» Chương 129: Trương Tòng Long tới
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025
Hạ Ngữ ngạc nhiên nói: “Là Trương Tòng Long sư huynh thanh âm.”
Lữ Thiếu Khanh nổi giận, mắng to: “Hắn muốn làm gì? Hắn còn có để người khác yên ổn dùng bữa hay không đây?”
Hạ Ngữ và những người khác đành bó tay. Trương Tòng Long đến làm gì, ngươi không tự hiểu lấy sao?
Ở ngoài kia, vốn dĩ Trương Tòng Long không có ý định đến. Trong mắt của hắn, đối thủ chỉ có Kế Ngôn. Những người khác sẽ không bị hắn để vào mắt. Đệ tử Quy Nguyên Các cùng những người khác gây náo loạn, dù có thương vong thế nào hắn cũng chẳng bận tâm, càng sẽ không dốc sức báo thù cho bọn họ.
Bất quá lần này không đồng dạng. Cháu trai của Thương Chính Sơ, Thương Lăng, bị người mai phục, thụ thương nghiêm trọng. Đây là hành động thẳng thừng vả vào mặt Quy Nguyên Các. Với tư cách thủ tịch đại đệ tử của Quy Nguyên Các, hắn không thể khoanh tay đứng nhìn. Nếu không, các đệ tử bên dưới còn phục hắn sao? Đây là trách nhiệm và nghĩa vụ của một thủ tịch đại đệ tử.
Quy Nguyên Các không chiếm được lợi lộc gì từ tay Kế Ngôn, coi như là bị mất mặt. Đêm hôm đó, Thương Lăng, bao gồm đệ đệ hắn là Trương Chính cùng mười mấy vị đệ tử Quy Nguyên Các khác bị lột sạch chỉ còn chiếc quần lót, thì càng là mất mặt hơn bao giờ hết. Hôm nay tại đây lại bị chọc tức đến mức thổ huyết. Mối thù này nhất định phải đòi lại.
Cho nên, hắn tới.
“Người ở bên trong cút ra đây cho ta!” Trương Tòng Long lần nữa gầm thét. Thanh âm trong Tụ Tiên lâu quanh quẩn, đinh tai nhức óc.
Phương Hiểu bước ra ngoài: “Ngươi tên khốn này, ta còn chưa tính sổ với ngươi, ngươi ngược lại dám tìm đến tận cửa.”
Phương Hiểu sắc mặt khó chịu, cưỡng chế lửa giận: “Trương công tử, tại hạ là Phương Hiểu của Phương gia, chẳng lẽ ngươi muốn gây sự tại địa bàn của ta sao?”
“Phương gia?” Sắc mặt Trương Tòng Long không hề thay đổi. Phương gia xem như có thực lực, nhưng Trương Tòng Long cũng chẳng thèm để mắt đến. Có lẽ những người khác sẽ kiêng kỵ, nhưng hắn là Trương Tòng Long, hắn mới sẽ không bận tâm chuyện đó.
Hắn chẳng chút nể nang Phương Hiểu, lạnh lùng nói: “Mau giao kẻ đã sỉ nhục Quy Nguyên Các ta ra đây. Nếu không…”
“Nếu không thế nào?” Phương Hiểu vốn không phải kẻ sợ phiền phức, tiến lên một bước, nhìn thẳng vào Trương Tòng Long: “Ngươi muốn hủy tửu lâu của ta sao? Ngươi có dũng khí động thủ ngay tại Lăng Tiêu Thành sao?”
“Chỉ là Phương gia mà thôi.” Trương Tòng Long không thèm để ý Phương Hiểu: “Động thủ thì sao? Kẻ nào sỉ nhục Quy Nguyên Các ta, chính là kẻ địch của Quy Nguyên Các ta. Ngươi, Phương gia có gánh nổi hậu quả này không?”
