» Chương 114: Gặp Quy Nguyên các đệ tử

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025

Lữ Thiếu Khanh hài lòng rời khỏi chỗ của Đan Duyệt.

Thiên Cơ các là con buôn tình báo lớn nhất. Tình báo bán ra thì đắt cắt cổ. Nếu muốn mua bán tình báo về Điểm Tinh phái từ Thiên Cơ các, sẽ phải bỏ ra cái giá không nhỏ. Bản thân Lữ Thiếu Khanh còn chẳng đủ linh thạch dùng, làm gì còn linh thạch mà đi mua tình báo.

“Ai, coi như sư huynh vật tận kỳ dụng đi.” Lữ Thiếu Khanh miệng than thở, nhưng trên mặt lại tươi rói nụ cười.

Nói đến tiêu diệt Điểm Tinh phái, đây không phải là nói suông. Hắn thật sự có ý nghĩ này. Cứ chuẩn bị trước đã. Vạn nhất đến lúc cần dùng thì sao. Lữ Thiếu Khanh cười ha ha không ngớt, sau đó tiếp tục đi tới mục tiêu kế tiếp.

Lần này trong bí cảnh, hắn đã vơ vét được không ít đồ vật từ trên người các đệ tử Điểm Tinh phái. Những thứ đồ này hắn không dùng được, chỉ có thể quy đổi thành linh thạch. Thứ nhiều nhất trong tay đệ tử Điểm Tinh phái chính là thần phù nhất phẩm, nhị phẩm. Thần phù ở Tề Châu người dùng không nhiều, giá cả chẳng thể bán cao.

Sau khi xử lý xong số đồ vật vơ vét được, bao gồm cả đồ của Tuyên Vân Tâm, hắn cũng được gần hai vạn linh thạch cho vào túi. Kiểm tra lại một lượt, Lữ Thiếu Khanh mặt mày hớn hở. Chuyến này trở về, trong nhẫn trữ vật của hắn đã có hơn hai vạn linh thạch. Cũng coi là kiếm chác được kha khá.

“Ai, tam phẩm trường kiếm và linh giáp lại tặng người, nếu không đã là thêm mấy ngàn linh thạch rồi.”
“Còn có đồ tốt sư muội đã tìm thấy trong bí cảnh cũng vẫn còn trong tay nàng, khi nào thì bảo nàng bán đi, rồi chia cho mình một ít linh thạch mới được chứ.”

Tâm tình đang tốt, Lữ Thiếu Khanh cảm thấy đã phát tài thì hẳn là tự thưởng cho mình một bữa. Đã gần một tháng hắn chưa từng ăn qua đồ ăn ngon.

Lữ Thiếu Khanh đi vào Tụ Tiên lâu của Phương Hiểu.

“Lữ sư huynh!”

Quản sự Vương Nghiêu nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh, ngạc nhiên bước tới chào đón.

“Đã lâu không gặp ngươi.” Lữ Thiếu Khanh nói: “Ra ngoài làm ít chuyện. Lão bản của ngươi đã trở về chưa?”

Vương Nghiêu nói: “Vẫn chưa ạ, nhưng đã nhận được phi hạc truyền thư của nàng, nói khoảng hai ngày nữa sẽ trở về.”

Lữ Thiếu Khanh gật đầu. Hắn ngồi là phi thuyền Kế Ngôn không biết tìm được từ đâu, tốc độ nhanh hơn gấp bội so với phi thuyền của Phương Hiểu và các nàng. Hắn bên này chỉ mất một ngày, trong khi Phương Hiểu và các nàng còn phải mất ba ngày nữa.

Lữ Thiếu Khanh nói: “Tìm cho ta một phòng đi.”

Vương Nghiêu nói: “Phòng tốt nhất đã hết rồi, chỉ còn phòng phổ thông.”

“Phổ thông thì phổ thông, ta đâu có kén chọn…”

Lữ Thiếu Khanh gọi vài món ăn, Vương Nghiêu nhịn không được hỏi: “Lữ sư huynh, chỉ có bấy nhiêu thôi sao?” Điều này khác hẳn với hai lần trước Lữ Thiếu Khanh tới đây ăn cơm. Hắn thường gọi đầy ắp một bàn đồ ăn.

Lữ Thiếu Khanh thở dài nói: “Ai, không ai mời ăn cơm, hiện tại dùng chính là linh thạch của mình, đương nhiên phải tiết kiệm một chút.”

“Vương sư đệ, ngươi muốn mời ta ăn cơm không?”

Vương Nghiêu hoảng hốt bỏ chạy. Hắn đã từng chứng kiến khẩu phần ăn của Lữ Thiếu Khanh. Ăn một bữa tốn mấy ngàn linh thạch là chuyện thường. Chừng ấy tiền lương của hắn còn chưa đủ Lữ Thiếu Khanh ăn một bữa.

“Nhớ đong cho đủ phần đấy nhé, nếu không ta sẽ mách lão bản của ngươi đấy!”

Rất nhanh, đồ ăn Lữ Thiếu Khanh gọi lần lượt được mang ra. Lữ Thiếu Khanh thong thả, ung dung bắt đầu ăn. Trong bí cảnh, hắn vẫn chưa thực sự ăn một bữa cơm tử tế.

Lữ Thiếu Khanh vừa ăn vừa nói thầm: “Biết thế đã dẫn sư muội đi cùng, nàng còn thiếu ta một bữa cơm mà.”
“Nếu linh thạch không đủ, bảo nàng tiếp tục làm công trả nợ.”
“Ai, tính sai…”

Lữ Thiếu Khanh cảm thấy mình như vừa tổn thất một trăm vạn linh thạch vậy. Vô cùng thống khổ.

