» Chương 54: Thức ăn này rất mỹ vị a

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 28, 2025

Hạ Ngữ tò mò: “Lữ sư đệ, chỉ đơn giản như vậy?”

Lữ Thiếu Khanh gật đầu: “Không sai, chỉ cần ngươi ăn những món ăn này, ta sẽ đáp ứng ngươi.”

Tiêu Y sắc mặt tái đi. Cảm giác buồn nôn quen thuộc lại xuất hiện. Nàng che miệng, rất khó chịu.

Tay nghề của sư phụ quả thật khiến người ta khó quên. Hạ Ngữ sư tỷ cũng không chịu nổi ư? Nhị sư huynh quá kê tặc, thật giảo hoạt. Kiểu này có thể dễ dàng hóa giải thỉnh cầu của Hạ Ngữ sư tỷ.

Hạ Ngữ trong lòng nghi ngờ. Nàng cùng Lữ Thiếu Khanh thời gian tiếp xúc không dài, cũng chỉ khoảng nửa canh giờ này thôi. Nhưng nàng ít nhiều cũng có chút hiểu rõ về Lữ Thiếu Khanh. Trong đó chắc chắn không hề đơn giản như vậy.

Nàng lại hỏi: “Lữ sư đệ, thật sao?”

Lữ Thiếu Khanh nói: “Đương nhiên là thật. Ta có thể thề đấy.”

Điều này càng khiến Hạ Ngữ nghi ngờ.

Mà Biện Nhu Nhu thì cười lạnh: “Sư tỷ, sẽ không phải có độc chứ?”

Biện Nhu Nhu đối với Lữ Thiếu Khanh không có hảo cảm, từ trước đến nay luôn lấy ác ý lớn nhất để phỏng đoán hắn. Hành vi này của Lữ Thiếu Khanh tuyệt đối không bình thường, không chừng chính là đang hạ độc, muốn hạ độc giết Hạ Ngữ.

Hạ Ngữ liếc một cái: “Làm sao có thể?”

Biện Nhu Nhu lại nói: “Sư tỷ, xem ra hắn biết rõ không cách nào từ chối ngươi, nên tùy tiện tìm cách thoái thác thôi.”

Mặc dù có khả năng này, nhưng Hạ Ngữ từ đầu đến cuối đều cảm thấy lạ lùng.

Thiều Thừa bên này lại lên tiếng nói: “Hạ Ngữ sư điệt, ngươi không cần để ý hắn, món ăn này, đừng ăn.”

Thiều Thừa hoàn toàn không mong muốn Hạ Ngữ nếm thử món ăn hắn làm ra. Vừa rồi phản ứng của Tiêu Y đã nói rõ hết thảy. Nếu Hạ Ngữ ăn, rồi về kể cho An Thiên Nhạn, hắn sẽ không còn mặt mũi nào gặp người.

Hạ Ngữ cười đáp: “Không có việc gì, Thiều sư thúc, ta nếm thử cũng không sao đâu. Dù sao nghe có vẻ cũng rất thơm. Không phải là tay nghề của Lữ sư đệ ư?”

Lữ Thiếu Khanh cười vang một tiếng: “Đây là tay nghề của sư phụ ta, đến, nếm thử xem.”

Thiều Thừa đỏ mặt muốn ngăn cản: “Vẫn là thôi khỏi.”

Lữ Thiếu Khanh một tay kéo Thiều Thừa ra: “Sư phụ, chớ có nhiều chuyện!”

Hạ Ngữ cười khẽ: “Không sao, cứ để ta nếm thử xem.”

Biện Nhu Nhu kéo Phương Hiểu lại, nói với Lữ Thiếu Khanh: “Chẳng ngại cho chúng ta cùng nếm thử luôn chứ?”

Lữ Thiếu Khanh nói: “Nếu các ngươi không sợ chết, cứ thử một chút xem.”

