» Chương 110: Chưởng môn, có hứng thú diệt cái môn phái sao?
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025
Lữ Thiếu Khanh từ trong tai lấy ra hai nút bịt tai nhỏ bằng gỗ rồi nhét vào. Hắn hỏi một câu: “Nhanh như vậy đã mắng xong sao?”
Tất cả mọi người đều bó tay. Cái tên này, thật đúng là không sợ chết mà.
Ngu Sưởng chỉ muốn đánh người. Có cần thiết phải thế không?
“Hỗn trướng tiểu tử, ngươi đang làm cái gì đấy?”
“Ngươi cố tình đó ư?”
“Có kẻ làm đệ tử kiểu ngươi không hả?”
Ngu Sưởng phun nước miếng vào Lữ Thiếu Khanh. Vốn tưởng cái tên tiểu tử này có tiến bộ, nhưng giờ xem ra, chẳng tiến bộ tí lông nào. Vẫn y nguyên bộ dạng lúc trước.
Lữ Thiếu Khanh vẻ mặt đau khổ, vừa ngoáy ngoáy tai vừa lẩm bẩm: “Vẫn còn chưa mắng xong sao?”
Tiêu Y cũng bó tay. Thảo nào chưởng môn cứ thấy Nhị sư huynh là mắng. Một Nhị sư huynh kiểu này, rất khó để không mắng.
Còn về phần Thiều Thừa và Tiêu Sấm, bọn họ đã quen mắt rồi. Ngược lại, bây giờ Ngu Sưởng như thế này, bọn họ mới cảm thấy bình thường. Chửi mắng Lữ Thiếu Khanh như vậy, thì phong cách hiện tại mới là phong cách thường ngày. Cái kiểu khen ngợi Lữ Thiếu Khanh vừa rồi, bọn họ vẫn chưa quen chút nào.
Nhìn Ngu Sưởng chửi mắng Lữ Thiếu Khanh, nước bọt văng tung tóe, Tiêu Y lại cảm thấy thật thú vị. Một chưởng môn như thế này, chẳng giống chưởng môn chút nào. Uy áp, uy tín gì đó của chưởng môn, trước mặt Lữ Thiếu Khanh chẳng hề có tác dụng chút nào. Ngu Sưởng cứ chửi, Lữ Thiếu Khanh vẫn cứ lạnh nhạt, chỉ là ánh mắt hắn thoáng hiện vẻ bất đắc dĩ.
Sau gần nửa canh giờ, Ngu Sưởng cuối cùng cũng ngừng lại. Cho dù là Nguyên Anh đại năng, chửi mắng lâu như vậy, cũng có chút mệt mỏi.
Lữ Thiếu Khanh quan tâm hỏi một câu: “Chưởng môn, mắng xong rồi sao? Có muốn uống chút nước rồi lại tiếp tục không?”
Cái bộ dạng vô lại này khiến Ngu Sưởng hận không thể ra tay đánh hắn. Bất quá, nhìn thấy Thiều Thừa ở bên cạnh, hắn biết rõ rằng ý định muốn đánh Lữ Thiếu Khanh, mình chỉ có thể nghĩ trong đầu mà thôi.
“Hỗn trướng tiểu tử!” Ngu Sưởng cuối cùng cũng giận dữ mắng một câu. Nhưng cũng chỉ có thể kết thúc bằng một câu chửi như thế này. Độ dày da mặt của Lữ Thiếu Khanh, cho dù là da mặt của tất cả đệ tử trên dưới Lăng Tiêu phái cộng lại cũng không bì kịp. Tiếp tục mắng, cũng chẳng ích gì. Cứ mắng một trận, trước cứ xả giận đã, lần sau bắt được thì mắng tiếp.
Lữ Thiếu Khanh vội vàng đứng lên, đỡ lấy Ngu Sưởng rồi nói: “Chưởng môn, làm gì mà tức giận với loại người như ta chứ. Tức giận quá mà hại đến thân thể, chẳng đáng chút nào. Đến, ngồi, ngồi…”
Ngu Sưởng cảnh giác vô cùng: “Ngươi muốn làm cái gì? Vô sự hiến ân cần, tất hữu gian trá!”
