» Chương 83: Ngươi đến cùng là ai
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025
Tuyên Vân Tâm sững sờ. Khi phát giác nhẫn trữ vật của mình mất đi liên hệ, nàng kêu lên thất thanh: “Ngươi, ngươi…”
Tuyên Vân Tâm không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại quyết đoán đến vậy. Hắn không chút do dự, nói ra tay là ra tay ngay. Nàng phẫn hận nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi không thể thuyết phục thêm một chút sao? Ta chỉ mới cự tuyệt hai lần mà ngươi đã dùng vũ lực rồi, rốt cuộc ngươi là hạng người gì?” Tuyên Vân Tâm có chút suy sụp tinh thần. Nam nhân trước mắt này thật đáng hận. Nàng hoàn toàn bó tay với hắn. Cuối cùng, muôn vàn lời muốn nói chỉ đọng lại thành một câu: “Ngươi đồ hỗn đản!”
Lữ Thiếu Khanh mặc kệ nàng, bạo lực xóa bỏ ấn ký của Tuyên Vân Tâm. Bề mặt nhẫn trữ vật trở nên ảm đạm, điều đó có nghĩa là không gian bên trong cũng bị thôn phệ, hư hại không ít.
Lữ Thiếu Khanh mặt đầy đau xót, bắt đầu lục lọi đồ vật bên trong. “Ô, linh thạch, ôi chao, không phải chứ, chỉ có chừng này sao? Mới hơn ba ngàn viên hạ phẩm linh thạch? Sao mà nghèo vậy?” Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: “Quả nhiên là môn phái nghèo nhất Yến Châu, còn là đệ tử thứ hai, vậy mà chỉ có chừng này linh thạch.” Hắn vừa khinh bỉ, vừa lộ vẻ ghét bỏ, đem linh thạch của Tuyên Vân Tâm cất đi. Cuối cùng còn lắc đầu, tiếp tục khinh bỉ: “Môn phái nghèo thế này, nhất định không có tiền đồ.” Thấy bộ dạng ấy, Tuyên Vân Tâm nghiến răng ken két, được lợi còn ra vẻ khoe khoang. Đời này nàng chưa từng thấy tên nam nhân nào hèn hạ đến thế. Ngươi có biết ta đã dùng toàn bộ linh thạch để chuẩn bị cho cuộc thám hiểm lần này không?
Lữ Thiếu Khanh tiếp tục theo kho trữ vật lấy đồ vật ra. “Linh phù, cũng không tệ, mang đi bán thôi.” “Ai…” Hắn đau xót hỏi Tuyên Vân Tâm: “Ngươi chỉ có một tấm tứ phẩm thần phù sao? Hay là vừa rồi đã bị hủy hoại rồi?” Tuyên Vân Tâm mặt không đổi sắc quay đầu sang một bên, nàng không muốn nói chuyện. “Không nói thì không nói, thật nhỏ nhen.” Sau đó, hắn tiếp tục tìm kiếm.
“À, tam phẩm trường kiếm, có thể đưa cho sư muội. Được rồi, cái cô sư muội đáng lo ngại kia quá yếu ớt, tam phẩm trường kiếm còn không xứng dùng… Nha, còn có một cái linh giáp, thế mà cũng là tam phẩm. Nhưng, màu đỏ… Được rồi, cứ mang về xem xét đã. Nếu sư muội kia muốn, miễn cưỡng thu nàng chút linh thạch vậy…”
Thấy trường kiếm và áo giáp của mình cũng rơi vào tay Lữ Thiếu Khanh, Tuyên Vân Tâm tức đến phát điên. “Trả lại cho ta!” Lữ Thiếu Khanh không nhìn, thản nhiên cất vào nhẫn trữ vật của mình, tiện thể khinh bỉ Tuyên Vân Tâm một câu: “Ra vẻ thanh cao gì chứ? Rõ ràng có linh giáp lại không dùng, cất trong nhẫn trữ vật, đáng đời ngươi thua cho Hạ Ngữ sư tỷ.”
Tuyên Vân Tâm tức đến thổ huyết. Hận đến mức nghiến răng ken két: “Nếu không phải ngươi hèn hạ đánh lén, nàng ta làm sao có thể đánh thắng được ta?” Hận ý trong lòng Tuyên Vân Tâm ngập trời. Nếu giao thủ với Hạ Ngữ như thường, không có kẻ khác nhúng tay, nàng tung ra tứ phẩm thần phù, Hạ Ngữ không chết cũng phải tàn phế. Nhưng Lữ Thiếu Khanh lại đột nhiên giết ra, thừa lúc nàng không phòng bị, cho nàng một đòn hiểm ác, dẫn đến nàng rơi vào tình cảnh này. Nếu nàng ngay từ đầu biết rõ sẽ xảy ra chuyện như thế, nàng sẽ dốc toàn lực giết chết Lữ Thiếu Khanh trước. Tên gia hỏa này quá ghê tởm.
Tuyên Vân Tâm oán hận nói: “Đồ tiểu nhân hèn hạ vô sỉ!”
Lữ Thiếu Khanh không tức giận, ngược lại hắn rất thích cách xưng hô như vậy: “Cảm ơn đã khích lệ.”
Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh một bộ dạng không hề gì, Tuyên Vân Tâm cắn răng hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Ta nói rồi mà, Kế Ngôn sư đệ. Đại danh đỉnh đỉnh Lăng Tiêu phái, ngươi nghe nói qua chưa? Ta cùng chưởng môn rất quen, ngươi nếu muốn gia nhập Lăng Tiêu phái, ta có thể dẫn tiến cho ngươi nha. Chưởng môn Lăng Tiêu phái cũng nể mặt ta mấy phần đấy.”
Tuyên Vân Tâm không dám xác định thân phận thật của Lữ Thiếu Khanh. Ngay từ đầu nàng khẳng định thân phận của hắn là giả, làm sao có thể là đệ đệ của Trương Tòng Long hoặc Kế Ngôn sư đệ được? Nhưng người của mình bên này lặng lẽ rơi vào trận pháp do Lữ Thiếu Khanh bày ra, rồi hắn lại thừa cơ đánh lén nàng, khiến trong lòng nàng dao động, cảm thấy thân phận của Lữ Thiếu Khanh có thể là thật. Bằng không sẽ không mạnh đến thế. Nhưng hiện tại, nàng lại bắt đầu dao động. Tuyên Vân Tâm lại không cách nào phán đoán nam nhân trước mắt rốt cuộc là lai lịch gì. Là Kế Ngôn sư đệ, đệ tử Lăng Tiêu phái sao? Hay là đệ đệ của Trương Tòng Long, đệ tử Quy Nguyên các? Lăng Tiêu phái, Quy Nguyên các dù sao cũng là ba đại môn phái của Tề Châu, mạnh mẽ như Điểm Tinh phái. Làm sao có thể có đệ tử như vậy? Hèn hạ bẩn thỉu, vô sỉ hạ lưu. Hai phái chưởng môn trừ phi mắt bị mù mới dám thu dạng đệ tử này. Thu đệ tử như vậy, danh dự môn phái còn muốn hay không?
Tuyên Vân Tâm rất thông minh, trong Điểm Tinh phái nàng có biệt hiệu là người nhiều mưu trí. Nàng rất ít khi phán đoán sai, đối với phán đoán của nàng, vô luận là chưởng môn Điểm Tinh phái, trưởng lão hay đệ tử bên dưới đều rất tin phục. Nhưng mà, hiện tại… Tuyên Vân Tâm tâm loạn, nỗi đau từ thức hải truyền đến, khiến nàng không cách nào tỉnh táo suy nghĩ. Nàng không dám khẳng định thân phận của Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh mặc kệ điều đó. Hắn tiếp tục kiểm kê chiến lợi phẩm của mình. Vung tay lên, một loạt bình bình lọ lọ lớn xuất hiện. Lữ Thiếu Khanh lập tức cau mày. Nơi đây có bình ngọc, cũng có những cái bình thông thường, hộp cũng có. Bình ngọc mở ra, bên trong là một ít đan dược. Nhưng khi mở những cái bình thông thường và hộp ra, mùi thơm xông vào mũi, Lữ Thiếu Khanh lập tức mặt mũi tràn đầy ghét bỏ.
“Nước hoa, son phấn, các ngươi nữ nhân sao lại thích những thứ này? Những thứ này có ăn được sao? Thật là. Thân là tu sĩ, nên lấy tu hành làm mục tiêu, cố gắng tiến về phía trước, những thứ khác không nên quá nhiều trầm mê. Đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu sao?” Lữ Thiếu Khanh ghét bỏ đem nước hoa son phấn những thứ này đặt sang một bên, nói với Tuyên Vân Tâm: “Ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi, lát nữa những thứ này ta sẽ trả lại cho ngươi.”
Lời nói này lẽ thẳng khí hùng, nghe vào tai Tuyên Vân Tâm, giống như hắn Lữ Thiếu Khanh rất rộng lượng vậy. Tức giận đến Tuyên Vân Tâm khí huyết quay cuồng, lòng buồn bực, muốn thổ huyết. Tên gia hỏa đáng chết này. Tuyên Vân Tâm nghiến răng ken két. Nàng hiện tại không cách nào động đậy, nhưng nàng rất muốn xông lên dùng miệng cắn chết tên gia hỏa vô sỉ này. Những thứ này rõ ràng là đồ của nàng, nói trả lại cho nàng, khiến như là ban cho nàng đại ân vậy.
“Đồ vô sỉ!” Tuyên Vân Tâm mắng to: “Ngươi có gan thì thả ta ra, cùng ta đánh một trận!”
Lữ Thiếu Khanh lục trong ngực một lát, tìm ra một viên kẹo. Thân mật bóc vỏ, nhét vào miệng Tuyên Vân Tâm, trấn an nói: “Ngoan, đừng làm loạn, rất nhanh sẽ tốt thôi.”
“Phì!” Tuyên Vân Tâm trực tiếp phun ra, hai mắt phun lửa. Hắn coi nàng là cái gì? Còn chưa mắng được mấy câu, nàng thấy tay Lữ Thiếu Khanh lướt qua nhẫn trữ vật, một cái túi gấm tơ lụa màu hồng nhạt xuất hiện trong tay hắn.
Nhìn thấy món đồ này, Tuyên Vân Tâm gấp…