» Chương 2632: Đánh nhau đừng xé quần áo
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 5, 2025
Trong luồng kiếm quang bùng lên, thân ảnh Lữ Thiếu Khanh vẫn lặng lẽ đứng thẳng, lông tóc không mảy may tổn hao.
Đợi đến khi kiếm quang tiêu tán, tất cả mọi người đều kinh ngạc tột độ. Ngay cả Tống Liêm trong lòng cũng không khỏi nảy sinh vài phần sợ hãi.
Một kiếm toàn lực của hắn đã không thể tạo thành nửa điểm tổn thương nào cho Lữ Thiếu Khanh. Uy lực của kiếm này có thể hủy diệt một phương thiên địa. Dù là tu sĩ Đại Thừa kỳ cùng cảnh giới cũng không dám trực tiếp ngăn cản một kiếm này của hắn.
Lữ Thiếu Khanh không hề né tránh, mà thân thể lại không có lấy nửa điểm ba động. Điều đó có nghĩa, hắn đơn thuần dựa vào lực lượng thân thể đã chặn đứng kiếm toàn lực của Tống Liêm.
Một thân thể đáng sợ đến nhường này, trách không được có thể bị Đọa Thần sứ bóp mấy lần mà vẫn không nổ tung.
Quản Đại Ngưu run rẩy: “Hỗn… hỗn đản, còn mạnh đến vậy sao?”
Giản Bắc hai chân run rẩy, trong lòng hắn dâng lên xúc động muốn quỳ lạy. “Đại ca nói thu thập mấy kẻ Đại Thừa kỳ không thành vấn đề, thì ra không phải nói đùa.”
Tống Liêm còn chẳng làm gì được Lữ Thiếu Khanh, vậy người cùng cảnh giới trên thế giới này còn ai có thể làm gì được hắn sao?
Hạ Ngữ bỗng nhiên cảm thán một câu: “Thiếu Khanh sư đệ đã siêu việt tất cả mọi người trên thế giới này.”
“Tiên Giới, sớm muộn gì hắn cũng sẽ bước chân đến.”
Chúng nhân không khỏi ngẩng đầu, nhìn lên khoảng không trên cao.
Tiên Giới, rốt cuộc sẽ ẩn chứa những nguy hiểm gì đây?
“Đệt!” Tiếng chửi thề của Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên truyền đến.
Đám người lần nữa nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh, thấy hắn đang vô cùng tức giận.
“Con mẹ ngươi, ngươi có thể nhẹ tay một chút không? Ta đâu có nhiều y phục để thay đâu.”
“Đánh nhau thì có thể đừng xé quần áo của ta không?”
“Y phục của ta đắt lắm đó, cái giới nghèo rớt mồng tơi của ngươi có đền nổi không?”
“Nói cho ngươi biết, không có mấy trăm ngàn tỷ linh thạch thì ta với ngươi chưa xong đâu. . .”
Đám người: . . .
Nhìn Lữ Thiếu Khanh với mấy lỗ rách trên y phục, mọi người đều rơi vào trầm mặc sâu sắc, nhất thời không biết phải phun tào thế nào cho phải.
Lữ Thiếu Khanh mạnh đến mức, một kích toàn lực của Tống Liêm cũng chẳng làm gì được hắn, nhiều nhất chỉ để lại vài cái lỗ trên y phục của Lữ Thiếu Khanh. Cường đại đến mức này, lẽ ra hắn phải có phong thái của một cao nhân, khiến người người phải cúi đầu bái phục mới phải.
Thế nhưng, hắn lại vì một bộ y phục mà la lối ầm ĩ, mở miệng ra là tiền, hành vi này chẳng liên quan chút nào đến hình tượng cao nhân cả. Khiến người ta trong lòng vô cùng phức tạp.
Ngay cả những người phe Lữ Thiếu Khanh cũng phải bất lực mà phun tào.
Quản Đại Ngưu là kẻ đầu tiên mở miệng phun tào: “Hỗn đản a, đến lúc nào rồi mà còn quan tâm đến quần áo của hắn chứ?”
Giản Bắc lại yếu ớt nói: “Đại ca để ý y phục của hắn, điều đó chứng tỏ hắn không hề xem Tống Liêm ra gì. . .”
Tống Liêm cũng nhận ra điều này, nộ khí lại một lần nữa xông lên. Thà nói Lữ Thiếu Khanh đang quan tâm quần áo, chi bằng nói hắn đang trần trụi nhục nhã Tống Liêm. Đường đường là Giới chủ Độn Giới, lại còn không bằng một bộ y phục đáng để đối phương xem trọng sao?
Sự phẫn nộ chiếm trọn tâm trí hắn.
“Đáng chết, ta muốn giết ngươi!”
Hắn lại một lần nữa xuất kiếm, hơn nữa còn ra hiệu cho những người khác: “Cùng nhau xuất thủ, giết hắn!”
Thế giới mới gì đó cứ gặp quỷ đi! Hiện giờ Tống Liêm chỉ muốn giết Lữ Thiếu Khanh. Không giết Lữ Thiếu Khanh, hắn sẽ bị cơn tức này làm cho nghẹn chết mất.
Nhận được hiệu lệnh của Tống Liêm, các tu sĩ Đại Thừa kỳ đang rảnh rỗi lập tức nhao nhao xuất thủ. Trong chốc lát, thiên địa rung chuyển, từng mảng không gian rộng lớn sụp đổ. Các tu sĩ xung quanh hoảng sợ tột độ, chạy trốn tứ phía. Tựa như tổ kiến bị sập, đàn kiến bên trong hoảng loạn chạy tứ tung.