Lữ Thiếu Khanh kêu oan: “Chưởng môn, ngươi đây là ý gì? Ta là hạng người như vậy sao? Đệ tử quan tâm chưởng môn, còn làm sai sao?”
“Được rồi, đi đi!” Ngu Sưởng khoát tay, vẻ mặt vô cùng ghét bỏ. “Ngươi tiểu tử là ai, ta còn không biết sao? Nếu không phải trên phi thuyền, ngươi đảm bảo còn chạy nhanh hơn thỏ.”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Ngươi đây là oan uổng ta. Ta mỗi ngày đều nghĩ đến gặp chưởng môn ngươi đây. Đáng tiếc chưởng môn ngươi một ngày trăm công ngàn việc, lại là thế ngoại cao nhân, ‘thần long kiến thủ bất kiến vĩ’, ta muốn tìm ngươi cũng tìm không ra.”
Ngu Sưởng cười lạnh liên tục: “Biện hộ, tiếp tục biện hộ, ngươi đoán ta có tin hay không.”
Liền cả Thiều Thừa cũng cảm thấy Lữ Thiếu Khanh quá giả dối. Lời này của Lữ Thiếu Khanh may ra lừa gạt được Tiêu Y mới nhập môn. Muốn lừa gạt chưởng môn, quá giả dối.
Thiều Thừa nói: “Thiếu Khanh, ngươi có phải gặp phải phiền toái gì không? Nói đi, chưởng môn có thể giúp ngươi giải quyết, nhất định sẽ giúp ngươi giải quyết.”
Ngu Sưởng nghe vậy, nét mặt ngưng trọng không ít, nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh dò xét một phen rồi nói: “Ngươi tiểu tử, sẽ không phải chọc phải đại phiền toái gì đấy chứ? Chuyện này rất ít khi xảy ra nha. Nói đi, chuyện gì? Coi như trời sập, ta cũng giúp ngươi chống đỡ!”
Lời nói đầy bá khí. Đừng nhìn Ngu Sưởng hận không thể phun chết Lữ Thiếu Khanh, nguyên nhân chủ yếu là hắn hy vọng Lữ Thiếu Khanh có thể cố gắng hơn một chút, tiến tới hơn một chút. Không có nghĩa là hắn không thích đệ tử này.
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu nói: “Ta sao có thể có phiền phức gì chứ? Ta chỉ là muốn hỏi chưởng môn một chút, môn phái gần đây có động thái lớn gì không? Có hứng thú mở rộng địa bàn, diệt một môn phái nào không?”
Tiêu Y bỗng hiểu ra. Nhị sư huynh vẫn còn nhớ mãi không quên cái ý định kia của hắn, là diệt Diễm Tinh phái.
Ngu Sưởng lần nữa lộ ra vẻ cảnh giác: “Ngươi tiểu tử rốt cuộc muốn nói cái gì? Có chuyện thì nói thẳng, bớt ở đây che che lấp lấp như đàn bà.”
Lữ Thiếu Khanh lộ ra vẻ thất vọng: “Không có sao?”
Thiều Thừa không chịu nổi, mắng: “Hỗn trướng, ngươi muốn làm cái gì? Diệt phái, lời này ngươi cũng dám nói sao? Thật sự cho rằng chúng ta Lăng Tiêu phái vô địch thiên hạ sao?”
