» Chương 99: Trương Tòng Long
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025
Một người xuất hiện trên boong thuyền, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống Tiêu Y.
Cùng với sự xuất hiện của hắn, một cỗ khí tức cường đại như bóng đêm tràn ngập, bao trùm lấy Tiêu Y. Tựa hồ toàn bộ thiên địa đều lấy hắn làm trung tâm.
Dù sắc trời mờ tối, Tiêu Y vẫn cảm nhận rõ ánh mắt băng lãnh kia, tựa như lưỡi kiếm sắc bén mang đến áp lực cực lớn cho nàng.
“Gan ngươi thật lớn.”
Trong bóng đêm, một thanh âm nhàn nhạt vang lên, lại như tiếng sấm chớp giật.
“Bằng ngươi cũng dám ngăn cản ta Trương Tòng Long?”
Giọng nói đó tràn đầy bá đạo.
Trương Tòng Long chắp hai tay sau lưng, vừa nói chuyện vừa phóng ra một cỗ khí tức càng cường đại hơn về phía Tiêu Y.
Hắn đang chờ, chờ đợi Tiêu Y lâm vào cảnh chật vật.
Nhưng!
Khí tức của hắn khi va chạm vào phi thuyền đối phương lại như đá chìm đáy biển, không hề có chút động tĩnh.
Tiêu Y vẫn đứng ở đầu thuyền, chờ đợi hắn.
“Ồ!”
Trương Tòng Long không khỏi kinh ngạc trong lòng.
Hắn hiện tại là Kết Đan hậu kỳ, cửu tầng thực lực.
Với thực lực của hắn bây giờ, không cần động thủ, chỉ cần một cỗ khí tức cũng đủ để chấn nát chiếc phi thuyền phía dưới.
Thế mà, hiện tại phi thuyền không hề hấn gì, nha đầu đứng trên thuyền kia cũng chẳng có chuyện gì.
Chuyện gì thế này?
Ánh mắt Trương Tòng Long trở nên sắc bén, hắn gầm lên một tiếng: “Kẻ nào đang giở trò quỷ sau lưng, lộ diện ra đây!”
Âm thanh lớn, sóng âm như gợn nước tạo nên từng tầng gợn sóng trên không trung, khuếch tán ra xung quanh.
Bầu trời vang lên tiếng sấm cuồn cuộn.
Trương Tòng Long biết rõ có người trong bóng tối trợ giúp Tiêu Y, bảo vệ phi thuyền của đối phương.
Sau đó, hắn lại một lần nữa phát lực, một cỗ khí tức càng cường đại hơn ép thẳng về phía Tiêu Y.
Khí tức cường đại đến mức trên không trung thậm chí phát ra tiếng rít.
Không nói lời thừa thãi, mặc kệ đây là địa bàn của Lăng Tiêu phái, Trương Tòng Long trực tiếp động thủ, có thể thấy được hắn bá đạo đến mức nào.
Nếu chỉ có một mình nàng, Tiêu Y sẽ không nói hai lời, lập tức quả quyết nhận lỗi.
Nhưng hiện tại thì sao?
Tiêu Y ung dung không vội, mang nụ cười vui sướng trên mặt.
Hai vị sư huynh của ta đều ở đây, ngươi một tên Trương Tòng Long bé tẹo cũng dám ở trước mặt ta phách lối sao?
Trương Tòng Long cảm giác khí tức của mình khi tới gần phi thuyền vẫn như cũ bị một cỗ lực lượng hóa giải.
Trong lòng Trương Tòng Long trở nên nghiêm trọng, lực lượng này cường đại hơn hắn.
Nhưng hắn hoàn toàn không sợ, gầm lên: “Bọn chuột nhắt, lộ diện ra đây! Lén lút sau lưng, tính là anh hùng hảo hán gì?”
Tiêu Y vừa định há miệng oán giận Trương Tòng Long vài câu, bởi vì cơ hội như vậy đâu phải lúc nào cũng có.
Bất quá, sau lưng nàng bỗng nhiên sinh ra một cỗ kiếm ý.
Đại sư huynh Kế Ngôn!
Kế Ngôn lộ ra khí tức của mình.
