» Chương 90: Không coi ai ra gì
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025
“Đại sư huynh!” Tiêu Y ngạc nhiên kêu lên.
“Kế Ngôn!?” Tân Chí cũng kinh hãi thốt lên.
Không phải hắn kinh hỉ, mà là kinh hãi. Là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ ở Tề Châu, tên tuổi Kế Ngôn ở Yến Châu lân cận cũng lừng lẫy như sấm bên tai, uy danh hiển hách.
Kế Ngôn không trầm tính như Lữ Thiếu Khanh. Vả lại, với thiên phú và thực lực của hắn, muốn giữ kẽ cũng chẳng thể giữ nổi. Kế Ngôn là khách quen của Thiên Cơ Báo, thường xuyên xuất hiện trên trang đầu. Vì thế, diện mạo của hắn đã được đông đảo người biết đến.
Tân Chí nhìn thấy Kế Ngôn xuất hiện, tim hắn không khỏi bắt đầu sợ hãi. Hắn nhìn Lữ Thiếu Khanh, thằng khốn này, thật sự là sư đệ của Kế Ngôn sao?
Sự xuất hiện của Kế Ngôn khiến Tân Chí tê dại cả da đầu. Tân Chí trong lòng âm thầm kêu khổ, hối hận vô cùng, biết trước đã nghe lời khuyên, không chạy tới báo thù làm gì.
Trên Thiên Cơ Báo, Kế Ngôn chẳng qua chỉ là một hình ảnh lạnh lẽo, dù là hình chiếu, cũng chỉ có hình mà không có thần thái của hắn. Ngay cả những tu sĩ Luyện Khí kỳ mới nhập môn cũng dám đối với hình chiếu của hắn mà nói năng bừa bãi, tuyên bố một tay trấn áp Kế Ngôn. Tân Chí cũng không ngoại lệ, hắn cũng từng nói năng bừa bãi về hình chiếu của Kế Ngôn.
Thế nhưng, khi chân chính đối mặt với Kế Ngôn, những lời lẽ hùng hồn, những câu coi thường Kế Ngôn mà Tân Chí từng nói ngày xưa, hắn một câu cũng không thốt ra nổi.
Kế Ngôn chỉ liếc nhìn hắn một cái, toàn thân huyệt vị của Tân Chí liền bị một thanh trường kiếm phong bế, không thể cử động.
Kế Ngôn nhìn sư đệ và sư muội mình, vẻ mặt không đổi. Thế nhưng, ánh mắt sắc bén của hắn đã trở nên dịu đi rất nhiều.
Lữ Thiếu Khanh đầy vẻ khinh bỉ: “Từ Thiên Ngự Phong đến đây là bao xa? Giờ mới đến, còn nói Nguyên Anh kỳ, tốc độ chậm hơn cả ốc sên!”
Kế Ngôn đáp: “Đã tới từ sớm rồi, ta chỉ muốn xem rốt cuộc là ai mà cần ta phải ra tay.”
Lữ Thiếu Khanh tiếp tục khinh bỉ: “Ha ha, giả bộ đó à, trốn ở một bên!”
Tương tự, giọng điệu Kế Ngôn cũng vô cùng khinh bỉ, khinh bỉ Lữ Thiếu Khanh vậy mà phải phi kiếm truyền thư, bắt hắn chạy đến. “Cái thứ này, ngươi tự mình không giải quyết được sao?”
Tiêu Y đứng bên cạnh, Tiểu Hồng đậu trên đầu nàng, nàng như một bảo bảo hiếu kì, đôi mắt to tròn nhìn Đại sư huynh bên trái, rồi lại nhìn Nhị sư huynh bên phải. Nàng không kìm được hỏi: “Nhị sư huynh, khi nào huynh gọi Đại sư huynh đến vậy?”
Lữ Thiếu Khanh nhẹ giọng nói: “Ngươi tự mình muốn đi, bảo ngươi cẩn thận một chút, sao lại không để ý gì cả?”
Kế Ngôn nhân cơ hội dạy bảo Tiêu Y: “Bất luận lúc nào, cũng phải giữ cảnh giác.”
“Đúng vậy, còn phải đề phòng Đại sư huynh của ngươi, vạn nhất hắn lên cơn, vèo một tiếng biến mất, để lại ngươi đứng yên một chỗ, xung quanh lại là đầy trời địch nhân, xem ngươi khóc thế nào.”
Tiêu Y cảm nhận được Lữ Thiếu Khanh tràn đầy oán khí. Nàng trừng mắt thật to, giữa hai vị sư huynh còn có ân oán tình cừu gì mà nàng không hề hay biết ư?
Tiêu Y lòng hiếu kỳ bùng nổ, hỏi: “Đại sư huynh, Nhị sư huynh, hai huynh đang nói chuyện gì vậy?”
Kế Ngôn nhàn nhạt nói: “Trước kia từng khám phá một bí cảnh, hắn bảo ta đi mở đường, rồi ta rơi vào một cái bẫy.” Giọng điệu bình thản, không hề có chút dao động cảm xúc nào, cứ như đang kể chuyện của người thứ ba, chứ không phải chuyện của chính mình.
Tiêu Y giật mình, Đại sư huynh cũng có lúc chịu thiệt ư?
Lữ Thiếu Khanh giận dữ nói: “Đừng nói nữa! Ngươi là Đại sư huynh, ngươi không mở đường thì ai mở đường? Cái đồ bụng dạ hẹp hòi, lúc ta bị hung thú vây công, ngươi lại bỏ chạy. Chuyện này sao ngươi không nhắc tới?”
Kế Ngôn đáp: “Ta là đi tìm đầu lĩnh hung thú. Cuối cùng không phải vẫn phải dựa vào ta mới giết được con hung thú đó ư?”
