» Chương 92: Ngươi mạnh như vậy, còn dao người?
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025
Quả cầu lửa khổng lồ, tựa như thiên thạch ngoài trời, đập mạnh xuống đám mây tím.
“Oanh!”
Lập tức, toàn bộ bầu trời dấy lên một luồng sóng khí khổng lồ, sóng xung kích khuếch tán ra xung quanh. Mây trắng trên bầu trời mấy vạn dặm bị quét sạch sành sanh.
Trên mặt đất, sóng xung kích mạnh mẽ càn quét, như cơn gió lốc cấp mười cuồng thổi, tàn phá mọi thứ. Ánh lửa và lôi điện xen lẫn, cuộn trào như một biển lửa, lại tựa như một biển sấm chớp gào thét.
Sóng xung kích lao thẳng về phía Kế Ngôn và Tiêu Y. Chưa kịp ập tới, Tiêu Y đã cảm thấy khó thở, nảy sinh ý muốn chạy trốn khỏi nơi này. Nàng vội vàng xích lại gần Kế Ngôn. Hô hấp lập tức trở nên thông suốt.
“Ầm ầm. . .”
Bụi đất tung bay, cây cối gãy đổ, sóng xung kích đánh tới. Nhưng chưa đến ba thước trước mặt Kế Ngôn, nó như bị một thanh trường kiếm từ giữa bổ ra, xung quanh nghiêng trời lệch đất, duy chỉ có nơi Kế Ngôn đứng vẫn bình yên vô sự.
Tiêu Y lè lưỡi, từ đầu đến cuối không thấy Kế Ngôn có bất kỳ động tác nào. Đại sư huynh vẫn là quá lợi hại. Bất quá, Nhị sư huynh cũng không tệ. Tiêu Y ngắm nhìn Lữ Thiếu Khanh đại chiến.
Lữ Thiếu Khanh triệu hồi ra quả cầu lửa khổng lồ, giáng xuống đám mây tím. Sau vụ nổ, đám mây tím dù vẫn tồn tại, nhưng nhìn kỹ thì màu sắc đã phai nhạt đi nhiều, khí tức kinh khủng cũng yếu đi hẳn. Những tia sét giáng xuống cũng không còn dày đặc như trước, mà trở nên thưa thớt, không còn uy hiếp được Lữ Thiếu Khanh nữa.
Khóe miệng Tân Chí vương vãi tiên huyết, ánh mắt hắn tràn đầy chấn kinh. Thực lực Lữ Thiếu Khanh bộc lộ ra, hắn không ngờ rằng thực lực Lữ Thiếu Khanh còn mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn. Thậm chí còn mạnh hơn cả hắn. Chỉ một đòn đã suýt chút nữa khiến hắn sụp đổ.
Lần này, Tân Chí mới biết mình đã sai lầm đến mức nào, thật phi lí. Tên hỗn đản trước mắt này vẫn luôn giả heo ăn thịt hổ. Thực lực còn mạnh hơn so với tưởng tượng của hắn.
Hơn nữa!
Tân Chí vô cùng phẫn nộ: “Ngươi mạnh như vậy, ngươi thế mà còn gọi người.”
Đã từng thấy kẻ vô sỉ, nhưng chưa từng thấy kẻ nào vô sỉ đến mức này. Ngươi mạnh thì cũng đành thôi, thế mà còn gọi cả Kế Ngôn tới, có ai bắt nạt người như vậy không? Ngươi cái tên hỗn đản vô sỉ này quả nhiên đáng chết.
Lữ Thiếu Khanh đáp lại đầy khí phách: “Đó là sư huynh của ta, tại sao lại không thể gọi? Sư huynh đệ ra trận, ngươi đã từng nghe qua chưa?”
Hàm răng Tân Chí suýt nữa cắn nát. Tên khốn đáng chết này. Hắn rõ ràng giờ phút này là lúc phải liều mạng, nếu không liều, hôm nay hắn sẽ phải bỏ mạng tại đây. Hắn gầm lên một tiếng: “Vẫn chưa xong đâu!”
Mấy viên đan dược xuất hiện trong tay, lập tức bị hắn nhét vào miệng. Một ngụm tiên huyết phun ra, linh lực khổng lồ du tẩu khắp toàn thân, khí thế của đám mây tím lại lần nữa khôi phục, hơn nữa còn tăng mạnh.
“Đi chết đi!”
Theo tiếng gầm của Tân Chí, trong đám mây tím xoay tròn, một tia chớp khổng lồ được dựng dục ra. Giống như tia chớp Tiêu Y đã từng thấy. Tia sét tựa như một Lôi Long giáng thế, mang theo khí tức hủy diệt vạn vật, lao thẳng xuống Lữ Thiếu Khanh.
