» Chương 87: Làm người không thể qua sông đoạn cầu
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025
“Đồ chó chết, ta muốn giết ngươi, làm thịt ngươi!” Tân Chí điên cuồng gào thét, trong tay từng tấm linh phù liên tục bay về phía nơi Lữ Thiếu Khanh vừa rơi xuống.
Lôi điện, cuồng phong, hỏa diễm cùng các loại nguyên tố khác đan xen vào nhau, phát ra những tiếng nổ liên tiếp.
Sóng xung kích khổng lồ khuếch tán ra xung quanh.
Nhất thời, đất rung núi chuyển, trời đất mù mịt.
Đám người Hạ Ngữ vẫn chưa kịp phản ứng. Đến khi kịp phản ứng, Tân Chí đã liên tục công kích, nổ nơi Lữ Thiếu Khanh vừa ở thành một cái hố sâu khổng lồ.
“Nhị sư huynh!” Tiêu Y hét rầm lên.
Khói lửa tan đi, chỉ còn lại một cái hố to thật sâu. Còn những thứ khác, không còn sót lại chút gì.
“Ha ha…” Tân Chí cười như điên.
Tên ghê tởm, ngay cả cặn bã cũng không còn. Dám động đến nữ thần của ta, đúng là không biết sống chết!
Hạ Ngữ và mấy người kia cũng ngây dại, chỉ trong một nháy mắt, Lữ Thiếu Khanh đã bị đánh cho đến nỗi ngay cả cặn bã cũng không còn sao?
Tiêu Y đỏ hoe cả mắt. Nàng rút trường kiếm ra, liền muốn xông lên báo thù.
Phương Hiểu kéo nàng đứng lại, chỉ vào nơi xa nói: “Đừng vọng động!”
Tiêu Y nhìn theo, liền thấy Lữ Thiếu Khanh đang từ một nơi khác trong rừng chạy đến. Nhanh như chớp, hắn chạy đến bên cạnh Hạ Ngữ.
Sau đó hắn phủi phủi quần áo, gầm thét về phía Tân Chí: “Ngươi có bị bệnh không hả?!”
Rồi lại bắt đầu oán trách: “Hạ Ngữ sư tỷ, sao tỷ không để ý đến ta gì cả? Hắn cứ thế xông tới, tỷ xem, ta cũng bị thương rồi đây!”
Hắn lau vết máu nơi khóe miệng. Đám người cũng nhận ra khí tức của hắn yếu ớt.
Sau đó, hắn nhìn chằm chằm Hạ Ngữ đầy nghi ngờ: “Hạ Ngữ sư tỷ, tỷ sẽ không phải tính qua sông đoạn cầu đó chứ? Tỷ dùng xong ta rồi định vứt bỏ sao? Làm người phải có lương tâm chứ!”
Hạ Ngữ dở khóc dở cười. Nàng phát hiện, đối mặt với Lữ Thiếu Khanh, ngay cả trái tim bình tĩnh và không chút rung động nào của nàng cũng rất dễ dàng bị hắn khiến cho tâm cảnh bất ổn.
Biện Nhu Nhu hét lớn: “Ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Chính ngươi ở phía sau cách chúng ta xa mười vạn tám ngàn dặm, ngươi còn không biết xấu hổ trách sư tỷ sao? Chính ngươi ở phía sau muốn làm chuyện xấu gì, giờ gặp báo ứng à?”
Lữ Thiếu Khanh mặt cũng không hề đỏ một chút, nói: “Ta đây là ở phía sau đoạn hậu, ngươi xem, tên khốn nạn này xông tới, nếu là cái thân thể nhỏ bé của ngươi, chắc cũng cặn bã không còn rồi chứ?”
Cưỡng từ đoạt lý.
Biện Nhu Nhu hầm hầm nói: “Sư tỷ, không cần để ý đến hắn, cái tên này chính là một tên khốn nạn!”
Lữ Thiếu Khanh lại nói với Hạ Ngữ: “Hạ Ngữ sư tỷ, cho dù chúng ta ra ngoài có muốn tách ra, ai về nhà nấy, tỷ cũng không thể ở chỗ này liền muốn bỏ lại ta đi?”
Hạ Ngữ không phản bác, thừa nhận sai lầm của mình, nói: “Lữ sư đệ nói không sai, là ta chủ quan.”
Tân Chí đằng đằng sát khí đuổi theo từ phía sau, Hạ Ngữ sớm đã cảm ứng được. Nàng cũng đã âm thầm chuẩn bị xong.
Lực chú ý chủ yếu của nàng đặt ở Tiêu Y, Biện Nhu Nhu và Phương Hiểu. Một khi Tân Chí động thủ với các nàng, nàng sẽ ngay lập tức ngăn cản.
