» Chương 98: Trương Tòng Long phi thuyền

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025

Bảo bảo hiếu kỳ hỏi, “Sư phụ ở đâu?”

Tiêu Y cũng nhìn theo hướng hai vị sư huynh vừa rồi nhìn tới, nhưng không thấy bất kỳ vật gì. Sắc trời dần tối, tầm mắt chỉ còn một mảng đêm đen mờ mịt. Không ai đáp lời Tiêu Y.

Kế Ngôn hỏi Lữ Thiếu Khanh, “Ngươi muốn làm gì, nói đi.”

“Giúp ta diệt Điểm Tinh phái.”

Tiêu Y liếc mắt, thầm nghĩ Nhị sư huynh thật là có tâm cơ. Theo Tiêu Y, cho dù bị Nguyên Anh ghi hận thì có sao? Lăng Tiêu phái có sáu vị Nguyên Anh, không, tính thêm Đại sư huynh đã là bảy vị. Bảy vị Nguyên Anh tọa trấn, ai dám đến Lăng Tiêu phái gây sự với Lữ Thiếu Khanh?

Kế Ngôn không đáp lời, mà nhắc đến chuyện hôm nay, “Hôm nay ta đã đến, thù lao đâu?”

Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ, “Ngươi còn mặt mũi hỏi sao? Không có!”

“Không có sao?” Kế Ngôn lại nhắm mắt, nói, “Vậy thôi.”

Lữ Thiếu Khanh bực mình nói, “Thật sự muốn? Có chút ý tứ không?”

“Có gì mà ngượng ngùng?”

Lữ Thiếu Khanh nói, “Có một chiếc linh giáp, không sợ ngươi không dám mặc.”

Kế Ngôn mở mắt, ngữ khí kiêu ngạo, “Ta Kế Ngôn chưa từng có chuyện gì không dám làm.” Đạo tâm Kế Ngôn kiên cố, đối mặt đối thủ cường đại thế nào hắn cũng dám rút kiếm mà lên. Đối với hắn mà nói, thật sự không có chuyện gì hắn không dám làm.

“Thật sao?” Lữ Thiếu Khanh nở nụ cười giảo hoạt, “Vậy thì tốt, ngươi mặc đi.”

Ngay sau đó, chiếc linh giáp màu đỏ vốn thuộc về Tuyên Vân Tâm xuất hiện trong tay Lữ Thiếu Khanh. Lữ Thiếu Khanh ném cho Kế Ngôn, “Mặc vào cho ta xem thử.”

Tiêu Y đứng bên cạnh đã ôm trán bó tay. Nhị sư huynh thật là gian xảo. Linh giáp màu đỏ, ngoài nữ tu sĩ ra, nam tu sĩ nào sẽ mặc chứ?

Kế Ngôn nhìn Lữ Thiếu Khanh, trên mặt hắn ta đang dương dương đắc ý. “Mặc đi, tự ngươi nói đấy, không có chuyện gì ngươi không dám làm. Sư muội ở đây, đừng để sư muội coi thường ngươi.”

Tiêu Y định nói gì đó, muốn giải vây cho Đại sư huynh. Thế nhưng, khoảnh khắc sau đó, Kế Ngôn lại mặc chiếc linh giáp màu đỏ lên người. Khí chất của hắn cũng theo đó mà thay đổi.

Khi Kế Ngôn khoác áo trắng, hắn có khí chất xuất trần, phiêu nhiên tựa Trích Tiên. Khi hắn mặc vào chiếc linh giáp màu đỏ này, không hề tạo cảm giác khác thường, ngược lại còn toát lên một vẻ tà mị. Khí chất ấy cũng mê người không kém. Ít nhất trong mắt Tiêu Y, Đại sư huynh khoác linh giáp đỏ lại có một sức hấp dẫn rất đặc biệt.

