» Chương 55: Ta mang cái vướng víu, ngươi không đuổi ta đi sao?
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 28, 2025
“Sư tỷ, hắn có thể tin sao?”
Sau khi rời khỏi Thiên Ngự phong, Biện Nhu Nhu hỏi Hạ Ngữ.
Vừa rồi Lữ Thiếu Khanh đã đồng ý đi theo Hạ Ngữ tìm tòi bí cảnh. Nhưng Biện Nhu Nhu đối với Lữ Thiếu Khanh không có chút hảo cảm nào, nàng hoài nghi hắn trăm phần trăm.
“Cái loại người như hắn, thất hứa cũng chẳng khiến người ta ngạc nhiên chút nào. Không chừng hắn cố ý lừa gạt sư tỷ, sau đó tìm cơ hội trốn đi.”
Hạ Ngữ tâm trạng không tệ, trên mặt khẽ nở nụ cười nhàn nhạt: “Ta tin tưởng hắn sẽ không lừa ta. Hắn không giống hạng người thất tín.”
Cho dù là người có tâm cảnh lạnh nhạt như Hạ Ngữ, việc có thể thuyết phục được Lữ Thiếu Khanh cũng khiến nội tâm nàng dâng lên một cảm giác thành tựu.
Biện Nhu Nhu bĩu môi, vẫn hoài nghi nói: “Cái này cũng chưa chắc đâu. Hắn hèn hạ như vậy, làm gì cũng chẳng khiến người ngoài ý. Quá ghê tởm, dám lừa chúng ta ăn mấy thứ đồ đó!”
Nhắc đến món ăn Thiều Thừa làm, Biện Nhu Nhu lại thấy buồn nôn. Phương Hiểu bên cạnh biểu cảm cũng chẳng mấy dễ chịu, nàng nhíu chặt mày, vẫn còn vương vấn cảm giác buồn nôn vì món ăn vừa rồi.
Phương Hiểu nói một câu: “Ta xem ra đã hiểu vì sao Lữ công tử lại thích tài nghệ linh trù trong tửu lâu của ta rồi.”
Hạ Ngữ trong đôi mắt đẹp lộ vẻ khó hiểu: “Sao các ngươi lại đều thấy khó ăn vậy? Ta thấy hương vị cũng khá mà, ngon hơn nhiều so với linh trù bình thường.”
Phương Hiểu kinh ngạc: “Ngữ muội muội, muội nói thật ư?”
Biện Nhu Nhu xua tay nói: “Hiểu tỷ tỷ, sư tỷ ở Song Nguyệt cốc rất thích món ăn của An sư thúc. Tài nghệ của Thiều sư thúc và An sư thúc không khác mấy, sư tỷ thật sự thấy ngon miệng.”
Phương Hiểu hồi tưởng lại món ăn có thể sánh ngang với độc dược đại đạo, nàng nhìn Hạ Ngữ với ánh mắt đầy vẻ kính nể. Không hổ là đại đệ tử Song Nguyệt cốc, quả nhiên khác hẳn người thường.
Hạ Ngữ mỉm cười, không xoắn xuýt về vấn đề này. Nàng cũng không biết vì sao mình lại khác với những người khác, không hề có ác cảm với tài nghệ nấu nướng của An Thiên Nhạn, Thiều Thừa. Nàng cười nói: “Lần này có Hiểu tỷ tỷ và Lữ sư đệ, khám phá bí cảnh ta tin chắc sẽ thành công.”
Biện Nhu Nhu nói: “Sư tỷ, không cần tìm thêm người khác sao? Ai biết tên đó có đáng tin cậy không? Vạn nhất hắn không đáng tin thì sao?”
Phương Hiểu tin tưởng Lữ Thiếu Khanh, nàng nói: “Nhu Nhu muội muội đừng lo lắng, thực lực của Lữ công tử rất mạnh, điều này ta có thể đảm bảo với muội.”
Biện Nhu Nhu vẫn không chút tin tưởng nào vào Lữ Thiếu Khanh, nàng không tin nói: “Nói thì nói vậy, vạn nhất hắn là một bao cỏ thì sao? Thế thì sẽ làm lỡ đại sự của sư tỷ mất.”
Hạ Ngữ nói: “Ta tin vào thực lực của Lữ sư đệ. Mặc dù chưa từng chứng kiến thực lực của Lữ sư đệ, nhưng thái độ của Kế Ngôn công tử đối với hắn cũng đủ để nhận ra thực lực của Lữ sư đệ.”
Kế Ngôn là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ ở Tề Châu. Người bình thường không lọt vào mắt xanh của hắn. Chỉ riêng thái độ của hắn đối với Lữ Thiếu Khanh, là đã có thể đoán được thực lực của Lữ Thiếu Khanh rồi.
Biện Nhu Nhu bĩu môi, nể tình là sư tỷ của mình nên không phản bác. Bất quá trong lòng vẫn không phục.
Hừ, chờ đến bí cảnh, nhất định sẽ cho ngươi biết tay!
