» Chương 1616: Xương Thần?

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 2, 2025

Kiếm quang phóng lên tận trời, sáng chói vô cùng, tựa như Thần Long xuất thế. Kiếm ý như cơn mưa to gió lớn càn quét, bao phủ Toàn Diệu, kẻ không hề phòng bị.

“Phốc, phốc…”

Phong mang kiếm ý cắt đứt hết thảy. Toàn Diệu đang gào thét ập đến, bị kiếm quang bao phủ, lập tức phun ra vô số máu tươi. Huyết vụ khuếch tán, rồi tan biến trong cương phong.

“A!”

Bị đánh bất ngờ, Toàn Diệu kêu thảm một tiếng, vội vàng thu tay lùi lại.

Doanh Kỳ ngạc nhiên!

Thân ảnh màu trắng, tựa như Kiếm Thần từ trên trời giáng xuống, một kiếm diệt sạch quỷ mị thế gian.

Doanh Kỳ là tộc trưởng Ưng tộc, sống lâu năm, đã sớm nhìn thấu sinh tử. Rất nhiều chuyện thế gian đã chẳng còn khiến nàng bận tâm, hiếm có điều gì có thể khiến lòng nàng gợn sóng. Nhưng mà lần này, lòng nàng lại không kìm được mà nhảy dựng lên. Vốn cho rằng tình thế chắc chắn dẫn đến cái chết, giờ lại đón lấy một cơ hội xoay chuyển. Doanh Kỳ có cảm giác như quay về thời khắc yếu ớt, bất lực khi bị thiên địch truy sát, mà may mắn thoát qua một kiếp. Trái tim nàng đập loạn xạ, cảm giác được sống sót sau tai họa khiến hơi thở nàng trở nên nặng nề, dồn dập.

Doanh Kỳ nhìn bóng lưng màu trắng trước mắt, thẳng tắp như kiếm, đầy phong mang. Phảng phất một thanh thần kiếm trực chỉ bầu trời, bễ nghễ thiên hạ. Thân thể loài người có vẻ hơi gầy yếu, nhưng lại mang đến một cảm giác an tâm vô song. Phảng phất đứng sau lưng hắn, dù cho thế giới này có hủy diệt, người ta cũng vẫn có thể được che chở an toàn.

Hắn, là ai?

Trong lòng Doanh Kỳ nảy sinh sự hiếu kỳ, nàng có một loại xúc động muốn tiến lên lay người đối diện quay đầu lại, để nhìn rõ chân diện mục của người này.

“Ngươi là ai?” Lúc này, thanh âm Toàn Diệu truyền tới, đầy tức giận, hổn hển: “Ngươi đang tìm cái chết sao? Ngươi có biết ta là ai không?”

Tiền bối hẳn không có đang âm thầm quan sát a? Không phải ta đừng nói thêm điểm, không trừ điểm ta đều phải tạ thiên tạ địa.

“Chó a!” Một giọng nói uể oải truyền đến.

Mặc Họa và Toàn Diệu giật mình, nhìn về phía người vừa đến.

Doanh Kỳ cũng quay đầu, thấy người đến, kinh ngạc thốt lên: “Liễu trưởng lão?!”

Người đến chính là Lữ Thiếu Khanh cùng đoàn người của hắn.

Liễu Xích phẫn nộ nhìn chằm chằm Mặc Họa: “Mặc Họa, ngươi muốn làm gì?”

Mặc Họa đầu tiên là giật mình, trong lòng sinh ra vài phần kiêng kị. Trong ấn tượng của hắn, Liễu Xích cũng không phải một kẻ dễ trêu chọc. Lai lịch bí ẩn, đến cả hắn là Phi Cầm tộc Vương cũng không rõ tất cả nội tình của Liễu Xích. Bất quá, Mặc Họa cũng không sợ Liễu Xích, hắn cười ha ha nói rằng: “Liễu trưởng lão, ngươi đến thật đúng lúc, mau giết nàng đi, nàng đã phản bội Phi Cầm tộc.”

Toàn Diệu cũng vội vàng phụ họa: “Không sai, không chỉ phản bội Phi Cầm tộc, mà còn phản bội toàn bộ Yêu tộc. Ta lấy danh nghĩa Tẩu Thú tộc Vương hướng ngươi cam đoan.”

Ánh mắt Liễu Xích càng thêm băng lãnh, trong lòng đã nổi lên nồng đậm sát ý. Thằng nhãi hỗn đản nói không sai, Phi Cầm tộc và Tẩu Thú tộc Vương đều có vấn đề.

Hung Trừ cũng đầy sát khí: “Toàn Diệu, ngươi có biết rõ ngươi đang làm cái gì không? Ngươi mới là kẻ phản bội Yêu tộc.”

“Ngươi là ai?” Toàn Diệu hung tợn nhìn chằm chằm vào Hung Trừ. Sau khi cảm nhận được khí tức của Hung Trừ, hắn giật mình: “Ngươi, ngươi là Hung Trừ? Chẳng phải ngươi đã vẫn lạc trong Thận cốc rồi sao?”

Lữ Thiếu Khanh mở miệng: “Được rồi, đừng ở chỗ này lải nhải nữa. Đừng làm ra vẻ như mọi người quen biết nhau lắm.”