Lữ Thiếu Khanh cũng ngây người. Sau đó hắn sờ cằm cười phá lên, “Không tệ, không tệ. Ngươi hợp mặc đồ đỏ thật đấy, ngươi mặc đồ đỏ thì thông sát mà. Ta tuyên bố, từ hôm nay trở đi, ngươi nhất định phải mặc đồ đỏ. Đến cả quần lót cũng phải màu đỏ…”

Lữ Thiếu Khanh lấy ra một khối lưu ảnh thạch, sao chép hình dáng Kế Ngôn vào trong đó, “Đến, lưu lại làm kỷ niệm.”

“Ngây thơ!” Kế Ngôn xem thường, sau đó cởi chiếc linh giáp màu đỏ ra, ném cho Tiêu Y. “Tiểu Y, thực lực ngươi không đủ, cầm lấy đi.”

Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ, “Lấy đồ ta tặng làm ơn, làm người tốt đấy à?”

Kế Ngôn hỏi, “Tiểu Y bái nhập sư môn lâu như vậy, làm Nhị sư huynh, ngươi đã cho nàng cái gì rồi?”

Lữ Thiếu Khanh hỏi ngược lại, “Huynh trưởng yêu mến còn chưa đủ sao? Còn muốn gì nữa?”

Sau đó, ánh mắt Lữ Thiếu Khanh chuyển xuống người Tiêu Y, “Ngươi sẽ không phải bất mãn với ta đấy chứ?”

Tiêu Y lắc đầu như trống bỏi. Đại sư huynh và Nhị sư huynh “tương ái tương sát”, mình mà xen vào sẽ rất thảm. Nhìn thấy vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh không mấy thiện ý, Tiêu Y vội vàng học sư phụ đánh trống lảng.

“Nhị sư huynh, ngươi cầm lưu ảnh thạch sao chép hình dáng Đại sư huynh, là muốn làm gì sao?”

Kế Ngôn nghe vậy, bất động thanh sắc liếc nhìn Lữ Thiếu Khanh.

Lữ Thiếu Khanh hắc hắc nói, “Ngươi có muốn không? Ta bán cho ngươi, mười vạn mai hạ phẩm linh thạch.”

Tiêu Y vội vàng lắc đầu. Nói đùa, nàng muốn lấy về làm gì? Muốn xem Đại sư huynh, lúc nào chẳng xem được. Vả lại, bán nàng đi cũng không đủ từng ấy linh thạch.

Ngay khi phi thuyền còn khoảng một canh giờ nữa là đến Lăng Tiêu thành, Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn lại khẽ biến sắc mặt. Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, tiến vào trong khoang thuyền. Còn Kế Ngôn thì một lần nữa xếp bằng ở đầu thuyền, nhìn về phía xa.

Tiêu Y không hiểu ra sao, “Đại sư huynh, sao…”

Vẫn chưa nói xong, nàng cũng cảm giác trên đỉnh đầu chợt tối lại. Quay đầu nhìn lại, lập tức kinh ngạc. Một chiếc phi thuyền khổng lồ xuất hiện ở bên cạnh. Chiếc phi thuyền này to lớn vô cùng, Tiêu Y ước chừng, chiếc phi thuyền ba sư huynh muội mình đang đi còn chưa bằng một phần mười của nó. Nó che kín trời trăng, nghênh ngang, lăng không mà đến. Đây là lần đầu tiên Tiêu Y nhìn thấy một chiếc phi thuyền khổng lồ đến vậy.

Ngay sau đó, trên phi thuyền đối diện có người đang chửi bới, “Đứa vô mắt nào xuất hiện ở đây dám chắn đường? Muốn chết sao?”

Tiêu Y tức điên, đây là ai mà phách lối thế này? Không biết đây là địa bàn của Lăng Tiêu phái sao? Đúng như Nhị sư huynh đã nói, trên địa bàn của mình, sợ cái lông gì!

Tiêu Y không chút khách khí mắng lại, “Thằng hề nhảy nhót từ đâu ra, không biết đây là địa bàn của ai sao? Ra ngoài không mang theo mắt chó hả? Lại còn dám cuồng ngôn, tin hay không ta đánh cho đầu chó của ngươi văng ra?”