Bất quá nàng không nghĩ tới mục tiêu của Tân Chí lại là Lữ Thiếu Khanh. Lại thêm nàng tin tưởng thực lực của Lữ Thiếu Khanh, nên không đặt lực chú ý lên người hắn.
Không ngờ Tân Chí lại nhanh đến vậy, cũng không ngờ Lữ Thiếu Khanh thế mà lại không ngăn cản được Tân Chí, bị đánh bay ra ngoài.
Lữ Thiếu Khanh hiện tại sắc mặt tái nhợt, khóe miệng còn vương vết máu, xem bộ dạng là bị thương không nhẹ.
Hạ Ngữ ánh mắt nhìn về phía Tân Chí, nói: “Tân công tử, ngươi quá đáng rồi.”
Tân Chí trong lòng vô cùng cảnh giác, đôi mắt vẫn phẫn nộ nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.
“Hắn đáng chết!”
“Ngươi đã khăng khăng muốn xuất thủ, vậy cũng đừng trách ta đối với ngươi không khách khí!” Hạ Ngữ ngữ khí lạnh nhạt, uy hiếp lực mười phần: “Ngươi còn dám xuất thủ, ta sẽ giết ngươi!”
Hạ Ngữ không thích giết chóc, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ không giết người.
Tân Chí chần chừ, tay nắm linh phù nhất thời cũng không biết có nên tiếp tục hay không.
Lúc này, Lữ Thiếu Khanh lại nói: “Hạ Ngữ sư tỷ, được rồi, không cần để ý đến hắn. Hắn cũng là nhất thời nghĩ quẩn, chúng ta đại nhân đại lượng không tính toán với hắn.”
Lời này của Lữ Thiếu Khanh vừa thốt ra, đám người kinh hãi, nhao nhao ghé mắt.
Tên này bị đoạt xá rồi sao? Hay là vừa rồi vụ nổ làm tổn hại đầu óc?
Loại lời này, thế mà lại xuất ra từ miệng hắn?
Đặc biệt là Tiêu Y, càng há hốc mồm ngây ngốc.
Đây là Nhị sư huynh mà mình quen biết sao? Nhị sư huynh vốn tính toán chi li, bụng dạ hẹp hòi, trong lòng lúc nào cũng có sổ đen của mình đâu rồi?
Theo Tiêu Y, Nhị sư huynh của mình đã chịu thiệt lớn như vậy, Tân Chí chết chắc. Cho dù tổ tông mười tám đời của hắn có đến, cũng là chết chắc.
Tiêu Y thậm chí trong đầu còn mô phỏng một trăm kiểu chết của Tân Chí. Duy chỉ có không nghĩ tới Lữ Thiếu Khanh thế mà lại nói tha cho Tân Chí.
Tiêu Y nhịn không được: “Nhị, Nhị sư huynh, huynh, huynh không sao chứ?”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Cái gì gọi là không sao? Ngươi không thấy ta bị thương sao? Nhanh chóng tới đỡ ta!”
Biện Nhu Nhu phì cười nói: “Tiểu Y muội muội còn bị thương nặng hơn ngươi nhiều, ngươi còn có phải là nam nhân hay không?”
Tiêu Y rất không hiểu, nói: “Nhị sư huynh, huynh nói tha hắn sao? Vì cái gì?”
Lữ Thiếu Khanh lúc này liền giáo huấn Tiêu Y: “Lấy ơn báo oán, lấy ơn báo oán, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi?”
Lữ Thiếu Khanh đau lòng nhức óc, tựa hồ vô cùng thất vọng với Tiêu Y.
“Hắn mặc dù đánh lén ta, nhưng nghĩ đến hắn khẳng định bị cái gì kích thích. Hạ Ngữ sư tỷ cũng đã có được bí cảnh chi tâm, đấu tranh vô nghĩa không cần thiết. Làm người sao có thể lòng dạ hẹp hòi như vậy? Chém chém giết giết, nhiều không tốt? Mọi người đều lùi một bước, thiên hạ thái bình, không tốt sao? Trở về, cho ta chép lại bốn chữ ‘lấy đức báo oán’ một trăm lần, thiếu một dấu ngắt câu, ta sẽ hỏi tội ngươi.”
Lữ Thiếu Khanh giờ khắc này, dường như thánh Phật phụ thể, đạo đức kim quang trên người hắn lập lòe sáng lên.
Hạ Ngữ cùng những người khác chớp chớp mắt, càng thêm hoài nghi kẻ này bị người đoạt xá.
Tân Chí cũng sửng sốt, tên này sợ rồi sao?
Nhưng mà, sợ cũng không thể chết.
Tuyên Vân Tâm lúc này đuổi tới. Nàng đã thay một bộ quần áo, vẫn như cũ là một thân áo đỏ.
Bị thương nàng vẫn như cũ mị hoặc mười phần.