Lữ Thiếu Khanh ánh mắt nhìn thẳng vào Mặc Họa: “Phải không, Xương Thần?”

Lời này vừa nói ra, Liễu Xích và Hung Trừ lập tức rùng mình, sợ đến mức sắp tè ra quần.

“Xương, Xương Thần?”

“Hắn là Xương Thần?”

Hai người, những kẻ biết rõ thân phận và thực lực của Xương Thần, liền thất thố, đồng thanh kinh hô. Điều này khiến Doanh Kỳ và Toàn Diệu vô cùng nghi hoặc.

Xương Thần là ai? Nghe cái tên đã thấy ngưu bức rồi.

Kế Ngôn cũng quay đầu hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Hắn chính là Xương Thần?” Chiến ý đã bắt đầu bộc phát, đấu chí bắt đầu thiêu đốt.

“Nói nhảm, ngươi không ngửi thấy cái mùi khai thối kia sao?” Lữ Thiếu Khanh đưa tay lên trước mũi quạt quạt, vẻ mặt tràn đầy chán ghét: “Cái mùi này, cách mười vạn tám ngàn dặm ta đều có thể nghe được, buồn nôn chết đi được.”

Nếu nói đến kẻ dây dưa sâu nhất với bọn quái vật, ngoài Lữ Thiếu Khanh ra không thể là ai khác. Cho dù là Kế Ngôn, cũng không có cảm giác trực tiếp như thế. Sau khi từng có tiếp xúc với Xương Thần, khi lại gần nhìn thấy Mặc Họa, Lữ Thiếu Khanh lập tức biết rõ Mặc Họa là thành phần gì. Bề ngoài là một con người, sau lưng là một con quạ đen, nhưng thực chất lại là Xương Thần. Mặc kệ là bị đoạt xá, bị ăn mòn, hay vì bất kỳ lý do gì khác, Mặc Họa không còn là Mặc Họa ban đầu.

Kế Ngôn nghe vậy, âm thầm gật đầu: “Thì ra là thế, thảo nào ta cũng có loại cảm giác chán ghét.” Sau đó, bá khí nói rằng: “Hắn là của ta.”

Cái gì mèo, chó, cũng không có ý nghĩa bằng Xương Thần.

Doanh Kỳ nhìn vẻ bá khí của Kế Ngôn, không kìm được mở lời: “Vị đạo hữu này, cẩn thận một chút.”

Mặc Họa không để ý đến Kế Ngôn, mà nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh với vẻ mặt kinh nghi bất định. Thân phận của hắn trải trăm ngàn năm qua không hề lộ ra sơ hở nào, không ai đoán được hắn đã biến thành kẻ khác. Nhưng mà Lữ Thiếu Khanh lại một lời nói toạc ra.

Nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, dần dần, sắc mặt hắn trở nên âm trầm vô cùng: “Các ngươi là ai?”

Lữ Thiếu Khanh nhếch miệng cười một tiếng, dọa hắn nói rằng: “Chúng ta mới từ sâu trong Thận cốc đi ra, bản thể của ngươi đã bị chúng ta đánh chết, phơi khô làm mặn rồi.”

Mặc Họa đầu tiên là sững sờ, sau đó cười ha ha, với ngữ khí khinh miệt: “Ha ha, trò cười!”

“Đã các ngươi tự đưa đến cửa, vậy thì giết các ngươi.” Mặc Họa cười xong, hắc vụ từ trên người hắn bốc ra càng lúc càng nhiều, như một tầng quỷ vụ bao phủ lấy hắn. Giọng nói mang theo sự âm trầm: “Giết các ngươi, thôn phệ các ngươi, lại càng dễ thoát khốn hơn. Các ngươi một đám ô hợp, chủ động đến đây chịu chết, quá tốt!”

Bị gọi ra thân phận, Mặc Họa chẳng những không sợ, ngược lại càng trở nên hung hăng, như một con hung thú nhắm người mà nuốt chửng. Ánh mắt âm tàn đáng sợ đó khiến ba người Liễu Xích, Hung Trừ và Doanh Kỳ không kìm được mà rùng mình lạnh lẽo.

Hung Trừ quát Toàn Diệu: “Toàn Diệu, chuyện đến nước này, ngươi cũng đừng cố chấp không tỉnh ngộ nữa.”

Toàn Diệu sắc mặt âm tình bất định. Lý nãi nãi, tiền bối thế mà lại ngay bên người mình! Lần này chắc chắn sẽ bị trừ điểm. Bất quá, nghe nói Xương Thần cũng không phải nhân vật tốt lành gì. Toàn Diệu ở trong lòng đắn đo được mất.

Mà lúc này, Lữ Thiếu Khanh bất mãn nói với Hung Trừ: “Ngươi hét cái gì mà hét? Con chó này nhìn là biết bị chó dại cắn rồi, sớm làm thịt đi.”

Đáng chết! Toàn Diệu giận dữ, cũng lập tức đưa ra quyết định: hắn lạnh lùng đứng sang bên cạnh Mặc Họa…

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 2605: Bắt đầu hủy diệt thế giới

Chương 2604: Càng ngày càng quá phận

Chương 2603: Cho ngươi hữu nghị giá