Phương Hiểu sắc mặt biến hóa. Trương Tòng Long có sự ngang ngược như vậy, là bởi hắn có chỗ dựa vững chắc. Phía sau hắn đứng không chỉ có Thương Chính Sơ một Nguyên Anh cường giả, mà còn là toàn bộ Quy Nguyên Các, một trong Tam đại phái ở Tề Châu. Với tư cách thủ tịch đại đệ tử, đệ tử của Chưởng môn Quy Nguyên Các, lời hắn nói ra, chính là ý tứ của Quy Nguyên Các. Thực lực của Phương gia sau lưng Phương Hiểu không cách nào so sánh với Quy Nguyên Các. Phương gia đắc tội không nổi Quy Nguyên Các.
Lữ Thiếu Khanh là khách quý của quán mình, Phương Hiểu không thể cứ thế giao ra được. Nếu không, tình nghĩa vất vả tạo dựng được sẽ vì thế mà tan biến. Phương Hiểu cắn răng: “Trương công tử, chính là người của Quy Nguyên Các các ngươi gây sự trước…”
Trương Tòng Long lạnh lùng không chút khách khí ngắt lời Phương Hiểu: “Giao người ra!”
Hạ Ngữ lúc này cũng bước ra, Biện Nhu Nhu cũng đi theo sau. Trương Tòng Long nhận ra Biện Nhu Nhu, ánh mắt lướt qua Hạ Ngữ, dừng lại trên người Biện Nhu Nhu.
“Kẻ đã sỉ nhục Quy Nguyên Các ta là ai của ngươi?”
Biện Nhu Nhu tức giận tới mức cắn răng, hận không thể lát nữa sẽ lôi Lữ Thiếu Khanh trong bao gian ra chém thành trăm mảnh.
“Tên này không có đầu óc sao?” Biện Nhu Nhu bực tức nói: “Ta cùng hắn không có bất kỳ quan hệ gì.”
“Dám làm không dám nhận sao?” Trương Tòng Long cười lạnh: “Dù sao cũng không sao. Đem hắn giao ra, ta nể mặt Hạ Ngữ, sẽ không chấp nhặt với ngươi.”
Biện Nhu Nhu tức đến chết đi được, “Tên óc heo này! Ta đã nói rồi, ta cùng hắn không có bất kỳ quan hệ gì!”
Lữ Thiếu Khanh bước ra, Tiêu Y cũng đi theo ra xem náo nhiệt.
Lữ Thiếu Khanh nói: “Làm sao lại không liên quan chứ? Nhu Nhu muội muội, ngươi khiến ta đau lòng quá. Chẳng phải Trương Tòng Long đó sao? Đến mức sợ hãi đến vậy à? Mối quan hệ của chúng ta bày ra ngay trước mắt thế này, ngươi muốn chối bỏ cũng vô ích.”
Biện Nhu Nhu muốn đập chết Lữ Thiếu Khanh: “Ta và ngươi có quan hệ gì chứ? Ngươi đừng có ở đây nói bậy nói bạ.”
“Không có quan hệ?” Lữ Thiếu Khanh nhìn sang Hạ Ngữ: “Hạ Ngữ sư tỷ, ngươi nói ta cùng nàng có quan hệ hay không?”
Đối mặt vấn đề này Hạ Ngữ cũng không biết phải trả lời thế nào. Hạ Ngữ nhịn không được lộ ra cười khổ. Lữ sư đệ vẫn còn đang gieo oán đây mà.
Trương Tòng Long nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt tràn đầy băng lãnh sát ý.
“Ngươi chính là kẻ đã sỉ nhục Quy Nguyên Các ta?”
Bên cạnh, Trương Chính lớn tiếng hô lên: “Ca, hắn là sư đệ của Kế Ngôn, Lữ Thiếu Khanh.”
“Sư đệ của Kế Ngôn?” Trương Tòng Long ánh mắt càng thêm sắc bén. Tuy nhiên, ngay sau đó hắn liền cười lạnh. “Nguyên lai sư đệ Kế Ngôn vậy mà cũng sợ Quy Nguyên Các ta, không dám dùng tên thật lộ diện. So với Kế Ngôn thì kém xa.”