“Tân Chí sư đệ, đừng vọng động!” Tuyên Vân Tâm sắc mặt tái nhợt, mang trên mặt vẻ lo lắng khẩn trương.
“Vô vị sinh thêm sự cố.”
Hạ Ngữ đối với điều này biểu thị đồng ý: “Tuyên cô nương, hiện tại không cần đánh nữa, không có ý nghĩa.”
Lữ Thiếu Khanh chú ý thấy Tuyên Vân Tâm đang nhìn mình, cười tủm tỉm phất phất tay, nói: “Quần áo mới không tệ.”
Tuyên Vân Tâm lúc này có xúc động muốn tự bạo Kết Đan.
Mà Tân Chí nghe nói như thế, sắc mặt càng thêm âm trầm, sát ý càng tăng lên.
Hạ Ngữ nói với Tuyên Vân Tâm: “Tuyên cô nương, cáo từ, sau này còn gặp lại.”
Hiện tại bầu không khí không thích hợp, Hạ Ngữ cũng không dám chờ lâu. Đánh nhau không có ý nghĩa, hơn nữa còn không nhất định có thể thắng, đối phương nhân số quá nhiều.
Lữ Thiếu Khanh trước khi rời đi, nói với Tân Chí: “Nghe lời, trở về đi, đừng tìm đến cái chết. Tề Châu là địa bàn của ta, ta tùy tiện kêu một tiếng, sẽ có một đám người đến giết chết ngươi.”
Sau đó, lại nói với Tuyên Vân Tâm: “Tuyên cô nương, chuyện trong rừng rậm, ta sẽ ghi nhớ trong lòng, ngươi là người tốt, chúng ta không thích hợp.”
“Đáng chết, tên khốn nạn đáng chết!” Tuyên Vân Tâm trong lòng tức giận đến muốn nổ. Nàng chỉ hận mình bây giờ bị trọng thương, nếu không nàng tuyệt đối sẽ ra tay.
Tân Chí không cần nói, tay nắm linh phù, gân xanh trên trán từng sợi bạo khởi, đang ở bên bờ bạo tẩu.
Tuyên Vân Tâm thở dài, ngữ khí bi thương, điềm đạm đáng yêu: “Hiện tại ta không cách nào báo thù. Sỉ nhục này sẽ đi theo ta cả đời. Tân Chí sư đệ, chúng ta trở về đi. Trở về bẩm báo Đại sư huynh, nhờ hắn đến báo thù cho ta. À, đúng rồi, Tân An sư đệ cũng hẳn là chết trong tay hắn, nhờ Đại sư huynh đến, là chúng ta báo thù…”
Tân Chí lạnh lùng cắt ngang Tuyên Vân Tâm: “Tuyên sư tỷ, ngươi không cần khuyên ta. Thù của đệ đệ, thù của ngươi, ta sẽ báo!”
“Ta sẽ đem hắn chém thành muôn mảnh, rút hồn phách của hắn ra, khiến hắn vĩnh viễn không được siêu sinh!”
Tuyên Vân Tâm lại lo lắng nói: “Không, ta không hy vọng ngươi đi mạo hiểm. Thực lực ngươi không bằng hắn.”
Tân Chí cũng không tán đồng điểm này, phản bác: “Tuyên sư tỷ, ngươi yên tâm, vừa rồi ta cùng hắn giao thủ, thực lực của hắn cũng chỉ có thế, chỉ là tốc độ nhanh hơn một chút mà thôi. Hắn không phải đối thủ của ta, vả lại hắn đã bị thương, càng không thể nào là đối thủ của ta!”
“Nhưng mà Hạ Ngữ cũng ở đó…” Tuyên Vân Tâm chần chừ, sau đó giống như nhớ tới điều gì: “À, đúng, các nàng không phải cùng một môn phái, sau khi ra ngoài, khẳng định sẽ tách ra!”
Tân Chí nói: “Không sai, ta cũng nghe hắn nhắc đến. Cho nên, hắn chết chắc rồi.”
Tân Chí biểu cảm tự tin, ánh mắt âm tàn: “Hơn nữa, dù Hạ Ngữ có ở đó, ta cũng không sợ. Có linh phù gia gia cho ta, cho dù là Kết Đan chín tầng ta cũng không sợ, coi như không cách nào đánh bại, ta cũng có thể toàn thân trở ra.”
Tuyên Vân Tâm biểu cảm nghiêm túc hơn, vẫn khuyên nhủ: “Tân sư đệ, ngươi nghe ta đi, van cầu ngươi, đừng đi…”
Tân Chí tâm ý đã quyết, đặc biệt là khi nhìn thấy bộ dạng này của Tuyên Vân Tâm, hắn càng kiên định muốn giết Lữ Thiếu Khanh.
“Tuyên sư tỷ, ngươi cùng các sư đệ khác chờ ta ở cửa ra, ta đi hái đầu hắn về…”