» Chương 102: Lão gia hỏa, ngươi mất mặt không?

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025

“Đại sư huynh!”
Tiêu Y kinh hô. Đây là lần đầu tiên nàng thấy Kế Ngôn thổ huyết, chịu trọng thương.
Đột nhiên, Tiêu Y cảm nhận được một cỗ sát ý nồng đậm.

Sát khí trên mặt Lữ Thiếu Khanh bủa vây, tay phải hắn cầm trường kiếm, tay trái đang nắm chặt tứ phẩm thần phù đoạt được từ chỗ Tuyên Vân Tâm.
Tiêu Y giật nảy mình, không hiểu Nhị sư huynh định làm gì.
Thế nhưng, sau khi ánh mắt Kế Ngôn lướt qua, Tiêu Y cảm thấy thân thể nhẹ bẫng.
Sát ý của Nhị sư huynh bên cạnh nàng rút đi, trường kiếm và linh phù biến mất, hắn một lần nữa trở về bộ dạng lười biếng.

“Nhị, Nhị sư huynh!” Tiêu Y vội vàng hỏi, “Đại sư huynh không sao chứ?”
“Không sao. Hắn có chuyện thì cũng là tự tìm lấy.”
Lữ Thiếu Khanh bực dọc nói.

“Vậy bây giờ chúng ta không cần làm gì sao?”
Tiêu Y khẩn trương hỏi.

Lữ Thiếu Khanh hỏi ngược lại: “Làm gì? Đối phương là Nguyên Anh, ngươi muốn xông lên à?”
“Ngươi muốn xông, thì tự ngươi xông đi, đừng có kéo ta theo.”
“Vừa rồi ngươi suýt chút nữa lao ra, chắc chắn là lo lắng Đại sư huynh rồi.”

“Cái rắm!”
Lữ Thiếu Khanh mắng: “Mắt nào ngươi thấy? Ta đây là lo lắng lão già Thương Chính Sơ sẽ ra tay với phi thuyền của chúng ta thôi.”
“Hắn có bị đánh chết thì ta cũng chẳng quan tâm.”
Sau đó hắn chọc đầu nàng, hung dữ nói: “Loại lời này ngươi mà còn dám nói, xem ta có đâm chết ngươi không!”
Miệng một đằng, lòng một nẻo.

Tiêu Y ôm đầu, trong lòng chửi bậy.
Nàng tin tưởng cảm giác của mình.
Chỉ cần ánh mắt của Đại sư huynh chậm lại một chút thôi, Nhị sư huynh của nàng chắc chắn sẽ là người đầu tiên xông ra.

Bên ngoài!
Khí tức của Thương Chính Sơ càng lúc càng mạnh, kiếm ý của hắn cũng càng lúc càng lợi hại.
Lam sắc phi điểu đè ép, tấn công Bạch Long, khiến Bạch Long đầy rẫy vết thương, càng lúc càng chật vật.
Khóe miệng Kế Ngôn lại trào ra không ít tiên huyết, sắc mặt càng trở nên tái nhợt.

Tiêu Y thấy đau lòng khôn xiết, lo lắng hỏi Lữ Thiếu Khanh:
“Nhị sư huynh, chúng ta thật sự không làm gì sao?”
“Cứ tiếp tục thế này…”

“Cứ tiếp tục thế này, hắn cũng không chết được đâu.”
Lữ Thiếu Khanh ngắt lời Tiêu Y: “Chính hắn còn nói, hắn muốn tự mình đối phó lão già Thương Chính Sơ.”
Nói xong, hắn lại không kìm được mắng một câu: “Đồ sĩ diện hão.”

Tiêu Y hiếu kỳ: “Nói lúc nào cơ?”
“Vừa nãy đó, ngươi không thấy ánh mắt hắn sao?”

Tiêu Y thầm mắng: “Ta không nhìn ra được gì cả.”
“Thế này thì Đại sư huynh có thắng được không?”

Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, khẳng định nói: “Không thắng được đâu.”
Thấy Tiêu Y định hé miệng, Lữ Thiếu Khanh đã chặn trước lời tò mò của “bảo bảo” này: “Đừng hỏi ta vì sao hắn vẫn muốn đánh, ta cũng không biết rõ.”
“Có điều, cái này cũng phù hợp với tính cách của hắn, thích bị người hành, đúng là đồ tiện mà.”
“Được rồi.” Tiêu Y chỉ đành tiếp tục khẩn trương nhìn.
Nàng thấy Kế Ngôn dù bị áp chế, nhưng không lùi nửa bước.

Khóe miệng hắn trào ra tiên huyết, nhưng sắc mặt không hề biến đổi.
Ánh mắt vô cùng kiên định, thậm chí càng lúc càng sáng chói.
“Đáng tiếc thật,” Tiêu Y không kìm được thở dài.

“Đáng tiếc cái gì?”
Lữ Thiếu Khanh lại mắng: “Có phải ngươi tiếc rằng lão già Thương Chính Sơ không đập nát phi thuyền của chúng ta, không đánh chết cái đồ cặn bã như ngươi không?”
Tiêu Y khẽ nói: “Ta nói đáng tiếc là, không được nhìn thấy Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh huynh liên thủ nghênh địch.”
Trong lòng nàng thực sự tiếc nuối.

Tình cảnh đó nhất định sẽ hết sức kích động lòng người.
Lữ Thiếu Khanh cười ha hả, tiếng cười tràn đầy vẻ khinh bỉ với Tiêu Y: “Ta liên thủ với hắn á? Nằm mơ đi.”
“Hắn đánh không lại, thì ta liên thủ là thắng được à?”
“Gặp phải địch nhân như vậy, điều cần làm nhất chính là nhanh chân chạy biến.”

“Nói cho ngươi biết, đừng có học cái kiểu hành vi não tàn của Đại sư huynh ngươi. Đánh không lại thì nhận sợ, chạy trốn cũng chẳng mất mặt.”
“Lưu được núi xanh còn lo không có củi đốt, người thức thời là tuấn kiệt, quân tử báo thù mười năm chưa muộn – những danh ngôn này phải nhớ kỹ cho ta.”
“Về nhà mà đọc thêm mấy quyển sách này đi.”
Tiêu Y trầm mặc, đây mới là Nhị sư huynh chân chính của nàng.

Tiêu Y không kìm được hỏi một câu:
“Nhị sư huynh, nếu là thực lực tương đương thì sao?”
Lữ Thiếu Khanh lập tức trở nên đằng đằng sát khí: “Dùng hết mọi thủ đoạn, chơi hắn, triệt để giết chết hắn, đừng để hắn tìm phiền toái cho mình!”

Bỗng nhiên!
Bên ngoài vang lên tiếng cười của Thương Chính Sơ.
“Ha ha…”
“Kế Ngôn sư điệt, ngươi vẫn còn kém một chút đấy.”

“Kiếm ý của ta, dường như đã hơn một bậc rồi.”
Trên bầu trời, Bạch Long đã héo rút chỉ còn to bằng một trường kiếm, uể oải suy sụp, trong khi lam sắc phi điểu đã che kín cả bầu trời, khí thế lăng tuyệt.
Trường kiếm của Kế Ngôn không ngừng run rẩy, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Thế cục vô cùng bất ổn.

Tiêu Y nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh.
Vừa rồi Lữ Thiếu Khanh đã nói rằng, đơn thuần so đấu kiếm ý, sẽ không ai là đối thủ của Kế Ngôn.
Thế nhưng, hiện giờ Kế Ngôn lại bị ép thảm hại như vậy.
Lữ Thiếu Khanh chú ý tới ánh mắt của Tiêu Y.

Hắn nói: “Không nhìn ra sao? Lão già Thương Chính Sơ đang dùng cảnh giới để áp người.”
“Đơn thuần so kiếm ý, vừa rồi hắn không phải thua rồi à?”
“Lão già đó, thua không nổi.”
Lữ Thiếu Khanh sắc mặt giận dữ bất bình, cảm giác ức chế này thấm sâu vào hắn, nên hắn hiểu rất rõ.
Tiếng của Thương Chính Sơ lại tiếp tục vang lên: “Ai, Kế Ngôn sư điệt, có lúc làm người không thể quá càn rỡ.”