Trong mắt Tân Chí lộ vẻ đắc ý, hắn cười phá lên: “Đây là lôi điện, lôi điện hủy diệt tất cả! Đây là đòn tấn công có thể sánh ngang Nguyên Anh kỳ, ngươi dù là Kết Đan kỳ thì sao chứ?”
“Nguyên Anh kỳ?” Lữ Thiếu Khanh cười lạnh một tiếng: “Chưa chắc a. Ngươi nghĩ rằng ngươi chịu một đòn của Đại sư huynh ta là vô ích sao?”
Tân Chí giật mình, còn chưa kịp phản ứng, Lữ Thiếu Khanh đã gầm lên một tiếng:
“Đi chết đi cho ta!”
Trường kiếm đâm ra, một luồng kiếm ý cuồng bạo tràn ngập. Tựa như mặt trời giáng trần, thiêu hủy đất trời. Vô số linh khí trên không trung như dầu gặp lửa, dấy lên vô vàn tinh hỏa. Mỗi một đốm tinh hỏa đều có thể đốt cháy thế giới này thành tro tàn. Vô số tinh hỏa hội tụ thành một Hỏa Điểu khổng lồ. Hỏa Điểu vút lên trời, hung hăng va chạm với Lôi Long từ trên trời giáng xuống.
“Kiếm ý, kiếm ý hóa hình!”
Tân Chí hoảng sợ, giống một con vịt bị túm cổ, hét rầm lên: “Ngươi, ngươi, không có khả năng!”
Tân Chí sắp phát điên. Nhà các ngươi là bán kiếm ý sao? Kế Ngôn lĩnh ngộ kiếm ý, tiểu nha đầu Tiêu Y cũng lĩnh ngộ kiếm ý. Giờ đây, tên gia hỏa đáng ghét này cũng lĩnh ngộ kiếm ý, hơn nữa còn là kiếm ý hóa hình. Thế giới quan của Tân Chí sụp đổ, hắn muốn phát điên. Đồ đáng chết, các ngươi tuyệt đối có giao dịch mờ ám gì với thiên đạo! Nếu không, làm sao ba sư huynh muội các ngươi lại đều lĩnh ngộ được kiếm ý? Hơn nữa mẹ nó, còn là lĩnh ngộ được khi chưa đến Nguyên Anh kỳ. Sao có thể biến thái như vậy?
Lúc này, trên bầu trời vang lên tiếng nổ ầm ầm. Tân Chí ngẩng đầu. Dần dần, ánh mắt hắn khôi phục sự tự tin. Ta còn chưa bại! Gia gia ta đã cho ta linh phù, có linh phù của gia gia, ta tuyệt đối sẽ không bại!
Thế nhưng! Ngay khoảnh khắc tiếp theo, biểu cảm Tân Chí đanh lại, ánh mắt hắn lại lần nữa kinh hoàng. Trong ánh mắt kinh hoàng của hắn, Lôi Long vốn nên bất bại lại bị Hỏa Điểu do kiếm ý của Lữ Thiếu Khanh biến thành thôn phệ. Không sai, là thôn phệ. Ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt, bao bọc Lôi Long, từng chút từng chút một, nuốt chửng nó.
Cuối cùng, một tiếng chim hót vang lên, Lôi Long bị thôn phệ triệt để, Hỏa Điểu giương cánh, đón gió bay lên như diều gặp gió, đánh tan hoàn toàn đám mây tím. Hỏa Điểu lượn một vòng trên không trung, ngay sau đó từ trên trời giáng xuống, lao thẳng đến Tân Chí.
Tân Chí không nói một lời, quay người bỏ chạy. Linh phù trong tay hắn không ngừng vung ra như không cần tiền. Nhưng trước mặt Hỏa Điểu, chúng không hề có tác dụng nào. Hỏa Điểu giáng xuống, thiêu đốt tất cả, thôn phệ Tân Chí. . .
“Sư tỷ, ngươi nói hắn sẽ bị người của Điểm Tinh phái truy sát, liệu có đúng vậy không?”
Hạ Ngữ, Biện Nhu Nhu và Phương Hiểu ba người đã đi nhưng rồi lại quay lại. Biện Nhu Nhu vẫn hoài nghi việc Hạ Ngữ muốn dẫn nàng đi xem thực lực Lữ Thiếu Khanh. Trong mắt Biện Nhu Nhu, Lữ Thiếu Khanh chính là một tên hỗn đản, chuyên trộm gian dùng mánh lới, không phải hạng tốt lành gì. Dù Phương Hiểu đã thề thốt cam đoan, dù Lữ Thiếu Khanh đã lặng lẽ bày ra đại trận, cũng không thể thay đổi cách nhìn của Biện Nhu Nhu về Lữ Thiếu Khanh. Không có cách nào, ấn tượng đầu tiên Lữ Thiếu Khanh tạo cho nàng thực sự quá tệ.