Tiêu Y muốn lên tiếng khuyên can, bất quá bị Lữ Thiếu Khanh trừng mắt nhìn, không dám lên tiếng.

Kế Ngôn không lên tiếng, mà đứng ở bên cạnh, nhìn nhóm ba người Hạ Ngữ. Hắn tựa hồ cũng đang mong đợi.

Nghe mùi thơm xộc vào mũi, Biện Nhu Nhu lấy làm lạ: “Nghe mùi rất thơm mà, vì sao Thiều sư thúc lại không muốn chúng ta ăn chứ?”

Phương Hiểu kinh ngạc thốt lên: “Không nghĩ tới Thiều phong chủ tay nghề tốt đến vậy. Ta ăn trước.”

Biện Nhu Nhu tính nóng nảy, liền vội vàng ăn trước. Phương Hiểu là chủ quán rượu, cũng muốn nếm thử tay nghề của Thiều Thừa. Để xem so với đầu bếp của nàng thì thế nào.

Hai người cơ hồ là đồng thời gắp thức ăn cho vào miệng. Biểu cảm hai người đồng loạt thay đổi. Sau đó, rất nhanh, giống như Tiêu Y, sắc mặt trắng bệch, cực kỳ buồn nôn. Cuối cùng hai người nhịn không được, vội vàng chạy đến một bên nôn thốc nôn tháo.

Nhìn thấy Biện Nhu Nhu cùng Phương Hiểu nôn, Tiêu Y cũng không kìm được. Cái cảm giác ấy lại một lần nữa bị khơi gợi, nàng cũng chạy đến bên cạnh nôn khan một hồi.

Một nháy mắt, trong bốn người phụ nữ ở đây đã có ba người nôn mửa.

Thiều Thừa sắc mặt đỏ bừng, hận không tìm được một cái lỗ để chui xuống. Đời này không còn mặt mũi nào gặp ai. Chỉ mong An sư tỷ sẽ không để tâm tới chuyện này. Ta phải tiếp tục cố gắng tăng lên tay nghề của mình mới được.

Ánh mắt Thiều Thừa chuyển sang Hạ Ngữ, lại ngây người ra. Hạ Ngữ không hề buồn nôn đến mức nôn mửa như Biện Nhu Nhu và các nàng. Chẳng những không nôn, ngược lại ăn không ngừng, ăn một cách ngon lành. Tựa như là đang ăn món ngon tuyệt vời.

Lữ Thiếu Khanh sửng sốt, Kế Ngôn cũng sửng sốt. Ba thầy trò Thiều Thừa nhìn về phía Hạ Ngữ cũng lộ vẻ kinh ngạc tột độ.

Nhìn thấy Hạ Ngữ như vậy, sự tự tin của Thiều Thừa trở lại. Hắn thăm dò hỏi: “Hạ Ngữ sư điệt, ngươi, ngươi không có việc gì?”

Hạ Ngữ gật đầu nói: “Không có việc gì, Thiều sư thúc, đây thật là do người làm sao?”

Thiều Thừa gật đầu, trên mặt lộ vẻ lúng túng: “Tay nghề vẫn còn chút chênh lệch, khiến sư điệt ngươi chê cười rồi.”

Hạ Ngữ lại nghiêm túc nói: “Thực sự rất mỹ vị, rất ngon miệng. Thiều sư thúc, tay nghề của người thật tốt, cùng tay nghề của An sư thúc gần như nhau.”

Thiều Thừa cao hứng, hai mắt sáng rỡ: “Thật sao?”

“Tự nhiên là thật, ta đâu đến nỗi phải lừa dối Thiều sư thúc.”

Lữ Thiếu Khanh cùng Kế Ngôn liếc nhau.

“Đáng sợ!” Kế Ngôn thẳng thừng nói.

