» Chương 43: Ta hi vọng bị sét đánh thời điểm, lão thiên ôn nhu một điểm
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 28, 2025
Lữ Thiếu Khanh nằm trên võng, thoải mái nhàn nhã nhìn xem Thiên Cơ bài. Đã gần một tháng kể từ khi Tiêu Y tiến vào Kiếm Động.
Hắn đã đến xem mấy lần, biết trạng thái của Tiêu Y vẫn không tệ, nên cũng lười tiếp tục theo dõi. Lữ Thiếu Khanh lại lần nữa khôi phục lối sống như trước, tiếp tục nằm ngửa.
Lần trước tu luyện Kinh Thần Quyết và Thái Diễn Luyện Thể Quyết trong phòng thời gian, sau đó đêm qua hắn lại vào tu luyện một lần nữa. Vẫn như cũ là một vạn linh thạch hạ phẩm, đổi lấy sáu tháng thời gian. Kinh Thần Quyết và Thái Diễn Luyện Thể Quyết không dễ dàng luyện thành như vậy. Hai loại công pháp này, hắn đã bỏ ra một năm thời gian, nhưng cũng chỉ đạt tới tiểu thành, còn cách cảnh giới thuần thục và đại thành một quãng rất xa.
Lữ Thiếu Khanh cũng không vội, cứ từ từ. Nhiều năm tu tâm dưỡng tính khiến tâm tình của hắn ngày càng trưởng thành, trầm ổn. Đối với việc này, hắn không hề lo lắng, bởi vì có vội cũng vô ích, cứ từ từ sẽ đến.
Lữ Thiếu Khanh vươn vai mệt mỏi, thở dài.
“Bất quá, hiện tại linh thạch chỉ còn hơn một vạn thôi, lần sau cũng chỉ đủ dùng trong sáu tháng.”
“Sáu tháng thời gian, cũng không biết có thể tăng tiến một cảnh giới không.”
“Ai, tên chết tiệt bóc lột, cái tên Đại sư huynh khốn kiếp!”
“Được rồi, đợi thêm một thời gian nữa rồi tính cách kiếm thêm linh thạch vậy.”
Đúng lúc Lữ Thiếu Khanh đang tính toán trong lòng xem sắp tới phải kiếm linh thạch thế nào, thì Phương Hiểu đến, mang theo thức ăn ngoài.
Phương Hiểu xách hộp cơm đến đây, khiến Lữ Thiếu Khanh cảm thấy vô cùng không hài hòa.
“Phương lão bản, sao ngươi lại tự mình đến đây?”
Phương Hiểu cười mỉm đáp: “Ta cho Lữ công tử ngươi đưa thức ăn ngoài tới.”
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu thở dài: “Một đại mỹ nữ, xách hộp cơm đến đây, cứ như thể đến hẹn hò tình lang vậy.”
“Vương sư đệ đâu? Trong tửu lâu của các ngươi không còn ai khác sao?”
“Cứ để lão bản phải ra chạy việc, khấu trừ tiền lương của bọn hắn vẫn còn chưa đủ.”
Sắc mặt Phương Hiểu không kìm được đỏ lên.
Đây coi như là trêu ghẹo mình sao? Phương Hiểu thầm chửi bậy trong lòng.
Nụ cười của Phương Hiểu không đổi, vẫn ngọt ngào, nói: “Đây không phải Lữ công tử ngươi đã lâu không đến quán rượu sao?”
“Ta lo lắng đồ ăn của quán rượu có phải không hợp khẩu vị công tử ngươi, làm lão bản ta nhất định phải tự mình đi một chuyến.”
“Phải nghe ý kiến của Lữ công tử ngươi mới được chứ.”
Lời này của Phương Hiểu nửa thật nửa giả. Chủ yếu là nàng muốn tiếp tục rút ngắn mối quan hệ với Lữ Thiếu Khanh. Đúng như lời nàng nói, Lữ Thiếu Khanh đã hơn một tháng không xuất hiện tại quán rượu. Nàng từng chứng kiến thực lực của Lữ Thiếu Khanh, đã sớm nảy sinh ý kết giao. Hôm nay vừa hay biết Lữ Thiếu Khanh gọi đồ từ quán rượu của nàng, thế nên nàng tự thân xuất mã, mang thức ăn ngoài đến. Tiền lạ sau quen, gặp mặt nhiều lần, quan hệ kiểu gì cũng sẽ thân cận hơn nhiều so với việc không gặp mặt.
Lữ Thiếu Khanh nói: “Rất tốt, tay nghề của lão Hồ không tệ chút nào.”
Nghe được lời này của Lữ Thiếu Khanh, Phương Hiểu thầm quyết định. Trở về sẽ tăng thêm tiền công cho Hồ Bính.
Tiếp đó, giữa hai người rơi vào trầm mặc. Lữ Thiếu Khanh cứ như thể Phương Hiểu không tồn tại, ở đó thoải mái nhàn nhã ăn đồ, nhìn xem Thiên Cơ bài.
Phương Hiểu lập tức cảm thấy lúng túng.
Ngươi là loại người gì vậy? Ta dù gì cũng coi là một mỹ nữ đi, ngươi cứ thế mà không thèm để ý đến ta sao?