“Việc mình làm vẫn chưa cân nhắc chu toàn a. Cái này nhất định phải xem xét lại mới được.”

Ngay lúc Lữ Thiếu Khanh vừa ăn vừa tự kiểm điểm hành vi thiếu chu toàn khiến mình tổn thất linh thạch thì bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng ồn ào.

“Quản sự đâu?”
“Quản sự Tụ Tiên lâu đâu, ra đây cho ta!”

Bên ngoài, giọng Vương Nghiêu vang lên: “Mấy vị khách quan, có gì cần ạ?”

Giọng nói bên ngoài đáp: “Bọn ta là đệ tử Quy Nguyên các, mau, đem rượu ngon nhất đồ ăn ngon nhất của các ngươi lên đây cho bọn ta!”
“Nếu làm chậm trễ bọn ta, đừng trách bọn ta không khách khí!”

Ngữ khí vô cùng cuồng vọng, không cần nhìn người cũng có thể hình dung được dáng vẻ ngang ngược càn rỡ của họ. Nhưng điều này cũng phù hợp với tính cách đệ tử Quy Nguyên các: ngang ngược càn rỡ, hoành hành bá đạo. Nếu không phải Quy Nguyên các thực lực cường đại, chỉ riêng hành vi của những đệ tử này đã sớm khiến họ bị đánh chết rồi.

Quy Nguyên các? Lữ Thiếu Khanh nhíu mày, sau đó nhẹ nhàng thư giãn ra. Đang lo không có cơ hội tìm các ngươi tính sổ, giờ thì lại tự đưa tới cửa.

Lữ Thiếu Khanh vừa chậm rãi ăn đồ, vừa nghe các đệ tử Quy Nguyên các bên ngoài nói chuyện:

“Hừ, lúc đó nếu ta xuất thủ, quản hắn là cái gì, một kiếm liền giết hắn.”
“Cũng phải, vì nể mặt Lăng Tiêu phái, ta thế nhưng đã nhẫn nhịn mãi đấy.”
“Lần này coi như hắn gặp may, lần sau lại đụng phải ta, ta cũng sẽ không khách khí với hắn.”
“Cái gì đệ nhất nhân, đến lúc đó sẽ cho hắn biết cái gì gọi là ếch ngồi đáy giếng.”
“Thôi được, trước cứ ăn uống no say một trận, chỉnh đốn một phen, đến lúc đó lại đi tìm bọn hắn tính sổ.”
“Cho bọn hắn biết Quy Nguyên các bọn ta không dễ bắt nạt như vậy…”

Lữ Thiếu Khanh ở bên trong nghe, cười lạnh liên tục. Mấy tên này, cũng chỉ được cái miệng lưỡi mạnh miệng. Lữ Thiếu Khanh chậm rãi nghĩ, trong lòng cũng đã có đối sách.

Lữ Thiếu Khanh gọi Vương Nghiêu tới tính tiền, tiện đường Vương Nghiêu hỏi: “Lữ sư huynh, bọn họ ở ngoài kia đang nói về ai vậy?”

Các đệ tử Quy Nguyên các đang ăn uống thả cửa trong đại sảnh, la hét ầm ĩ, cách xa mười dặm cũng có thể nghe thấy.

Lữ Thiếu Khanh nói: “Đại sư huynh a.”

“Kế Ngôn sư huynh?” Vương Nghiêu trừng to mắt.

“Đúng vậy, bọn hắn nói một quyền liền có thể đánh bại Đại sư huynh.”

Vương Nghiêu lập tức càng thêm coi thường: “Mấy tên rác rưởi Quy Nguyên các này, cũng dám nói lời như vậy? Gặp được Kế Ngôn sư huynh, bọn hắn có bao xa thì chạy bấy xa.”
“Lữ sư huynh ngươi muốn giáo huấn bọn hắn sao?” Vương Nghiêu đầy mong đợi hỏi.

Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn là sư huynh đệ, thân thiết vô cùng. Có người ngay trước mặt Lữ Thiếu Khanh nói xấu sư huynh mình, làm sư đệ xuất thủ giáo huấn là thiên kinh địa nghĩa.

Lữ Thiếu Khanh khoát tay nói: “Giáo huấn cái gì chứ. Bọn hắn nói cứ để bọn hắn nói, đánh nhau ở chỗ này, tổn thất vẫn là lão bản của ngươi đó thôi.” Hắn nhìn Vương Nghiêu một cái: “Ngươi sẽ không phải là gian tế phái tới từ quán bên cạnh, trăm phương ngàn kế muốn phá hoại việc làm ăn của lão bản ngươi đấy chứ?”

Vương Nghiêu muốn thổ huyết, cái này là nói đến đâu với đâu!
Nhưng nhìn thấy Quy Nguyên các có bảy tám người, Vương Nghiêu cũng cảm thấy Lữ Thiếu Khanh không dám xuất thủ là bình thường. Tuy nhiên, Vương Nghiêu trong lòng thở dài. Hành động của Lữ sư huynh có chút nhu nhược a. Hắn cảm thấy nếu có người ngay trước mặt mình mà nhục nhã thân sư huynh của mình, hắn không xuất thủ thì không còn mặt mũi nào trở về.

“Đúng rồi, lát nữa ngươi giúp ta đưa cái này cho bọn hắn.” Lữ Thiếu Khanh đưa cho Vương Nghiêu một tờ giấy gấp lại.

“Đây là cái gì?”

“Ngươi giúp ta giao cho bọn hắn, bọn hắn đến lúc đó tự nhiên sẽ rời khỏi đây…”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 1616: Xương Thần?

Chương 1615: Tuyệt lộ Doanh Kỳ

Chương 1614: Kim Ô huyết mạch