Thân ảnh hắn dần dần hiện ra trong mắt Trương Tòng Long.
Cảm nhận được kiếm ý quen thuộc, sắc mặt Trương Tòng Long trở nên nghiêm túc.
“Kế Ngôn!”
Ngữ khí phức tạp.
Ghen ghét, oán hận, phẫn nộ… các loại cảm xúc hỗn tạp vào nhau.
Phía Quy Nguyên Các, rất nhiều người kinh hô lên:
“Kế Ngôn!”
“Là Kế Ngôn!”
“Lại là Kế Ngôn!”
Ngữ khí của mỗi người đều không giống nhau.
Có người kinh ngạc, có người chấn kinh, có người chán ghét, nhưng cũng có người sùng bái.
Mặc dù Kế Ngôn là đối thủ của Đại sư huynh bọn họ, và Đại sư huynh của họ chưa bao giờ chiếm được lợi lộc gì trên tay Kế Ngôn.
Nhưng điều đó không ngăn cản được lòng sùng bái của một số người.
Sùng bái cường giả là thiên tính của nhân loại.
Dù Kế Ngôn chèn ép Đại sư huynh của họ, vẫn như cũ có người sùng bái hắn.
Kế Ngôn từ khi xuất đạo đến nay, đánh đâu thắng đó, tao ngộ vô số cường địch nhưng chưa từng bại một lần.
Hắn ép cho vô số thiên kiêu Tề Châu phải im lặng nghẹn ngào.
Việc hắn chém giết Nguyên Anh tu sĩ khi còn ở Kết Đan kỳ càng khiến danh tiếng hắn như mặt trời ban trưa, triệt để trở thành đỉnh hoa của thế hệ trẻ Tề Châu.
Hiện tại hắn đã đột phá Kết Đan kỳ, trở thành Nguyên Anh đại năng, càng làm cho vô số người trẻ tuổi kêu rên, từ bỏ việc đuổi theo.
Trương Tòng Long nhìn thấy các đồng môn của mình đối mặt Kế Ngôn lại có biểu hiện thảm hại đến vậy.
Cơn giận dữ xông thẳng lên trán, hắn gầm lên: “Tất cả im miệng cho ta!”
“Các ngươi đúng là đám phế vật mà!
Chưa thấy qua Kế Ngôn bao giờ sao?
Kế Ngôn thì đáng gờm lắm ư?
Đối thủ lớn nhất của Kế Ngôn đang ở đây, sao không thấy các ngươi kinh ngạc như vậy?”
Trương Tòng Long phẫn nộ gầm thét vào đám đồng môn chưa thấy sự đời kia, sau đó ánh mắt hắn một lần nữa đổ dồn vào Kế Ngôn.
Về phần tiểu nha đầu Tiêu Y, hắn đã hoàn toàn bỏ qua.
Trong mắt hắn giờ đây chỉ còn Kế Ngôn.
Nhìn Kế Ngôn vẫn luôn bình tĩnh lạnh nhạt như mọi khi.
Trương Tòng Long trong lòng vô cùng kiêng kị.
Kế Ngôn đã bước vào Nguyên Anh, hắn từng nghĩ rằng mình cũng sẽ nhanh chóng đạt được.
Nhưng, hắn bế quan hai tháng, từ đầu đến cuối chỉ còn một bước, nhưng mãi vẫn không thể bước vào.
Vừa rồi hắn hai lần vô công mà lui, khỏi cần nói cũng biết là Kế Ngôn đã giở trò sau lưng.
Nghĩ đến đây, hắn càng thêm kiêng kị.
Kế Ngôn càng cường đại hơn.
Trương Tòng Long nhìn chằm chằm Kế Ngôn: “Kế Ngôn, ngươi ở đây làm gì?
Không phải là ngươi đang chờ ta đấy chứ?”
Tiêu Y không nhịn được hừ một tiếng: “Tự tin của ngươi ở đâu ra vậy?”
Ngươi Trương Tòng Long tính là cái thá gì, đáng để Đại sư huynh đến chờ ngươi ư?
Thật là không biết xấu hổ.
Câu nói kế tiếp nàng không thốt nên lời.
Nàng cảm thấy vẫn nên giữ chút mặt mũi cho Trương Tòng Long.
