» Chương 91: Ta không ức hiếp hậu bối

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025

Ba người lần theo dấu vết. Họ nhìn thấy Tân Chí đang bị phơi ở một bên, thân thể run rẩy.

Ban đầu, Tân Chí hoảng sợ không thôi, không nghĩ tới Lữ Thiếu Khanh thật sự là Kế Ngôn sư đệ. Hắn mang theo đầy sát ý mà đến, nhưng sau khi Kế Ngôn xuất hiện, hắn đã bắt đầu sợ hãi, đang suy nghĩ làm thế nào để chạy thoát mà không mất mặt. Thế nhưng, Kế Ngôn xuất hiện liền vứt hắn sang một bên, ba người sư huynh muội kia thản nhiên nói chuyện, coi hắn như không khí. Hắn không chịu nổi.

Hàm răng Tân Chí đều nhanh cắn nát. Hắn đã từng chứng kiến cảnh người khác bị nhục nhã, nhưng chưa từng thấy ai bị làm nhục đến mức này. Bị đối đãi như thế, Tân Chí tức giận đến toàn thân run rẩy. Từ khi sinh ra đến giờ, hắn chưa từng phải chịu nhục nhã đến thế.

Trong cơn phẫn nộ, hắn quên đi sự đáng sợ của Kế Ngôn, gầm lên: “Các ngươi làm nhục ta thế này, là muốn tìm chết sao?”

Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Tân Chí, nói với Kế Ngôn, ra lệnh: “Đi, chém hắn đi!”

“Nhất định phải giết hắn!”

Kế Ngôn từ chối: “Ta không ức hiếp người.” Hắn là Nguyên Anh kỳ, còn Tân Chí bất quá là Kết Đan kỳ trung kỳ.

Kế Ngôn khó hiểu: “Với thực lực của ngươi, có thể dễ dàng giải quyết hắn, vì sao không động thủ? Ngàn dặm xa xôi gọi ta đến, ngươi nghĩ ta rảnh lắm sao?”

Lữ Thiếu Khanh nói: “Trong tay hắn chắc hẳn có một tấm Tứ Phẩm Thần Phù.”

Kế Ngôn khinh bỉ: “Chẳng phải chỉ là một tấm Tứ Phẩm Thần Phù sao? Ngươi có thể đỡ được mà.”

Lữ Thiếu Khanh tức giận nói: “Chẳng phải sao? Đừng có ở đây giả vờ không hiểu. Nhanh lên, giết chết hắn, rồi đi đuổi theo người kia cho ta.”

Tiêu Y nghe rõ, hỏi: “Nhị sư huynh, huynh gọi Đại sư huynh đến, là muốn nhổ cỏ tận gốc sao?”

Lữ Thiếu Khanh không phủ nhận. Hắn nói với Kế Ngôn: “Ta gặp được một bà nương rất xinh đẹp, cho ngươi làm lão bà, ngươi có muốn không?”

Kế Ngôn mặt không đổi sắc nhìn hắn: “Ngươi đã làm gì người ta vậy? Mà sợ đến mức này?”

Lữ Thiếu Khanh cũng mặt không đổi sắc nhìn hắn: “Ngươi không muốn sao? Ngươi cứ ở đó mà sống hết đời với thanh kiếm rách nát đó đi. Nếu ngươi không muốn, thì giúp ta đi giết nàng.”

Kế Ngôn đối với tên sư đệ vô sỉ của mình cũng không nhịn được mà liếc mắt: “Có cần thiết không? Ngươi chiếm tiện nghi của người ta, còn muốn đuổi cùng giết tận?”

Lữ Thiếu Khanh nói: “Ngươi nghĩ ta là ngươi sao? Làm việc không thu xếp đầu đuôi gọn gàng, đến lúc đó sẽ rước thêm nhiều phiền phức.”

Kế Ngôn lạnh lùng nói: “Phiền phức gì chứ? Dám đến, một kiếm chém chết.”

Tiêu Y đột nhiên sực nhớ ra, sau khi đại trận bị phá, nàng mới thấy Nhị sư huynh từ trong rừng rậm bước ra. Nghe nói, Tuyên Vân Tâm của Điểm Tinh phái cũng đã tiến vào hướng đó. Đôi mắt Tiêu Y lúc này lập tức bùng lên ngọn lửa bát quái hừng hực.

“Nhị sư huynh, huynh. . .”

“Tiểu hài tử đi một bên!” Lữ Thiếu Khanh quát nạt hài tử tò mò, sau đó nói với Kế Ngôn: “Đừng có ở đây đóng vai ngầu nữa, mau động thủ đi.”

Kế Ngôn từ chối: “Không, ta không ức hiếp hậu bối.”