Nhìn không gian sụp đổ, phong bão hư không quét sạch, từng đạo pháp thuật gào thét, khí tức kinh khủng tràn ngập. Rất nhiều tu sĩ sợ hãi đến run lẩy bẩy.
Trong luồng công kích kinh khủng như thế, Lữ Thiếu Khanh chẳng lẽ không còn một mảnh xương tàn ư?
“Cái này… Đại ca không sao chứ?” Giản Bắc lo lắng hỏi. Đại ca đã là bắp đùi của hắn, tuyệt đối đừng để bắp đùi xảy ra chuyện gì a.
Quản Đại Ngưu lắc đầu: “Hừ, cho dù bất tử cũng phải chịu thiệt.”
“Hắn bị thương rồi, Tống Liêm bọn hắn nhiều người như vậy liên thủ vây công, hắn tưởng hắn là Thần Tiên sao.”
Quản Đại Ngưu không mong Lữ Thiếu Khanh chết, nhưng nếu để Lữ Thiếu Khanh chịu chút đau khổ, hắn một trăm phần trăm tán thành.
Những tiếng ầm ầm dần dần biến mất, đám người tìm khắp tứ phía, trong vụ nổ cũng không thấy thân ảnh Lữ Thiếu Khanh, phảng phất như hắn đã biến mất vậy.
“Hắn, hắn chết rồi sao?”
“Chắc chắn là chết rồi, nhiều người như vậy vây công, hắn có thể bất tử được ư?”
“Hừ, tự đại quá mức, chết đi. . .”
“Không biết trời cao đất rộng, có chút thực lực mà dám hung hăng ngang ngược trước mặt Độn Giới sao?”
Không ít người cười lạnh, bọn họ rất tình nguyện chứng kiến Lữ Thiếu Khanh gặp xui xẻo. Dù sao Lữ Thiếu Khanh trông quá đáng ghét và đáng ăn đòn.
Trách Khải và các tu sĩ Đại Thừa kỳ khác thì thầm vỗ ngực. May mắn, may mắn. Vừa rồi công kích của Tống Liêm không làm gì được Lữ Thiếu Khanh, suýt nữa khiến bọn họ sợ chết khiếp.
Hiện tại xem ra, Lữ Thiếu Khanh cũng chẳng phải vô địch, chung quy vẫn là một phàm nhân, dưới công kích cường đại cũng hóa thành tro tàn. Mình đã không ôm nhầm đùi rồi.
“Hừ, tên ngu xuẩn, chết tốt!”
“Đáng đời, dám càn rỡ đến vậy, chết cũng chỉ khiến người ta vỗ tay reo hò mà thôi. . .”
“Đối mặt với Độn Giới, hắn có tư cách gì mà phách lối?”
Thế nhưng!
Không đợi Trách Khải và đồng bọn vui mừng quá lâu, bỗng nhiên, một tiếng “ong” vang lên.
Hai đạo kiếm quang trắng đen phóng lên tận trời, tựa như hai đầu Thần Long, bùng phát ngay trước tầm mắt kinh hãi của mọi người. Vô số đạo kiếm quang rực rỡ sắc màu, che khuất cả bầu trời. Tầm mắt mọi người lại một lần nữa bị công kích.
“A!”
Kiếm quang chói mù mắt chó!
Lữ Thiếu Khanh đã xuất thủ, phản kích của hắn vẫn cứ lăng lệ như cũ. Các tu sĩ vây xem xung quanh kêu rên không ngớt. Còn Tống Liêm và những người bị bao phủ bên trong thì càng thêm thống khổ.
Kiếm quang chói mắt, kiếm ý dữ dằn như muốn thiêu đốt sạch sẽ cả nhục thể lẫn linh hồn của bọn họ, sâu sắc xuyên thấu tâm can. Cho dù bọn họ đã dốc sức ngăn cản cũng không thể chống đỡ nổi. Trong kiếm quang, bọn họ nhao nhao phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân thể chịu tổn thương ở các mức độ khác nhau, tiên huyết văng tung tóe.
“Hô, hô. . .”
Kiếm quang biến mất, Tống Liêm và đồng bọn thở hồng hộc. Một số tu sĩ Đại Thừa kỳ của Độn Giới, những kẻ lần đầu tiên giao thủ với Lữ Thiếu Khanh, đều đầy rẫy hoảng sợ, tự mình trải nghiệm mới biết được sự kinh khủng của hắn.
Tống Liêm quát to một tiếng, giây lát sau, cả người hắn đã biến mất khỏi chỗ cũ.
“Ầm ầm!”
Vị trí Tống Liêm vừa đứng phảng phất bị thứ gì đó đánh trúng, cũng phát sinh sụp đổ, hơn nữa còn sụp đổ một cách kinh khủng hơn. Cả vùng không gian trong nháy mắt biến mất, trở thành một mảnh hư không.
Đám người kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lại, thấy thân ảnh Lữ Thiếu Khanh cũng chợt lóe lên. Ngay sau đó, nơi xa truyền đến vài đợt ba động, mơ hồ thấy được thân ảnh Tống Liêm đang thất kinh bỏ chạy.
Cuối cùng, ba động biến mất. . .