Dù sao cũng là thường bại tướng của Đại sư huynh, thật đáng thương hại hắn.
Đương nhiên, Tiêu Y sẽ không thừa nhận nàng là sợ Trương Tòng Long sẽ tức giận đến bạo tẩu.
Bất quá, câu nói kia của nàng cũng lại một lần nữa chọc giận Trương Tòng Long.
“Ngươi đang tìm cái chết!”
Trương Tòng Long gầm lên một tiếng.
Nhưng hắn không hề có bất kỳ động tác nào.
Tiêu Y đứng bên cạnh Kế Ngôn, hắn không dám làm loạn.
Người sáng suốt đều nhìn ra được quan hệ của hai người kia không hề bình thường.
Trương Tòng Long tuy bá đạo, nhưng đầu óc cũng không đến nỗi ngu độn.
Hắn dám ra tay với Tiêu Y, không chừng Kế Ngôn sẽ lập tức ra tay với hắn.
Kế Ngôn thời Kết Đan kỳ hắn đã không có lòng tin đánh thắng, Kế Ngôn hiện đã bước vào Nguyên Anh, hắn càng không có lòng tin.
Kế Ngôn nói: “Sư muội ta nói không sai.”
Ngữ khí lạnh nhạt, lại tràn đầy bá khí che chở sư muội mình.
Trương Tòng Long tức giận đến nghiến răng, chỉ hận không thể xông lên cho Kế Ngôn vài bạt tai.
Bỗng nhiên, một cỗ kiếm ý bay thẳng về phía hắn.
Trương Tòng Long biến sắc, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm, lăng không đâm ra.
Tiếng kim thiết va chạm vang lên, sắc mặt Trương Tòng Long lại một lần nữa đại biến.
Đồng thời, toàn thân hắn không thể khống chế, từ từ lùi lại phía sau.
Xoạt xoạt, xoạt xoạt…
Trên boong phi thuyền xuất hiện những dấu chân rõ ràng.
Khí tức Trương Tòng Long tăng vọt, lấy hắn làm trung tâm, khuếch tán ra xung quanh.
Các đệ tử Quy Nguyên Các khác trên boong tàu quá sợ hãi, chật vật tránh né.
Lùi lại mười bước sau đó, Trương Tòng Long mới dừng được thân thể.
Nhìn thấy boong tàu bừa bộn, đồng môn hoảng sợ, một cỗ lửa giận trong lòng hắn triệt để bùng phát.
“Kế Ngôn!”
“Ngươi đừng khinh người quá đáng!”
Thanh âm nhàn nhạt của Kế Ngôn truyền đến: “Có qua có lại.”
Trương Tòng Long càng tức giận hơn, đây rõ ràng là đáp trả lại hành vi vừa rồi hắn ra tay với Tiêu Y.
“Đáng chết!”
Tiêu Y trong lòng đại định, Trương Tòng Long cũng chỉ đến thế thôi.
Trước mặt Đại sư huynh ta, ngươi cũng chỉ vậy thôi mà.
Lúc này, Tiêu Y liên tục cười lạnh: “Thực lực chẳng ra sao, ngược lại rất phách lối đấy.”
“Ngươi nói cái gì? Ngươi đang tìm cái chết!”
Trương Tòng Long hận không thể giết Tiêu Y, hắn gầm lên: “Ngươi đừng ép ta ra tay!”
Quả nhiên cùng một sư môn, đều đáng ghét như nhau.
“Ra tay đi!”
Lời Kế Ngôn vang lên, như một chậu nước lạnh dội thẳng xuống.
Khí thế Trương Tòng Long lập tức cứng đờ.
Tiến thoái lưỡng nan.
Đánh, hắn không đánh lại.
Không đánh, mặt mũi hắn sẽ khó coi.
Ngay tại thời khắc Trương Tòng Long khó xử này, trên phi thuyền bỗng một thanh âm vang lên: “Kế Ngôn sư điệt, uy phong thật lớn!”
Một cỗ khí tức kinh khủng theo đó tràn ngập, không gian tựa hồ vì vậy mà vặn vẹo.
Tiêu Y không nhịn được thốt lên: “Nguyên Anh?”