

Hạ Ngữ vỗ vỗ đầu tiểu cô nương, thực sự không hiểu vì sao Lữ sư đệ lại thích ức hiếp tiểu Y muội muội đến vậy? Rõ ràng nàng rất đáng yêu cơ mà.

Hạ Ngữ mỉm cười nói: “Ngươi lúc rảnh rỗi có thể đến Song Nguyệt cốc tìm ta.”

“Thật sao?” Tiêu Y rõ ràng vui vẻ trở lại. “Nếu lỡ đắc tội nhị sư huynh, ta có thể đi Song Nguyệt cốc trốn tránh!”

Bất chợt, một thanh âm vang lên: “Muốn tự mình ra ngoài, ít nhất cũng phải Kết Đan.”

Là Kế Ngôn, hắn như Tiên nhân từ trên trời giáng xuống, đáp xuống trước mặt hai người.

Sắc mặt Tiêu Y lại sụp đổ. Kết Đan? Nàng hiện tại vừa mới Trúc Cơ, muốn bước vào Kết Đan, không biết đến bao giờ. Nói không chừng lúc đó nàng đã già rồi.

Nếu là Lữ Thiếu Khanh, nàng nói gì cũng phải làm nũng, bán manh. Nhưng đối mặt Đại sư huynh, Tiêu Y thực sự không có dũng khí đó. Nhìn thấy biểu cảm của Đại sư huynh, ý niệm muốn cò kè mặc cả trong lòng nàng lập tức biến mất vô tung vô ảnh.

Bất quá, Tiêu Y lúc này mới phát hiện mặt Đại sư huynh sưng vù. Má trái sưng lên một cục nhỏ, cục sưng không lớn nhưng trên mặt lại rất dễ thấy. Phía trên đỏ bừng, tựa hồ là bị người đánh một quyền. Khuôn mặt anh tuấn bị cục sưng này phá hỏng, trông có vẻ hơi buồn cười.

Hạ Ngữ cũng chú ý tới cục sưng trên mặt Kế Ngôn. Nàng kinh ngạc: “Kế Ngôn sư huynh, ngươi bị thương rồi?”

Chuyện này quá đỗi kinh ngạc. Nếu để người khác biết, nhất định sẽ khiến bao người há hốc mồm.

Kế Ngôn trầm mặc một lát, kiên quyết phủ nhận: “Ngươi nhìn lầm rồi.”

Tiêu Y cũng không biết nói gì cho phải. “Xin nhờ, Đại sư huynh, chúng ta không phải phàm nhân, cũng không phải mù lòa, thấy rất rõ ràng đây. Mặt ngươi đích thật là sưng lên, khẳng định là bị người đánh!”

Tiêu Y bỗng nhiên kịp phản ứng, kinh ngạc la lên: “Đại sư huynh, chẳng lẽ đây là ngươi bị nhị sư huynh đánh sao?”

Kế Ngôn lần nữa trầm mặc một lát, tiếp tục kiên quyết phủ nhận: “Không thể nào.”

Nhưng phát hiện này khiến Tiêu Y như khám phá ra một lục địa mới. Đại sư huynh a, trong mắt nàng trên trời dưới đất không ai có thể địch nổi, thế mà lại bị nhị sư huynh đánh! Hiếm thấy a, không ngờ Đại sư huynh cũng có ngày hôm nay. Đáng tiếc a, không được tận mắt nhìn thấy.

Bất quá rất nhanh, Tiêu Y hưng phấn lên: “Đại sư huynh, nhị sư huynh đâu? Hắn, hắn thế nào?”

Đánh Đại sư huynh, nhất định sẽ thảm lắm đây. Ta không kịp chờ đợi muốn nhìn xem thảm trạng của nhị sư huynh.

Kế Ngôn nhìn thoáng qua nơi xa, nhàn nhạt nói: “Không chết được, rất nhanh sẽ về.”