“Người trẻ tuổi, giữ một chút khiêm tốn vẫn là tốt hơn.”
Trong giọng nói của hắn không kìm được sự đắc ý.
Cái này thì không thể nhịn được nữa rồi.

Tiêu Y nghe xong, trong lòng giận dữ.
Nàng lao ra, hướng về phía Quy Nguyên Các bên kia liền lớn tiếng mắng:
“Lão gia hỏa, ngươi dùng cảnh giới để dọa Đại sư huynh nhà ta, ngươi còn thấy có mặt mũi à?”

Tất cả mọi người trầm mặc.
Lữ Thiếu Khanh sờ cằm, thấy nhức đầu:
“Móa nó, nha đầu này, cái tính cách này, phiền phức thật đấy.”

“Ngươi mắng cái gì? Nếu có thể, tìm cơ hội xử lý hắn từ phía sau chẳng phải được sao?”
Dù nói vậy, nhưng trong mắt Lữ Thiếu Khanh lại ánh lên vẻ hài lòng.
Thật sự, sư muội này tuy không được yêu thương, nhưng có thể kết giao được.

Đồng thời, trong tay Lữ Thiếu Khanh lần nữa lặng lẽ nắm chặt thần phù và trường kiếm.
Các môn nhân đệ tử bên Quy Nguyên Các nhìn nhau.

Bọn hắn sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy có người dám lớn tiếng mắng Nguyên Anh trưởng lão của mình như vậy.
Thương Chính Sơ cũng trầm mặc một lát.
“Tiểu nha đầu ngươi vừa nói cái gì?”
Giọng nói của hắn mang vẻ khó che giấu lửa giận.

Tiêu Y lớn tiếng nói: “Ta nói ngươi cái lão gia hỏa này, không biết xấu hổ!”
“Dựa vào cảnh giới để ức hiếp Đại sư huynh nhà ta, ngươi tính là anh hùng hảo hán gì?”
“Ngươi có dám hạ thấp cảnh giới của mình xuống, quang minh chính đại so đấu kiếm ý với Đại sư huynh nhà ta không?”
“Đánh không lại thì dùng cảnh giới ra dọa người, không thấy mất mặt sao?”
“Cùng cảnh giới, Đại sư huynh nhà ta giết ngươi còn đơn giản hơn giết một con linh kê!”

Chửi một câu là mắng, chửi hai câu cũng là mắng.
Tiêu Y dứt khoát mắng liên tiếp, trong lòng sảng khoái vô cùng.
“Hỗn xược, hỗn trướng!”
Thương Chính Sơ bị mắng đến toàn thân run rẩy.
Từ khi xuất đạo đến giờ, đã cực kỳ lâu không một ai dám mắng hắn như vậy.

Trong ký ức của hắn, đã không còn nhớ nổi lần gần nhất bị mắng như vậy là khi nào.
Thế nhưng có một điều hắn dám chắc chắn, những kẻ dám mắng hắn như vậy đều đã chết rồi.
“Ngươi đang tìm cái chết!”

Ngữ khí Thương Chính Sơ tràn đầy sát ý vô tận.
Lam sắc phi điểu hét lên một tiếng, một đạo kiếm quang từ trên trời giáng xuống, mang theo kiếm ý kinh khủng, thẳng tắp lao về phía Tiêu Y.
Mặc kệ ngươi có phải đệ tử Lăng Tiêu phái hay không, dám mắng ta, thì giết!
“Mã đức, phiền phức!”

Lữ Thiếu Khanh mắng một câu, vừa định xuất thủ.
Trong tình huống này, hắn e rằng rất khó mà không ra tay.
Thế nhưng, ngay lúc hắn chuẩn bị xuất thủ, Kế Ngôn bỗng nhiên hét dài một tiếng, khí tức vốn đã suy yếu lại đột nhiên tăng vọt…

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 1607: Đem linh thạch lấy ra, ta thay ta đại ca đảm bảo

Chương 1606: Ta đại ca cùng ta nói đùa không được?

Chương 1605: Điệu thấp làm việc?