» Chương 53: Ngươi ăn một bàn này đồ ăn, ta liền đáp ứng ngươi

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 28, 2025

Hạ Ngữ khẽ cong môi, mỉm cười nhìn Lữ Thiếu Khanh, hai mắt trong veo như dòng nước biếc. Sự thanh thuần ấy vừa ngọt ngào, vừa trí mạng.

“Cái gì?” Lữ Thiếu Khanh ngây người.

Ánh mắt Hạ Ngữ lóe lên vẻ đắc ý, nàng nói với Lữ Thiếu Khanh: “Ta ở lại nơi đây, Thiên Cơ giả sẽ rất nhanh biết được.”

“Đến lúc đó, tin tức sẽ được lan truyền ra ngoài, sự yên tĩnh của Thiên Ngự phong e rằng sẽ bị phá vỡ.”

Lữ Thiếu Khanh khinh thường, chẳng thèm để lời uy hiếp này vào mắt: “Ngươi muốn ở thì cứ ở, muốn bị phỏng vấn thì cứ bị phỏng vấn.”

“Ta không chọc vào được thì chẳng lẽ ta không trốn được ư?” Rồi hắn nói với Tiêu Y: “Lát nữa giúp Hạ Ngữ dọn phòng.”

Hạ Ngữ lắc đầu, nói: “Thật thế sao? Nhưng nếu đến lúc đó có người hỏi ta vì sao lại ở đây, ta sẽ nói với họ, ta là vì Lữ sư đệ mà đến.”

Ý cười trong mắt Hạ Ngữ càng thêm sâu đậm: Ngươi không phải sợ phiền phức ư? Ngươi không giúp ta, ta sẽ chủ động mang phiền phức đến cho ngươi. Xem ngươi có sợ không.

Mọi người có mặt ở đây đều hiểu ý Hạ Ngữ. Còn Lữ Thiếu Khanh thì tê dại cả da đầu.

Chết tiệt! Cô nàng này thật ác độc!

Hạ Ngữ là đệ nhất mỹ nhân Tề Châu, kẻ ngưỡng mộ, người theo đuổi nhiều vô số kể. Theo như lời Hạ Ngữ nói, không cần nhiều lời, chỉ cần nàng nói một câu vì Lữ Thiếu Khanh hắn mà đến đây. Hắn tuyệt đối sẽ trở thành kẻ thù chung của nam nhân Tề Châu. Đời này hắn cũng đừng nghĩ có được ngày tháng an bình.

Lữ Thiếu Khanh vì sao không muốn giúp Hạ Ngữ, chẳng phải vì nếu theo bên cạnh nàng, bị người khác phát hiện, sẽ rước lấy phiền phức cho hắn ư?

Lữ Thiếu Khanh nhìn Hạ Ngữ, khuôn mặt nàng tươi cười như hoa, tựa thơ ca nhã nhặn, ngọt ngào như đóa hoa. Nhưng Lữ Thiếu Khanh chẳng rảnh mà thưởng thức vẻ ngọt ngào ấy.

Lữ Thiếu Khanh cũng mặc kệ Hạ Ngữ là thân phận gì, trực tiếp mắng chửi ầm ĩ: “Ngươi đúng là nữ nhân quá ác độc!”

“Ngươi có thiện ý gì sao? Dùng thủ đoạn uy hiếp thì tính là anh hùng gì?”

Hạ Ngữ cười nói: “Ta là nữ nhân mà, không tính là anh hùng hảo hán.”

“Thế nào, Lữ sư đệ, có thể giúp ta một chút không?”

Lữ Thiếu Khanh ngược lại nói với Thiều Thừa: “Sư phụ, ta phải xuống núi, đời này cũng không trở về.”

Hạ Ngữ thì nói vọng theo: “Lữ sư đệ ngươi đi đâu, ta sẽ theo đến đó.”

Lữ Thiếu Khanh không khách khí mắng lại: “Ngươi có bị bệnh không đấy?”

“Ta xem như đã nhìn thấu, các ngươi những đại đệ tử môn phái này đều có bệnh, hơn nữa còn bệnh không hề nhẹ.”

Kế Ngôn cười, tỏ vẻ rất vui vẻ: “Không có bệnh, làm sao trị được ngươi?”

Kế Ngôn thấy Lữ Thiếu Khanh kinh ngạc, trong lòng càng thêm vui vẻ. Hắn nói: “Ngươi cũng đừng hòng phản kháng, nàng khắc ngươi đấy.”

Lữ Thiếu Khanh mắng lớn: “Ngươi cho rằng khắc chồng à, khắc cái cọng lông!”

“Thật sự cho rằng có thể nắm được ta sao?”

Sau khi nói xong, Lữ Thiếu Khanh nhìn về phía Hạ Ngữ, hắn rút Thiên Cơ bài ra, cắn răng mà nói: “Hạ Ngữ sư tỷ, ngươi đã liên hệ được Thiên Cơ giả chưa?”

“Có muốn ta giúp ngươi liên hệ một vị không?”

“Thiên Cơ giả Đơn Duyệt trú đóng ở Lăng Tiêu thành không tệ, là một vị Thiên Cơ giả vương bài, có cần ta giúp ngươi liên hệ nàng không?”

Tiêu Y tò mò, lay lay áo Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, ngươi không sợ phiền phức sao?”

Lữ Thiếu Khanh nói nhỏ: “Ta sợ cái cọng lông? Ai dám đến tìm ta gây phiền phức, ta giết hắn!”

“Nếu đánh không lại thì sao?” Tiêu Y ánh mắt lóe lên, đúng là Nhị sư huynh đầy khí phách.

“Nếu đánh không lại ta liền đi chỗ chưởng môn ở lại, ta xem ai dám đi tìm chưởng môn gây phiền phức!”