Trương Tòng Long coi trọng chỉ có Kế Ngôn mà thôi, những người khác hắn tất cả đều không thèm để vào mắt. Phát hiện Lữ Thiếu Khanh khí tức không hề cường đại, hắn càng thêm khinh thường hắn. Người như vậy mà cũng xứng làm sư đệ của Kế Ngôn sao?
Lữ Thiếu Khanh phủ nhận ngay: “Ngươi cũng chớ nói lung tung a, ta nào có sỉ nhục Quy Nguyên Các các ngươi sao? Chẳng qua là các ngươi đám cháu trai này không dám đối mặt sự thật mà thôi.”
“Hỗn đản, ngươi đang nói ai?”
“Hỗn đản, ta muốn giết ngươi!”
Các đệ tử Quy Nguyên Các khác thi nhau gầm thét, khí tức bộc phát mạnh mẽ, sát ý ngút trời. Linh lực bộc phát của bọn họ tạo ra từng trận phong bạo trong quán rượu.
Hạ Ngữ hừ lạnh một tiếng, như một luồng gió lạnh thổi qua, đem khí tức của các đệ tử Quy Nguyên Các áp chế lại. Hạ Ngữ lạnh lùng nói: “Đây là quán rượu của biểu tỷ ta, các ngươi muốn ở chỗ này gây sự, thì phải hỏi ý kiến của ta trước.”
Trương Tòng Long tiến lên một bước, khí tức của hắn càng thêm cường đại, thay các đệ tử Quy Nguyên Các khác chặn lại uy áp của Hạ Ngữ.
Trương Tòng Long đối Hạ Ngữ nói: “Hạ Ngữ, chuyện của Quy Nguyên Các ta, ngươi đừng nhúng tay. Nếu ngươi dám nhúng tay, ta cũng sẽ không khách khí với ngươi.”
Hạ Ngữ liếc nhìn Lữ Thiếu Khanh, nói: “Chuyện giữa ngươi và Lữ công tử, ta không nhúng tay vào. Nhưng là, các ngươi muốn ức hiếp biểu tỷ của ta, thì ta tuyệt đối không cho phép.”
Đối với Lữ Thiếu Khanh, Hạ Ngữ không có chút nào lo lắng. So với Kế Ngôn, Hạ Ngữ cảm thấy Lữ Thiếu Khanh mới là kẻ khó đối phó nhất. Cho dù Trương Tòng Long có lợi hại thế nào, nàng cũng không cho rằng Trương Tòng Long có thể chiếm được lợi thế trước mặt Lữ Thiếu Khanh.
Trương Tòng Long không còn để ý đến Hạ Ngữ nữa, hắn nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh. Sát ý không chút che giấu: “Kẻ nào sỉ nhục Quy Nguyên Các ta, kẻ đó phải chết.”
Lữ Thiếu Khanh hét lớn: “Sao cơ? Ngay cả nói thật cũng không được sao? Các ngươi Quy Nguyên Các chính là bá đạo như vậy?”
Trương Chính cả giận nói: “Đó là lời thật chó má gì!”
Lữ Thiếu Khanh nói: “À, ta nói đúng là sự thật mà. Các ngươi Quy Nguyên Các chính là một đám đồ hèn nhát, bình thường làm ồn ào nhất, trên thực tế chính là rụt cổ như rùa rụt đầu, sợ chết khiếp!”
Trương Tòng Long cũng nổi giận: “Coi ta không tồn tại ư? Còn dám ở trước mặt ta ngang ngược?” Sát ý của hắn càng tăng thêm: “Ngươi nói ai nhát gan?”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Chẳng phải sao? Ta nói, ta cứ đứng ngay đây, để các ngươi đến chém ta, các ngươi có dũng khí sao?”
Trương Tòng Long nghe vậy, sát ý không còn che giấu nữa, lao thẳng đến Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi nói cái gì? Ngươi nói lại lần nữa?”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Ta nói, ta cứ đứng ngay đây, ngươi dám giết ta sao? Đây là do chính ngươi yêu cầu, đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt nhé. Tiến lên đi! Nếu không dám động thủ, chính là cháu trai của ta!”
“Muốn chết…!”