Hai ngày sau, đến thời gian hẹn. Lữ Thiếu Khanh đúng giờ xuất hiện tại Tụ Tiên lâu. Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh có Tiêu Y bên cạnh, Hạ Ngữ hỏi: “Lữ công tử, Tiêu sư muội đây là. . .”
Tiêu Y cười tủm tỉm hỏi: “Hạ Ngữ sư tỷ, ta đi cùng được chứ?”
Lữ Thiếu Khanh nói với Hạ Ngữ: “Nàng nhất định đòi đi theo, ta chẳng còn cách nào. Ngươi có thể từ chối, cho chúng ta về cũng được.”
Tiêu Y lý nhí nói: “Chẳng phải huynh nói muốn ta đi cùng sao? Sao lại biến thành ta nhất định phải đi theo rồi?”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Muội biết gì đâu, vạn nhất Hạ Ngữ sư tỷ không đồng ý, vừa vặn có thể đuổi cả chúng ta đi.”
“Ngươi nói trắng ra như vậy trước mặt ta là có ý gì chứ?” Hạ Ngữ bó tay. Nàng nói: “Lữ sư đệ muốn dẫn Tiêu sư muội cùng đi, tự nhiên không thành vấn đề.”
Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên: “Nàng chút thực lực ấy, ngay cả Trúc Cơ kỳ còn chưa đạt, ngươi cũng đồng ý sao? Ngươi không thấy là vướng bận sao? Ngươi nên đuổi vướng bận đi, đừng làm lỡ chính sự của ngươi chứ.”
Hạ Ngữ nhìn Lữ Thiếu Khanh: “Ta đuổi Tiêu sư muội đi, ngươi cũng có thể lấy cớ cùng rời đi sao?”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Sao có thể chứ? Ta đâu phải loại người đó.”
Mặc dù nói vậy, Hạ Ngữ vẫn nghe ra được ý đồ của Lữ Thiếu Khanh. Hạ Ngữ khẽ cười duyên dáng: “Hiểu tỷ tỷ nói qua, Lữ sư đệ là người rất khó giao thiệp. Ta lại một lần cảm nhận được điều đó. Bất quá đã ngươi muốn dẫn Tiêu sư muội cùng đi, ta tin tưởng tất nhiên có dụng ý của ngươi, làm sao ta lại từ chối được chứ?”
Biện Nhu Nhu hừ một tiếng, vô cùng bất mãn nói với Lữ Thiếu Khanh: “Ta thấy ngươi là muốn mang nàng đi làm lá chắn thì có!”
Lữ Thiếu Khanh cố tình làm vẻ mặt kinh hãi: “Ngươi, ngươi đừng nói bậy.”
Lữ Thiếu Khanh làm ra bộ dạng chột dạ, khiến mấy người kia lại một lần cạn lời. “Cái bộ dạng này của ngươi, rất dễ khiến người ta lầm tưởng là thật đấy.” Ngay cả Tiêu Y cũng không nhịn được nhìn thêm hai mắt Nhị sư huynh của mình, chẳng lẽ lại là thật sao?
Bất quá nghĩ đến những gì Lữ Thiếu Khanh đối xử với nàng, Tiêu Y rất nhanh dập tắt ý nghĩ đó. Nhị sư huynh làm sao có thể là loại người đó được.
Lúc này có người tiến vào thấp giọng nói với Phương Hiểu một câu. Phương Hiểu nói với Hạ Ngữ: “Ngữ muội muội, phi thuyền chuẩn bị xong rồi.”
Hạ Ngữ gật đầu, nói với Lữ Thiếu Khanh: “Lữ sư đệ, có thể khởi hành được chưa? Từ đây đến bí cảnh, có một khoảng cách kha khá.”
Lữ Thiếu Khanh thản nhiên nói: “Khởi hành thôi.”
Phi thuyền hơi giống thuyền lá nhỏ của phàm nhân đánh cá. Trong thuyền có khoang, Lữ Thiếu Khanh đi lên sau, không nói hai lời liền chui tọt vào bên trong khoang thuyền, nằm thi ở đó.
Biện Nhu Nhu tức giận: “Tránh ra một chút! Ngươi một đại nam nhân, không ra ngoài đứng, có ý gì mà nằm lì ở đây thế?”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Sao? Nam nhân thì không được nằm ở đây sao?”
Biện Nhu Nhu tức giận: “Chẳng lẽ ngươi muốn chúng ta ra ngoài đứng sao?”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Muội muốn thì muội đi đó thôi, còn ta thì cứ ở đây. Có ý kiến thì cứ bảo ta quay về. Đúng không, Hạ Ngữ sư tỷ?”
Hạ Ngữ an ủi Biện Nhu Nhu: “Nơi này không gian đủ rộng, ngồi đi.” Nói xong, nàng ngồi xếp bằng xuống.
Biện Nhu Nhu tức giận đến đỏ bừng mặt, lẩm bẩm: “Chưa từng thấy kẻ vô sỉ đến thế!” Nàng dứt khoát ngồi đối diện Lữ Thiếu Khanh, đôi mắt to tròn chằm chằm nhìn hắn.
Phi thuyền bay vút lên không, ẩn vào bầu trời, nhanh chóng bay về phía tây nam Lăng Tiêu thành.