» Chương 128: Như thế thích uống canh, ta nấu cho ngươi uống

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025

Hạ Ngữ ngỏ ý muốn cùng họ dùng bữa.

Lữ Thiếu Khanh lập tức cảnh giác. Đệ nhất mỹ nhân này rốt cuộc muốn làm gì?

“Hạ Ngữ sư tỷ, ngươi muốn ăn gì thì tự mình đi ăn.” Hắn lạnh giọng nói. “Sư đồ chúng ta ba người đang tụ họp riêng, không tiện lắm.”

Lữ Thiếu Khanh mặc kệ nàng có phải đệ nhất mỹ nữ Tề Châu hay không. Hắn cự tuyệt không chút do dự.

Theo Lữ Thiếu Khanh, Hạ Ngữ – đệ nhất mỹ nữ này, chẳng qua là một cỗ máy sản xuất phiền phức biết đi bộ mà thôi. Hễ dính vào là chắc chắn chẳng có chuyện tốt đẹp gì.

Nhưng Hạ Ngữ lại chẳng buồn để ý đến Lữ Thiếu Khanh. Thay vào đó, nàng nhìn về phía Thiều Thừa.

Thiều Thừa có thiện cảm với Hạ Ngữ. Dù sao, nàng cũng đã từng ăn qua đồ ăn do hắn nấu.

Thiều Thừa nói với Hạ Ngữ: “Hạ Ngữ sư điệt, không cần để ý đến hắn, chúng ta cùng đi.”

“Đông người sẽ náo nhiệt hơn.”

Tiêu Y cũng vô cùng hoan nghênh việc này: “Hạ Ngữ sư tỷ, đi thôi, chúng ta đi tìm chỗ ngồi.”

Đối với hành vi hướng ngoại như vậy, Lữ Thiếu Khanh vô cùng ác cảm. Hắn gay gắt phê phán sư phụ và sư muội: “Hai người các ngươi có lập trường một chút được không?”

“Đã nói là ba người chúng ta đi ăn cơm, người ta nói một câu đã đồng ý ngay tắp lự sao?”

“Có cốt khí một chút được không?”

“Các ngươi là cố ý muốn gây phiền toái sao?”

Thiều Thừa quát: “Cái này liên quan gì đến cốt khí?”

“Ngươi có ăn không? Không ăn thì chạy về núi đi.”

“Ăn!” Lữ Thiếu Khanh lập tức thay đổi thái độ. Đây là đồ ăn miễn phí, ngu gì mà không ăn? “Sao lại không ăn?”

“Bữa ăn miễn phí này là do ta mới có được. Ta chưa động đũa, ai trong các ngươi dám động đến?”

Biện Nhu Nhu tức giận không thôi, trừng mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh. Cái tên hỗn đản này, thật sự là vô sỉ đến cực điểm! Thật muốn một tát quật chết hắn!

Thấy Biện Nhu Nhu trừng mắt nhìn mình, Lữ Thiếu Khanh cũng trừng mắt đáp trả: “Nha đầu này mắt có vấn đề sao?”

“Chưa từng thấy soái ca sao?”

“Ngươi không phải định ăn thật nhiều bữa cơm này để trả thù ta đấy à?”

“Hỗn đản, ai giống ngươi chứ?!” Biện Nhu Nhu không nhịn được nữa, gằn giọng: “Hỗn đản, đồ hỗn đản nhà ngươi, ta muốn giết ngươi!”

“Haizz, người tốt khó làm.” Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, rồi ung dung thong thả chắp tay sau lưng bước vào quán.

Tiêu Y ở bên ngoài an ủi Biện Nhu Nhu.

“Nhu Nhu tỷ tỷ, tỷ đừng để ý tới Nhị sư huynh. Tỷ càng để ý tới hắn, tỷ càng dễ bị hắn chọc tức đấy.”

Hạ Ngữ cũng vỗ vỗ tay Biện Nhu Nhu, nàng đã bảo nàng đừng đối nghịch với hắn rồi, giờ lại khuyên nhủ: “Nhu Nhu, đừng giận nữa.”

“Nghe lời sư tỷ, đừng đấu khí với Lữ sư đệ nữa.”

Biện Nhu Nhu vô cùng ấm ức: “Sư tỷ, tỷ cũng thấy hắn đó, thật quá đáng ghét!”

Hạ Ngữ hỏi ngược lại nàng: “Chẳng lẽ ngươi không có vấn đề gì sao?”