“Hậu bối? Người ta tuổi tác lớn hơn ngươi, ngươi mới mấy tuổi? Lông còn chưa mọc đủ.” Lữ Thiếu Khanh sau đó hỏi Tân Chí một câu: “Đúng không, lão già?”

“Phụt!”

Một ngụm tiên huyết tuôn ra, Tân Chí phẫn nộ gầm thét: “Đáng chết! Đáng chết! Ngươi cái tên hỗn đản đáng chết này!” Tân Chí không nghĩ tới Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh lại xem thường hắn, bây giờ còn cố ý trêu chọc hắn. “Ta mẹ nó mới hai mươi, ba mươi tuổi còn chưa tới, chỗ nào già rồi?”

Hoàn toàn nhịn không nổi, trong tay Tân Chí xuất hiện một tấm linh phù màu tím. Khí tức khủng bố bùng phát, không khác gì khí tức từ tấm linh phù của Tân An.

“Ai đến nhận lấy cái chết?” Ánh mắt Tân Chí đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh. “Vẫn là nói các ngươi cùng tiến lên?”

Tiêu Y lần thứ hai nhìn thấy thần phù dạng này, tóc gáy cảm thấy run lên. Tấm linh phù trên tay Tân An không phát huy hết uy lực, nhưng vẫn khiến trong lòng nàng run rẩy. Nàng không nhịn được nhìn hai vị sư huynh của mình.

Kế Ngôn nhíu mày: “Chỉ mỗi tấm này?” Tiêu Y nghe ra trong giọng Kế Ngôn tràn đầy sự chán ghét. Hắn nhìn Lữ Thiếu Khanh: “Tuy có chút gì đó, nhưng không đến mức làm khó được ngươi.”

Tiêu Y trong lòng hâm mộ cái cảm giác tràn đầy tín nhiệm này.

Lữ Thiếu Khanh nói: “Đừng có ở đây giả vờ nữa, ta muốn tấm linh phù kia, đó là đồ của ta. Hơn nữa, trong cơ thể hắn không chừng còn có đồ vật.”

Minh bạch! Tiêu Y bừng tỉnh. Vẫn là coi trọng đồ vật của người ta.

Lữ Thiếu Khanh và Tân Chí đều là Kết Đan kỳ, mặc dù Lữ Thiếu Khanh cao hơn mấy tiểu cảnh giới, nhưng hắn không có lòng tin có thể giết Tân Chí trong trường hợp Tân Chí không sử dụng linh phù.

Lữ Thiếu Khanh nói với Kế Ngôn: “Giết hắn, ta muốn tấm linh phù kia.”

Kế Ngôn vẫn từ chối: “Không!”

Lữ Thiếu Khanh nói: “Hắn ức hiếp sư muội của ngươi.”

Kế Ngôn thoáng nhìn Tiêu Y, sau đó hướng về phía Tân Chí chỉ một cái.

Tân Chí phun ra tiên huyết, khí thế kinh người bị xuyên thủng, bay ngược ra xa mấy dặm. Thanh âm nhàn nhạt của Kế Ngôn vang lên, truyền vào tai Tân Chí: “Ngươi có thể đánh thắng được sư đệ ta, ta liền tha ngươi.”

Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, mắng to: “Ngươi muốn làm gì? Ta bảo ngươi giết hắn, không phải để ta đánh hắn. Đừng có kiếm việc cho ta!”

Kế Ngôn nói với Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi bây giờ có thể đi giết hắn.”

Mà nơi xa, Tân Chí triệt để cuồng bạo. Kế Ngôn đã cho hắn một cơ hội. Hắn không chần chờ, ngay từ đầu liền dùng tới tấm linh phù cực kỳ mạnh mẽ của mình. Tấm linh phù màu tím trong tay được rót linh lực, lập tức tử vân trên bầu trời hội tụ, lôi đình lóe lên, một luồng linh áp khổng lồ giáng lâm.

Lữ Thiếu Khanh giận dữ: “Hỗn đản! Ngươi bồi thường linh phù cho ta!”

Kế Ngôn phiêu nhiên lùi lại phía sau, trên mặt lộ ra nụ cười: “Đây là chuyện của ngươi.”

“Hỗn đản! Hỗn đản!” Lữ Thiếu Khanh giận dữ, nhưng hắn cũng không thể không đối mặt với Tân Chí. Lôi đình trên trời đã khóa chặt hắn, hắn không ra tay cũng phải ra tay.

Lữ Thiếu Khanh vung kiếm, phẫn nộ gầm thét: “Tên gia hỏa đáng chết, dám dùng linh phù của ta, xem ta làm thịt ngươi!”

Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, hét lớn: “Vẫn Thạch Đại Triệu Hoán Thuật. . .”