Ngu Sưởng gật đầu, bày tỏ đồng ý: “Thế giới mười ba châu, tuy tông môn mọc như rừng, thực lực các phái đều không đồng nhất, rất ít khi xuất hiện chiến tranh diệt phái. Chúng ta Lăng Tiêu phái cùng Quy Nguyên Các, Song Nguyệt Cốc ở Tề Châu tạo thành thế chân vạc, giữa ba bên có đấu tranh, cũng có liên hợp. Ai cũng không có năng lực diệt đi một phái trong đó. Những lời như ngươi nói cũng không cần nói trước mặt người ngoài, bằng không người khác còn tưởng rằng chúng ta Lăng Tiêu phái dã tâm bành trướng, muốn độc bá Tề Châu, ảnh hưởng rất bất lợi đến chúng ta. Hơn nữa còn có… được rồi, những chuyện này các ngươi vẫn là không biết thì tốt hơn, đợi đến cảnh giới Nguyên Anh rồi nói sau.”
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: “Không phải chỉ là ra ngoài chi phí chung du lịch sao? Có cái gì mà phải giấu giếm.”
Lời tuy nói thế, nhưng trên mặt Lữ Thiếu Khanh lộ rõ vẻ thất vọng. Xem ra con đường môn phái này đi không thông. Xem ra, chỉ có thể dựa vào bản thân.
Thiều Thừa nhìn thấy vẻ thất vọng trên mặt Lữ Thiếu Khanh, liền hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Ngươi tiểu tử khẳng định gặp phải phiền toái gì. Nói ra đi.”
Lữ Thiếu Khanh thu dọn tâm tình, cười hắc hắc: “Không có mà. Ta chỉ là cảm thấy Đại sư huynh hiện tại lĩnh ngộ Kiếm Tâm Thông Thần, thực lực tiến thêm một bước. Vô luận là Song Nguyệt Cốc hay Quy Nguyên Các cũng đều bị bỏ xa lại phía sau. Hai đại môn phái đó, khẳng định không cam tâm bị lạc hậu như vậy, bọn hắn thậm chí có khả năng sẽ liên hợp lại nhằm vào chúng ta Lăng Tiêu phái.”
Những lời của Lữ Thiếu Khanh khiến Tiêu Y mắt sáng rực. Nhị sư huynh còn có bản lĩnh này sao? Đối với sự phát triển của môn phái cũng có cái nhìn của riêng mình?
Ngu Sưởng cũng không nhịn được nhìn Lữ Thiếu Khanh nhiều hơn một cái. “Ngươi cái tên tiểu tử này, hiếm khi có cái nhìn như thế.” Sau đó lại thở dài một tiếng: “Đáng tiếc a.” Kế tiếp, hắn lại trợn mắt mắng: “Ngươi tại sao lại lười biếng như vậy?”
Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc, xem thường. “Ta tu luyện còn không có thời gian, nào có thời gian để ý tới những chuyện này.”
Tất cả mọi người ở đó đều bó tay. Thời gian của ngươi đều dành để ngủ thẳng cẳng, đi xem Thiên Cơ bài, đi sống phóng túng. Có tu luyện thời gian sao? Thật coi chúng ta là mù lòa sao?
Thiều Thừa nói với Lữ Thiếu Khanh: “Chuyện môn phái ngươi không cần lo lắng, chưởng môn tự có chừng mực.”
Lữ Thiếu Khanh mỉm cười, không nói thêm gì nữa. Sau đó dựa vào vách thuyền suy nghĩ.
Khi đến trên không Lăng Tiêu Thành, Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên nói: “Sư phụ, chưởng môn, sư bá, ta trước không về môn phái, ta đi vào thành đi dạo, thư giãn một chút.”
Tiêu Y đứng lên, hưng phấn hô: “Nhị sư huynh, ta đi theo ngươi cùng đi!”
Tiêu Sấm ánh mắt trở nên sắc bén. Lữ Thiếu Khanh thấy thế khoát khoát tay: “Cùng cái gì cùng, về đi, viết tâm đắc của ngươi.”
Vừa nhắc tới tâm đắc, Tiêu Y trước mắt tối đen, lập tức nhân sinh vô vọng, méo miệng ngồi trở lại.
Xuất hiện trong thành, Lữ Thiếu Khanh nhìn xem đường phố phồn hoa náo nhiệt, cười hắc hắc, rồi hòa vào dòng người…