Hạ Ngữ nhàn nhạt nói: “Nếu ta không đoán sai, Lữ sư đệ cố ý nán lại phía sau, chờ người của Điểm Tinh phái đuổi theo.”
Hồi tưởng lại những thao tác của Lữ Thiếu Khanh trong bí cảnh, đặc biệt là việc khiêu khích Tân Chí. Hạ Ngữ cũng hậu tri hậu giác. Lữ Thiếu Khanh là cố ý, dù không rõ vì sao Lữ Thiếu Khanh lại muốn gây hấn với Tân Chí. Nhưng Hạ Ngữ có thể khẳng định, Tân Chí và các đệ tử Điểm Tinh phái nhất định sẽ đuổi theo.
Biện Nhu Nhu nói: “Chỉ sợ hắn đánh không lại, đến lúc đó bị người ta tiêu diệt.”
Phương Hiểu nói: “Yên tâm đi, Lữ công tử thực lực rất mạnh, Nhu Nhu, ngươi tin ta.”
Biện Nhu Nhu nói: “Hiểu tỷ tỷ, ngươi không được nhìn lầm đó.”
Hạ Ngữ nói: “Thiên Ngự phong có một môn công pháp, có thể giấu rất kỹ khí tức của bản thân. Kế Ngôn sư huynh cũng vậy, Lữ sư đệ cũng thế. Trừ khi bức hắn bộc lộ toàn bộ thực lực, nếu không rất khó biết được thực lực chân chính của hắn.”
Biện Nhu Nhu vẫn không tin: “Hắn có chỗ nào giống cao thủ chứ?”
Nàng vừa dứt lời, một luồng uy áp khổng lồ giáng xuống. Ba người biến sắc, Hạ Ngữ nhìn về phía trước. Nơi xa, ngoài mấy chục dặm, một đám mây tím chói lóa mắt.
“Đó là cái gì?”
Hạ Ngữ nghiêm mặt nói: “Đi, chúng ta đi qua xem thử.”
Ba người nhanh chóng lao đi, khi chạy được nửa đường, trên bầu trời xuất hiện một quả cầu lửa khổng lồ đang rơi xuống. Sóng xung kích mạnh mẽ khiến ba người nghiêm mặt.
“Rốt cuộc là ai đang chiến đấu vậy?” Biện Nhu Nhu thốt lên.
Thế nhưng, rất nhanh, một luồng kiếm ý cuồng bạo, sắc bén truyền đến. Tựa như mặt trời trên trời giáng thế, thiêu rụi vạn vật thế gian. Luồng kiếm ý này khiến ba người Hạ Ngữ cảm thấy vô cùng ngạt thở, cảm giác như đang đối mặt với một mặt trời.
Phương Hiểu nghẹn ngào kêu lên: “Lữ công tử, là kiếm ý của Lữ công tử!”
“Cái gì?” Biện Nhu Nhu chấn động, cằm suýt rớt xuống đất: “Là hắn sao? Làm sao có thể?”
Luồng kiếm ý này khiến Biện Nhu Nhu cảm thấy tê dại cả da đầu, tâm thần chấn động, linh hồn cũng đang run rẩy. Tên hỗn đản kia, có mạnh như vậy sao? Không thể nào! Chuyện này không hợp lẽ thường chút nào, tên hỗn đản kia có điểm nào giống cao thủ chứ?
Hạ Ngữ nhìn về phía xa, ở khoảng cách này, với cảnh giới của nàng, có thể lờ mờ nhìn thấy trận chiến đấu đằng xa. Hạ Ngữ không kìm được mà thán phục: “Lữ sư đệ, quả nhiên không hề kém cạnh Kế Ngôn sư huynh.”
Hạ Ngữ trong lòng cảm khái, nếu Lữ Thiếu Khanh không giữ thái độ khiêm tốn, mà giống như Kế Ngôn, nàng chưa chắc đã là người thứ ba ở Tề Châu.
Biện Nhu Nhu bĩu môi.
Đúng lúc này, một luồng khí tức kinh khủng, hủy thiên diệt địa, khiến vô số sinh linh run rẩy truyền đến. Ngay cả Hạ Ngữ cũng không kìm được nghẹn ngào: “Nguyên, Nguyên Anh sao?”