“Ngươi có biết vì sao ta lại muốn cùng theo dùng bữa không?”

Biện Nhu Nhu trong lòng ấm ức. Nàng cũng không hiểu. Rõ ràng nàng bị Lữ Thiếu Khanh chọc tức đến mức sắp thổ huyết. Giờ đây, nàng thấy Lữ Thiếu Khanh là hận đến nghiến răng nghiến lợi. Thế mà Hạ Ngữ lại chủ động đề nghị muốn cùng Lữ Thiếu Khanh và họ dùng bữa. Nếu đây không phải sư tỷ của mình, Biện Nhu Nhu đã bùng nổ tại chỗ rồi. Còn ăn uống gì với cái tên đó nữa chứ, đã sớm chẳng còn ngon miệng rồi!

Hạ Ngữ thở dài: “Ta đã nói với ngươi rồi, ngươi luôn có thành kiến với Lữ sư đệ.”

“Hồi còn cùng Lữ sư đệ khám phá bí cảnh, ngươi vẫn không nhìn rõ Lữ sư đệ rốt cuộc là người thế nào.”

“Ngươi luôn mang theo thành kiến, chẳng thèm để mắt tới hắn.”

“Ta muốn ngươi đi theo quan sát, để thay đổi thành kiến của ngươi.”

“Lữ sư đệ không phải địch nhân của chúng ta, ngược lại, nếu có được hữu nghị của hắn, thì đối với ngươi và ta đều có lợi.”

Biện Nhu Nhu trong lòng khó chịu. Nàng có thành kiến với Lữ Thiếu Khanh ngay từ lần đầu gặp mặt. Bị Lữ Thiếu Khanh châm chọc một trận, khiến nàng sinh lòng chán ghét hắn. Song Nguyệt Cốc không có nam nhân, Biện Nhu Nhu bình thường đi theo Hạ Ngữ. Khi gặp nam tu sĩ, vì Hạ Ngữ mà họ đều vô cùng khách khí và cung kính với nàng. Vốn đã quen được người khác lấy lòng, lần đầu gặp phải người như Lữ Thiếu Khanh, việc nàng chán ghét hắn cũng là hợp tình hợp lí.

“Sư tỷ, ta…”

“Vẫn là không hiểu ý ta sao?” Hạ Ngữ có chút tức giận nói: “Nếu ngươi không nguyện ý, ngươi có thể không cần đi vào.”

Biện Nhu Nhu cắn răng. Nàng không muốn quay về, bèn đáp: “Ta đi.”

Nếu không cùng theo dùng bữa, Biện Nhu Nhu cũng đoán được đến lúc đó Lữ Thiếu Khanh sẽ trêu chọc nàng thế nào. Nói gì thì nói, nàng nhất định không thể để hắn coi thường.

Tiêu Y ôm tay Biện Nhu Nhu, nói: “Nhu Nhu tỷ tỷ, tỷ đừng giận Nhị sư huynh.”

“Nhị sư huynh là người rất tốt. Hắn làm gì cũng có dụng ý riêng của mình.”

“Ta đi theo Nhị sư huynh, Nhị sư huynh đối xử với ta rất tốt.”

“Tỷ cũng không cần giận Nhị sư huynh.”

Biện Nhu Nhu đi theo vào. Lữ Thiếu Khanh lúc này đã chẳng thèm để ý đến nàng nữa rồi. Hắn đang gục mặt trên bàn, nhàm chán chơi Thiên Cơ bài và xem tin tức của các châu khác.

Thiều Thừa nhắm mắt dưỡng thần. Hạ Ngữ, Tiêu Y, Biện Nhu Nhu ba người tụm lại một chỗ, bắt đầu màn “ba người phụ nữ tụ tập lại là một vở kịch”.

Phương Hiểu thì chỉ huy tiểu nhị trong tiệm mang thức ăn lên.

“Tiểu Y muội muội, đây là linh kê canh mà muội gọi.”

Tiêu Y cười hì hì uống.

Thiều Thừa mở to mắt, thấy Tiêu Y đã uống hai bát. Hắn hỏi: “Tiểu Y, con thích món này sao?”

“Về, ta có thể làm món này cho con.”

Tiêu Y lập tức cứng đờ, bát linh kê canh trong tay cũng không còn thơm ngon nữa. Tài nấu nướng của sư phụ, nàng đã từng lĩnh giáo qua rồi. Nàng lộ vẻ mặt cầu xin, nhất thời không biết phải trả lời thế nào. Tiêu Y đưa ánh mắt cầu cứu về phía Lữ Thiếu Khanh. Nàng nháy mắt ra hiệu cho Lữ Thiếu Khanh: “Mau cứu ta! Nhị sư huynh, mau cứu ta!”