Có thể ăn được món ăn sư phụ hắn làm ra, ngoại trừ đáng sợ, Kế Ngôn không nghĩ ra từ nào khác để hình dung. Ánh mắt Kế Ngôn lộ vẻ kính nể, hắn vốn ngưỡng mộ cường giả.

Lữ Thiếu Khanh kinh ngạc thán phục, nữ nhân này quả thực đáng sợ. Hắn đối Hạ Ngữ nói: “Hạ Ngữ sư tỷ, ngươi không cần cố nén, nếu không chịu được, ngươi cứ như các nàng vậy đi. Đệ nhất mỹ nữ nôn mửa cũng không phải chuyện gì khó coi cả. Món ăn của sư phụ có thể sánh ngang với độc dược đại đạo, không chịu đựng nổi, sẽ không có ai chê cười ngươi đâu.”

Hạ Ngữ chớp mắt mấy cái, lấy làm khó hiểu trước Lữ Thiếu Khanh: “Lữ sư đệ, ta không hiểu ý của ngươi. Thức ăn này quả thực ăn ngon, giống hệt tay nghề của An sư thúc ta.”

Lữ Thiếu Khanh kinh ngạc: “Bọn họ cũng nôn, ngươi còn chịu đựng nổi ư? Nếu như có thể chịu đựng được, khả năng nhẫn nại của nữ nhân này có thể dùng kinh khủng để hình dung. Sư phụ làm ra món ăn, ngay cả Đại sư huynh Kế Ngôn cũng không chịu đựng nổi. Nữ nhân này có thể chịu được, không phải đáng sợ, thì là gì đây?”

Hạ Ngữ lắc đầu nói: “Phản ứng của Nhu Nhu và các nàng quá khoa trương rồi. Khi ăn món ăn của An sư thúc, nàng cũng thường như vậy.”

Biện Nhu Nhu ở bên cạnh khóc dở mếu dở nói: “Sư tỷ, đây là thực sự khó ăn lắm. Ọe… Cùng An sư thúc giống hệt… Ngươi vì sao lại không bị ảnh hưởng? Ọe…”

Biện Nhu Nhu khóc không ra nước mắt, không nghĩ tới Thiều Thừa cùng sư thúc của nàng An Thiên Nhạn giống hệt. Món đồ vật làm ra đều có thể khiến người ta cả đời không quên được.

Thiều Thừa ngạc nhiên hỏi: “Ngươi cũng cảm thấy An sư tỷ làm ra ngon miệng?”

Hạ Ngữ gật đầu: “Cũng không tệ, so với những linh trù bình thường tốt hơn nhiều.”

Phương Hiểu nôn mửa đến rơi nước mắt, nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, nàng cuối cùng cũng đã hiểu vì sao Lữ Thiếu Khanh lại thích gọi đồ ăn bên ngoài đến vậy. Cũng hiểu vì sao Lữ Thiếu Khanh lại có yêu cầu cao với việc ăn uống. Có người sư phụ như vậy, thì sao có thể không như vậy được chứ?

Lữ Thiếu Khanh đành chịu, nhìn thấy Hạ Ngữ đem vài món ăn trên bàn nếm thử hết lượt, ăn ngon lành.

Rất nhanh, Hạ Ngữ nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh: “Lữ sư đệ, còn cần ta tiếp tục ăn sao? Ta đã ăn no rồi, tiếp tục ăn, chỉ sợ hơi khó khăn.”

Nhìn Hạ Ngữ như vậy, Lữ Thiếu Khanh thì còn có thể nói gì nữa đây? Hắn bái phục, có thể mặt không đổi sắc khi ăn món ăn sư phụ hắn làm ra, hắn không phục cũng không được.

“Tốt, vậy khi nào xuất phát?”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 498: Cầm đi cho sư phụ ngươi bồi bổ, sư phụ ngươi có chút hư

Q.2 – Chương 1289: Cuối cùng thành Chí Tôn (hạ)

Chương 497: Tiến vào Tù Hồn sơn mạch