Tiêu Y đi theo Kế Ngôn lùi lại phía sau, nàng lo lắng nhìn Lữ Thiếu Khanh. “Đại sư huynh, Nhị sư huynh có ổn không?”

Tân Chí khác với Tân An. Tân An vì thực lực có hạn, dù dùng Tứ Phẩm Linh Phù cũng không thể phát huy hết toàn bộ uy lực của linh phù. Tân Chí thì không giống vậy, là Kết Đan kỳ nên hắn có thể phát huy ra toàn bộ uy lực của linh phù. Trong một thời gian, ngàn vạn lôi đình giáng lâm, phảng phất muốn hủy diệt đại địa. Trong cảm giác của Tiêu Y, dù là Trúc Cơ kỳ cũng sẽ tan thành tro bụi.

Lòng Tiêu Y run rẩy, loại Luyện Khí kỳ nhỏ bé như nàng nếu đi lên, ở rìa thôi cũng sẽ bị đánh thành cặn bã. Nhìn Lữ Thiếu Khanh chính diện chống lại lôi đình, Tiêu Y vô cùng lo lắng.

Kế Ngôn nhàn nhạt nói: “Yên tâm đi, hắn không yếu như ngươi tưởng tượng đâu.”

“Tự mình vẫn là nghĩ thực lực của Nhị sư huynh quá thấp sao?” Tiêu Y nhìn Lữ Thiếu Khanh lại có thể nhục thân cứng rắn chống lại lôi đình, một chút việc cũng không có. Lôi đình có thể oanh sát tu sĩ Trúc Cơ kỳ giáng xuống người Lữ Thiếu Khanh, chỉ là cản trở Lữ Thiếu Khanh một chút, không tạo thành bất kỳ thương tổn nào cho hắn.

Tiêu Y kinh ngạc: “Nguyên lai nhục thân Nhị sư huynh lợi hại như vậy sao?”

Kế Ngôn cũng thấy kỳ lạ: “Cái gì thời điểm vụng trộm tu luyện nhục thân rồi? Cái tên gia hỏa này.”

Tiêu Y càng kinh ngạc hơn: “Đại sư huynh, huynh cũng không biết rõ sao?”

Kế Ngôn lắc đầu: “Lần đầu tiên gặp. Trước kia chưa thấy qua.” Sau đó trong mắt hắn đấu chí cháy hừng hực: “Vẫn là trước sau như một xảo quyệt. Muốn đuổi kịp ta, ta cũng sẽ không cho ngươi cơ hội.”

Tiêu Y nhìn một lát, phát hiện đám mây tím tạo cho Lữ Thiếu Khanh áp lực rất lớn. Tiêu Y liền thấy kỳ lạ.

“Đại sư huynh, huynh vừa rồi một kích hoàn toàn có thể tiêu diệt hắn. Vì cái gì còn muốn để Nhị sư huynh đi đâu?”

Kế Ngôn nhìn Lữ Thiếu Khanh ở phía xa, ánh mắt thâm thúy, trầm mặc một lát. Tiêu Y còn tưởng rằng trong đó có nội tình gì, nàng trong lòng không ngừng suy đoán. Không nghĩ tới, Kế Ngôn bỗng nhiên nói: “Trước đó tại bí cảnh bị hắn hố một cái, bây giờ nhớ lại, trong lòng vẫn còn hơi khó chịu. Hiện tại vừa vặn.” Ngữ khí mang theo thoang thoảng đắc ý.

Tiêu Y trợn mắt ngây người, khó có thể tin nhìn xem Đại sư huynh. Đây mới thật sự là nguyên nhân sao?

“Nhưng mà!” Tiêu Y lại nói: “Đại sư huynh, Nhị sư huynh nói qua, nếu là người Kết Đan kỳ sử dụng Tứ Phẩm Linh Phù, có thể phát huy ra uy lực lớn nhất của linh phù. Uy lực giống như một kích của tu sĩ Nguyên Anh kỳ, Nhị sư huynh có thể chịu nổi không?”

Kế Ngôn nói: “Ngươi nghĩ ta cho hắn kia một cái, là vì cái gì? Bằng không, lấy cái tính tình của Nhị sư huynh ngươi sẽ lên sao?”

Tiêu Y ngây người, hai vị sư huynh thế mà có ăn ý như vậy sao? Tiêu Y nghẹn họng, “Ta còn tưởng rằng Đại sư huynh huynh chỉ là giúp ta trút giận đây.”

Mà tại lúc Tiêu Y nghẹn họng, quả cầu lửa khổng lồ trên trời cũng hướng về phía đám mây tím kia rơi xuống. . .

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 1622: Chen vào nói rất không có lễ phép

Chương 1621: Ngươi Cẩu Vương, ta làm thịt

Chương 1620: Ngươi xem xét liền rất ăn ngon