Lữ Thiếu Khanh hiểu ý cười một tiếng, tên tiểu tử này! Hắn nói với Thiều Thừa: “Sư phụ, sư muội nói trong bí cảnh nàng bị thương nôn máu.”

“Muội ấy muốn uống linh kê canh để bồi bổ một chút.”

“Sư phụ về nhớ hầm thêm cho muội ấy, để muội ấy bồi bổ, tránh để lại di chứng gì.”

Nhị sư huynh, ngươi đúng là đồ hỗn đản! Tiêu Y trong lòng thầm kêu trời, mình đã nhờ vả nhầm người rồi! Ta bảo ngươi cứu ta, chứ đâu phải hại ta! Nàng vội vàng nói: “Sư phụ, không cần đâu ạ!”

Nói đùa chứ, uống canh của sư phụ thì khó mà giữ được cái mạng nhỏ này, còn bổ máu kiểu gì nữa?

Lữ Thiếu Khanh nghiêm mặt lại nói: “Sư muội, muội đây là có ý gì?”

“Sư phụ có lòng tốt mà muội dám từ chối, muội đúng là đồ đệ quá thất bại.”

Tiêu Y nhíu mày, Nhị sư huynh thật sự là quá đáng rồi: “Nhị sư huynh, nếu đã vậy, huynh để sư phụ làm món ngon cho huynh ăn đi!”

“Nếu huynh không ăn, huynh chính là Nhị sư huynh thất bại đấy.”

“Còn học được mạnh miệng, ngươi, cái đồ sư muội này, cũng thật là thất bại.”

Lữ Thiếu Khanh nhìn Thiều Thừa, lộ vẻ mặt đau lòng: “Sư phụ, đồ đệ của người thế này, người không sửa trị nàng một trận sao?”

“Trừng trị nàng đi, không sửa trị nàng, ngày sau sẽ càng khó quản giáo.”

Thiều Thừa trừng mắt Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi còn mặt mũi nói lời này sao?”

“Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói người khác?”

“Nhìn lại chính mình đi, muốn nói sửa trị thì ta cũng phải trước tiên sửa trị ngươi!”

“Thay đổi đi, thay đổi đi…”

“Sư muội ơi!” Lữ Thiếu Khanh bi thương chảy đầy mặt: “Ngươi bên trên có Đại sư huynh, dưới có tiểu sư muội, duy chỉ có ta cái thằng nhị đồ đệ này không ai thương yêu, không ai nhân ái!”

“Bớt ở đó nói hươu nói vượn đi, thật mất mặt! Ngươi có tin ta bây giờ sẽ đánh ngươi không?”

Thiều Thừa uy hiếp. Ở trước mặt người ngoài mà cũng nói hươu nói vượn, thật đúng là ngứa đòn!

“Khụ khụ,” Lữ Thiếu Khanh lập tức đổi sắc mặt, thuần thục đổi sang chuyện khác: “Đến đây, dùng bữa thôi! Ta đã động đũa rồi, các ngươi cứ tự nhiên.”

“Cũng ăn đi, không ăn là không nể mặt ta đó!”

Hạ Ngữ ở bên cạnh luôn quan sát Lữ Thiếu Khanh. Đối với cách thức ở chung của sư đồ Lữ Thiếu Khanh, nàng hiện lên ánh mắt hứng thú. Cách ở chung như thế này, thật rất đặc biệt. Đồ đệ không giống đồ đệ, sư phụ không giống sư phụ. Ngược lại, họ giống như những người bạn thân thiết vậy. Mặc dù là đang đấu võ mồm, nhưng ai cũng có thể thấy tình cảm giữa bọn họ thâm hậu.

Chẳng lẽ đây mới là nguyên nhân thực sự khiến Kế Ngôn sư huynh, Lữ sư đệ và họ trở nên mạnh mẽ sao? Thẳng thắn mà làm.

Trong lòng Hạ Ngữ tựa hồ có nhiều điều giác ngộ.

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát lớn: “Ai dám ức hiếp đệ tử Quy Nguyên Các của ta?!”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 1612: Dạy hư tiểu Hồng

Chương 1611: Ta tới cấp cho các ngươi chừa chút hỏa chủng

Chương 1610: Sư phụ nhất định rất lợi hại