Phương Hiểu đã không biết phải hình dung Lữ Thiếu Khanh thế nào. Nàng tự nhận mình không phải tuyệt đỉnh mỹ nữ, nhưng cũng không kém. Những cái gọi là công tử phong lưu nhìn thấy nàng liền như ruồi bu quanh, vo ve bay lên. Dùng đủ mọi cách, đủ mọi phương thức để gây sự chú ý của nàng. Mà Lữ Thiếu Khanh lại hoàn toàn khác với những cái gọi là công tử nàng từng gặp. Đứng trước Lữ Thiếu Khanh, Phương Hiểu lần đầu tiên nghi ngờ về nhan sắc của mình.
Người bình thường không nên như vậy. Cho dù qua loa cũng sẽ không để mình bị phơi như thế này chứ? Ta không tin ngươi thật sự không nhìn ta. Bị Lữ Thiếu Khanh phớt lờ như vậy, trong lòng Phương Hiểu ít nhiều có chút không phục. Nàng khẽ cắn môi. Hừ, ta cũng không tin. Phương Hiểu quyết định cứ ở đây đợi, xem Lữ Thiếu Khanh rốt cuộc sẽ làm gì.
Thế nhưng, thêm nửa canh giờ trôi qua. Lữ Thiếu Khanh vẫn như cũ, xem nàng Phương Hiểu như không khí.
Phương Hiểu thua, bất đắc dĩ, cũng phiền muộn. Lữ Thiếu Khanh thật sự không thèm để ý đến nàng. Cái gia hỏa này rốt cuộc có phải là nam nhân hay không?
Phương Hiểu cắn răng, rồi hỏi: “Lữ công tử, không biết tiểu Y muội muội ở đâu?”
“A?” Lữ Thiếu Khanh ra vẻ kinh ngạc: “Lão bản, ngươi còn chưa đi sao?”
Rồi nhắc nhở: “Ta đã trả linh thạch rồi đó, ngươi đừng có giả vờ quên.”
Phương Hiểu muốn đánh người.
Ta là loại người đó sao? Ngươi có cái tư tưởng gì vậy?
Phương Hiểu cắn răng nói: “Ta nhớ, ta không quên!”
Lữ Thiếu Khanh lại nói: “Ta nhưng không có tiền boa cho, ngươi đừng có nghĩ.”
“Vương sư đệ nhưng từ trước đến nay không hỏi ta thêm phí.”
Phương Hiểu thổ huyết, ai thèm muốn tiền boa của ngươi chứ? Ta trông có vẻ thiếu tiền sao? Cho dù có thiếu tiền cũng không đến mức muốn chút tiền boa này của ngươi.
Phương Hiểu tiếp tục nghiến răng nghiến lợi, cắn đến ken két vang động: “Ta chỉ muốn hỏi một chút tiểu Y muội muội đi đâu? Đã lâu không gặp nàng rồi.”
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh một lần nữa trở về Thiên Cơ bài: “À, tu luyện đi.”
“Thân là tu sĩ, đương nhiên là lấy tu luyện làm chủ yếu, nào có thời gian ngày nào cũng đi chơi.”
Phương Hiểu nhìn xem Lữ Thiếu Khanh, trong lòng yên lặng chửi bậy.
Thế nhưng ta nghe nói ngươi mỗi ngày không tu luyện, loại lời này ngươi cũng không cảm thấy ngại nói ra được sao?
Tiếp đó lại là yên tĩnh. Phương Hiểu chỉ có thể tiếp tục tìm chủ đề.
Nàng nói: “Ta tìm tiểu Y muội muội là muốn nói cho nàng, mấy tên gia hỏa trước đây ức hiếp nàng tại quán rượu, không lâu trước bị người thu thập một trận.”
“Không biết Lữ công tử phải chăng nghe nói chuyện này không?”
Ánh mắt Phương Hiểu đầy ý vị thâm trường nhìn xem Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh nhìn lại Phương Hiểu: “Ồ? Có chuyện này sao?”
“Ta không nghe nói gì cả.”
Phương Hiểu nói: “Cũng được Thiên Cơ giả tuyên bố trên Thiên Cơ bài rồi, Lữ công tử lẽ nào không thấy sao?”
“Mấy người ức hiếp tiểu Y muội muội trong một đêm đều bị lột sạch quần áo, tài vật trên người bị cướp sạch không còn gì.”
Phương Hiểu cười tủm tỉm nói: “Thảm nhất chính là Đường lão bản của Đường gia thương hội, lợi nhuận một tháng của thương hội cũng bị cướp sạch.”
“Nghe nói bị gọi về Đường gia thụ gia pháp đó.”
Lúc nàng nhìn thấy tin tức đó, biết những người này bị lột quần áo, cướp sạch tài vật xong, nàng liền nghĩ đến Trương Chính đêm hôm đó. Nàng nghe Vương Nghiêu nói, mấy người này cũng từng đến quán rượu của nàng ăn cơm, và đã từng ít nhiều trêu chọc Tiêu Y. Cho nên nàng nghi ngờ đây là do Lữ Thiếu Khanh làm. Thật trùng hợp.
Biểu cảm của Lữ Thiếu Khanh không có bất kỳ biến hóa nào, nói: “Xem ra ác nhân có ác báo, lão thiên quả nhiên là công bằng.”
Phương Hiểu nói: “Người tu luyện đều là nghịch thiên mà đi, Lữ công tử là người tu luyện, cũng sẽ tin thượng thiên sao?”
Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc nói: “Đương nhiên, ta hy vọng ngày sau gặp phải sét đánh, lão thiên sẽ ôn nhu một chút…”