Tiêu Y lập tức mặt mày tràn đầy vẻ ghét bỏ: “Cái khí phách của ngươi vẫn chưa được ba giây đồng hồ!”

Hạ Ngữ ngạc nhiên, biện pháp cuối cùng của nàng cũng không có tác dụng sao? Hạ Ngữ không khỏi lại coi trọng Lữ Thiếu Khanh thêm mấy phần. Quả nhiên là một kẻ khó chơi.

Nhưng lần này bí cảnh đối với nàng Hạ Ngữ mà nói vô cùng quan trọng, nàng không thể để bí cảnh này bị tiêu hao một cách vô ích.

Thế là, nàng chuyển ánh mắt nhìn về phía Kế Ngôn, thỉnh cầu Kế Ngôn giúp đỡ một chút.

Kế Ngôn chú ý đến ánh mắt của Hạ Ngữ, môi khẽ động, trong bóng tối chỉ điểm cho Hạ Ngữ. Có được sự chỉ điểm của Kế Ngôn, Hạ Ngữ lại một lần nữa khôi phục lòng tin.

Biểu cảm nàng trở nên nghiêm túc, hướng về phía Lữ Thiếu Khanh chắp tay làm một đại lễ.

“Lữ sư đệ, lần này bí cảnh với ta mà nói vô cùng trọng yếu, mong Lữ sư đệ giúp ta một tay.”

“Lữ sư đệ ngươi có yêu cầu gì cứ việc nói ra, chỉ cần ta có thể thỏa mãn, ta đều sẽ thỏa mãn ngươi.”

“Chỉ là khẩn cầu Lữ sư đệ ngươi giúp đỡ ta.”

“Sư tỷ, ngươi…” Biện Nhu Nhu nhìn thấy Hạ Ngữ lần đầu tiên làm ra tư thái như vậy, sau khi chấn kinh, nàng càng lúc càng bất mãn với Lữ Thiếu Khanh. Nàng phẫn nộ nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: “Cái tên đáng ghét này, thật sự là quá đáng ghét!”

Lữ Thiếu Khanh trầm mặc. Hạ Ngữ đã nghiêm túc đến vậy, đàng hoàng chính chính mở lời, hắn ngược lại lại khó lòng chống đỡ. Hắn không sợ bị uy hiếp, cũng không sợ gì, nhưng duy chỉ có kiểu thỉnh cầu nghiêm túc này.

Lữ Thiếu Khanh quay đầu nhìn sang Kế Ngôn bên cạnh, khó chịu nói: “Là ngươi đang giở trò quỷ phải không?”

Một khắc trước Hạ Ngữ còn định uy hiếp hắn, một khắc sau đã thành khẩn thỉnh cầu giúp đỡ như vậy. Nói không ai chỉ điểm ở phía sau, Lữ Thiếu Khanh là người đầu tiên không tin.

Người quen thuộc hắn nhất ở Thiên Ngự phong chính là Kế Ngôn, ngay cả sư phụ cũng còn kém một chút.

Kế Ngôn khoanh tay, lạnh lùng nói: “Ngươi có chứng cứ sao?”

Lữ Thiếu Khanh sát khí đằng đằng nói: “Không có chứng cứ ta cũng muốn đánh ngươi một trận.”

“Ta, Nguyên Anh kỳ.”

Lữ Thiếu Khanh nổi giận đùng đùng: “Mẹ kiếp, ngươi lên lên xuống xuống chỉ biết nói đúng câu này! Nguyên Anh kỳ thì ghê gớm lắm à?”

“Ngươi cứ chờ đấy cho ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ đè ngươi xuống đất mà ma sát!”

Hạ Ngữ nói: “Lữ sư đệ, chuyện này không liên quan đến Kế Ngôn sư huynh.”

“Ta thật sự rất muốn nhận được sự giúp đỡ của Lữ sư đệ.”

“Mong ngươi giúp đỡ ta.”

Lữ Thiếu Khanh cảm thấy đau đầu. Thái độ thành khẩn này, hắn không thể chống đỡ, không tiện từ chối.

Lữ Thiếu Khanh cũng thành khẩn nói: “Hạ Ngữ sư tỷ, ngươi tha cho ta đi, ta thật sự không thích hợp.”

Hạ Ngữ lắc đầu: “Ta tin tưởng ánh mắt nhìn người của ta, ngươi là người thích hợp nhất.”

Không còn cách nào khác. Nhưng khi ánh mắt hắn rơi vào cái bàn bên cạnh, Lữ Thiếu Khanh liền có cách.

Hắn chỉ vào một bàn thức ăn do sư phụ làm ra, nói với Hạ Ngữ: “Muốn ta giúp ngươi cũng không phải là không được.”

“Ngươi có thể ăn hết bàn thức ăn này, ta sẽ đồng ý ngươi thì có ngại gì?”

Lời này vừa thốt ra, Thiều Thừa lập tức cuống quýt. Lão mắng lớn: “Ngươi tiểu tử đừng có giở trò!” Rồi ngay lập tức nói với Hạ Ngữ: “Hạ Ngữ sư điệt, không cần để ý đến hắn.”

Ba người phía Hạ Ngữ thì thấy kỳ lạ. Yêu cầu này cũng quá đơn giản rồi. Trên bàn bày vài món thức ăn mùi thơm ngào ngạt, khi họ vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thơm. Chỉ ngửi mùi thơm thôi cũng biết rõ là đồ ăn rất ngon. Nhưng vì sao Thiều Thừa lại có phản ứng lớn đến thế?

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 494: Cô nương, điểm nhẹ. . . . .

Q.2 – Chương 1287: Sẽ thành Chí Tôn (thượng)

Chương 493: Bàn ca mới chỗ dựa