Hạ Ngữ đứng bên cạnh bị chấn động. Nàng biết Lữ Thiếu Khanh rất mạnh. Cho dù song phương đang luận bàn, nhưng Lữ Thiếu Khanh có thể để lại một vết thương trên người Kế Ngôn, đủ để chứng minh sự kinh khủng của Lữ Thiếu Khanh. Mà lại Lữ Thiếu Khanh còn chỉ là Kết Đan kỳ.

Hạ Ngữ lần nữa nhịn không được hỏi: “Kế Ngôn sư huynh, cái này hẳn là thật sự là Lữ sư đệ lưu lại?”

Trên mặt Kế Ngôn hiện lên một tia phiền muộn, thái độ vẫn như cũ, thề chết không chịu thừa nhận: “Không phải, hắn muốn làm bị thương ta, còn kém xa lắm.”

Tiêu Y bên này tùy tiện nói: “Đại sư huynh, ngươi cũng không cần giả vờ. Chúng ta đều biết nhị sư huynh giảo hoạt, ngươi một lúc không chú ý bị hắn ‘âm’ một cái cũng rất bình thường.”

Nhị sư huynh là ai chứ, bị hắn ‘âm’, rất bình thường a. Không bị nhị sư huynh ‘âm’, mới là không bình thường! Bất quá không ngờ a, Đại sư huynh cũng bị nhị sư huynh ‘âm’! Tuyệt đối là tin tức động trời. Chỉ tiếc, ta không được tận mắt nhìn thấy, tiếc nuối a, tiếc nuối.

Kế Ngôn trầm mặc, cuối cùng nhìn thoáng qua Tiêu Y. Tiêu Y tựa hồ rất hưng phấn, hai mắt sáng rực. “Tâm tính này không được, phải rèn luyện nhiều hơn mới được.”

Kế Ngôn lần nữa phủ nhận: “Đừng đoán bừa, hắn còn chưa tính toán được ta.”

Lúc này, nơi xa vang lên tiếng Lữ Thiếu Khanh: “Ngọa tào, đau chết mất! A a… Cái gì cẩu thí kiếm ý, đau chết mất…”

Tiếp đó, nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh hùng hùng hổ hổ, nằm sấp trên phi kiếm bay trở về. Đây là Tiêu Y lần đầu tiên nhìn thấy nhị sư huynh ngự kiếm phi hành bộ dạng này, mềm nhũn nằm sấp trên phi kiếm, tựa hồ thanh phi kiếm đã trở thành giường. Người chưa tới, tiếng gào thét đã đến trước: “Đồ khốn, ta sớm muộn gì cũng bán quần lót của ngươi…”

Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh dữ tợn, gương mặt vặn vẹo. Đau đến hắn oa oa kêu to.

Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh xông lại, khóe miệng Kế Ngôn nhịn không được nhếch lên. Bất quá hắn vừa nhếch miệng, trong mắt lập tức hiện lên một tia thống khổ.

Lữ Thiếu Khanh xông tới trước mặt Kế Ngôn, hung tợn nhìn chằm chằm Kế Ngôn, như một đầu yêu thú nổi giận, hận không thể một ngụm nuốt chửng Kế Ngôn.

Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh dáng vẻ đáng sợ như vậy, Tiêu Y vội vàng nói: “Đại sư huynh, nhị sư huynh, có chuyện gì thì từ từ nói.”

“Ngậm miệng!” Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh đồng thời quát.

Tiêu Y run bắn. Hai vị sư huynh, có vẻ như có chút cuồng bạo a. Hai người rốt cuộc đã làm gì?

Lữ Thiếu Khanh nhe răng trợn mắt, trông hết sức thống khổ. Bất quá hắn cắn răng hỏi Kế Ngôn, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Mặt đau không?”

Kế Ngôn hiếm thấy lộ ra nụ cười: “Rất tốt, thân thể ngươi còn tốt chứ?”

Lữ Thiếu Khanh cắn răng, thở phì phò, mặt đỏ bừng lên, chết sĩ diện: “Rất tốt a, vô cùng tốt, không hề đau chút nào.”

Kế Ngôn gật đầu: “Ta cũng vậy, không có việc gì…”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 1110: Thế giới không bình thường

Chương 1109: Có thể hay không điểm nhẹ?

Chương 1108: Tế Thần chết rồi?