Kế Ngôn hơi kinh ngạc nhìn tiểu sư muội của mình. Tiểu sư muội trông văn tĩnh ngọt ngào thế mà mắng người cũng mạnh ra phết. Lẽ nào học xấu từ sư đệ rồi sao?

Chú ý tới ánh mắt của Đại sư huynh, Tiêu Y rụt cổ lại. “Đại sư huynh, ta, ta làm sai điều gì sao?”

Kế Ngôn nhẹ nhàng cười một tiếng, tán thưởng nói, “Không có, mắng không tệ.”

Đạt được Đại sư huynh khen ngợi, Tiêu Y lập tức đắc ý, cái đầu nhỏ ngóc lên, “Hắc hắc, nhìn hắn là đã khó chịu rồi, thuyền lớn thì ghê gớm lắm sao?”

Kế Ngôn hỏi, “Biết đây là thuyền của ai không?”

“Ai?”

“Trương Tòng Long.”

“Cái gì?”

Tiêu Y ngây người, đây là phi thuyền của Trương Tòng Long sao? Nói cách khác, nàng vừa rồi là đang mắng Trương Tòng Long, khiêu khích Trương Tòng Long sao? Trương Tòng Long, người được mệnh danh là Đệ Nhị Tề Châu, chỉ xếp sau Đại sư huynh. Thực lực hắn cũng là Kết Đan chín tầng, lúc nào cũng có thể đột phá bước vào Nguyên Anh kỳ. Nhớ tới thế nhân đánh giá về Trương Tòng Long: duy ngã độc tôn, bá đạo. Tiêu Y muốn khóc. Mình thế mà lại khiêu khích hắn, đây là chán sống sao?

“Đại sư huynh, ta, ta có phải đã gây rắc rối rồi không?”

Kế Ngôn xem thường, không để ý, nói, “Gây rắc rối gì? Ta không phải đã nói mắng không tệ sao?”

Ngữ khí bình tĩnh của Kế Ngôn khiến lòng Tiêu Y đại định. Đúng rồi, Đại sư huynh mình ở đây, Nhị sư huynh cũng ở đây, sợ cái gì? Trương Tòng Long mà thôi, dù lợi hại đến mấy cũng là bại tướng dưới tay Đại sư huynh. Thậm chí! Tiêu Y quay đầu nhìn thoáng qua khoang thuyền, Nhị sư huynh quá vô danh, nếu Nhị sư huynh không điệu thấp đến vậy, vị trí Đệ Nhị Tề Châu há có thể đến phiên Trương Tòng Long ngồi sao?

“Hỗn đản, ngươi là ai?”

Người trên phi thuyền đối diện bị Tiêu Y chọc giận, cách xa vẫn có thể nhìn thấy hắn ta nổi trận lôi đình. “Ngươi biết đây là phi thuyền của ai sao?”

Tiêu Y đã đại định trong lòng nên không hề sợ hãi, “Chẳng cần biết ngươi là ai, đây là địa phận Lăng Tiêu phái, không phải chỗ để các ngươi Quy Nguyên các làm bộ làm tịch!” Nàng đi theo Lữ Thiếu Khanh, học được không ít từ mới.

“Tốt gia hỏa, khai tên ngươi ra!” Người đối diện gầm thét liên tục, “Đừng tưởng đây là Lăng Tiêu phái thì ta không dám giáo huấn ngươi!”

“Ngươi qua đây đi!” Tiêu Y nâng Tiểu Hồng lên, chống nạnh, đứng ở mạn thuyền hướng về phía đối phương hô, “Ngươi không đến thì đừng ở đó mà sủa bậy!”

“Đáng chết…”

Người kia khí tức tăng vọt, tựa hồ sắp xông tới.

Bỗng nhiên! Tiểu Hồng trên đầu Tiêu Y bay nhảy bay nhảy bay vào trong khoang thuyền. Trong lúc Tiêu Y nghi ngờ, từ phía đối diện truyền đến một luồng khí tức cường đại…

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 1617: Yêu Giới chó cũng giống như ngươi cuồng vọng như vậy sao

Chương 1616: Xương Thần?

Chương 1615: Tuyệt lộ Doanh Kỳ