Tiêu Y nghe được mà lòng hoa dập dờn, vui vẻ khôn xiết. Hai vị sư huynh vậy mà có lúc liên thủ khám phá bí cảnh. Nghĩ đến thôi đã thấy kích thích rồi.
“Hai vị sư huynh, đây là chuyện từ khi nào vậy?”
Lữ Thiếu Khanh tức giận nói: “Là lúc mới vào sư môn, thời gian cụ thể thì không nhớ rõ. Hỏi nhiều thế làm gì? Chuyện này không muốn nhắc đến.”
Kế Ngôn khẳng định nói: “Là năm đầu tiên mới vào sư môn, ta Luyện Khí tầng năm, ngươi Luyện Khí tầng bốn. Trước khi sư phụ bước vào Nguyên Anh kỳ, đó là lần đầu tiên và cũng là duy nhất người dẫn chúng ta đi khám phá một tiểu bí cảnh.”
Tiêu Y nghe xong, đơn giản là muốn quỳ xuống đất mà bái. Nàng nhớ rõ sư phụ từng nói, hai vị sư huynh khi mới nhập môn đều là phàm nhân. Một năm đã đạt Luyện Khí kỳ trung kỳ. Khi đó bọn họ mới mười một, mười hai tuổi, nghĩ đến bản thân mười sáu tuổi mà mới Luyện Khí tầng chín, trong lòng nàng rất xấu hổ.
Tiêu Y rất hiếu kỳ: “Vì sao sư phụ không nhắc đến chuyện này bao giờ?”
Lữ Thiếu Khanh trừng nàng một cái, sắc mặt khó coi, hung ác nói: “Chuyện này ngươi không được nhắc tới trước mặt sư phụ, bằng không ta đánh ngươi đấy!”
“Vì sao?” Tiêu Y càng thêm tò mò. “Đây là lần đầu tiên mà, chuyện lần đầu tiên của sư phụ cùng các huynh hẳn là rất có ý nghĩa kỷ niệm chứ. Sư phụ hẳn là khắc sâu ấn tượng, có được hồi ức tốt đẹp mới đúng chứ.”
Theo Tiêu Y, lần đầu tiên sư phụ cùng đồ đệ đi khai hoang, cũng là lần duy nhất, đây là chuyện đáng giá kỷ niệm, cũng rất lãng mạn và tốt đẹp mới đúng chứ. Vì sao lại không thể nhắc?
Tiêu Y nhìn về phía Kế Ngôn.
Kế Ngôn nói: “Lúc ấy hắn cũng hố sư phụ.” Hắn dừng lại, giơ hai ngón tay lên, nhấn mạnh: “Hai lần. Sau khi đi ra, hắn bị sư phụ đánh vào mông. Về sau mỗi lần nhớ đến đều sẽ đánh hắn một lần nữa. Sư phụ quả thật khắc sâu ấn tượng.”
“Phụt!” Tiêu Y bật cười. Nàng tuyệt đối không ngờ tới lại là nguyên nhân này.
Lữ Thiếu Khanh trừng mắt nhìn Kế Ngôn: “Ngươi muốn chết à? Chuyện này còn dám nhắc đến?”
Khóe miệng Kế Ngôn hơi nhếch lên: “Đây chẳng phải ngươi nhắc trước sao? Sư muội muốn biết, vì sao lại không thể nói?”
Tiêu Y ngây thơ gật đầu, đúng vậy, không nên giấu diếm ta cái tiểu sư muội đáng yêu này chứ. Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh lướt qua, Tiêu Y vội vàng cúi đầu.
Lữ Thiếu Khanh lại lần nữa cảnh cáo Tiêu Y, giọng điệu bá đạo uy hiếp: “Chuyện này không cho phép nhắc tới trước mặt sư phụ, bằng không ta sẽ xử lý ngươi!”
Tiêu Y giật mình, nhân cơ hội ra điều kiện: “Nhị sư huynh, ta có thể cam đoan không nhắc đến trước mặt sư phụ. Nhưng bài tâm đắc tám ngàn chữ này, ta không muốn viết.”
“Ha ha…” Lữ Thiếu Khanh cười, âm thanh khiến Tiêu Y trong lòng phát lạnh. “Biết cách uy hiếp ta rồi đấy, có tiền đồ thật.”
Tiêu Y nói: “Nhị sư huynh, ta thật sự không muốn viết tám ngàn chữ tâm đắc, nhiều quá. Ta cam đoan sẽ giữ miệng như hũ nút.”
Lữ Thiếu Khanh không thèm nhìn Tiêu Y, quay sang Kế Ngôn nói: “Bảo nàng viết một vạn chữ, không, hai vạn chữ tâm đắc về bí cảnh.”
Kế Ngôn mặt không biểu cảm gật đầu: “Được.”
“Ngươi giám sát đi, đằng nào về cũng là giao cho ngươi chỉ dạy. Nàng viết xong, ta đoán chừng cũng sắp đột phá rồi.”
“Được!”
“???”
Tiêu Y chớp chớp mắt, lập tức trong lòng một cỗ bi thương không thể kìm nén ập đến, muốn òa khóc. Đây chẳng phải tự mình dời đá đập chân mình sao? Sao ta lại lắm mồm thế này? Rốt cuộc ta đang làm cái gì vậy? Tiêu Y dở khóc dở cười.
Tiểu Hồng nằm rạp trên đầu Tiêu Y, hai cánh che mắt. Ngươi cứ làm tới đi! Ngươi không biết Đại Ma Vương này không thể uy hiếp sao?
“Đủ rồi!” Bỗng nhiên một tiếng hét lớn cắt ngang cuộc trò chuyện của ba sư huynh muội…