» Chương 1611: Ta tới cấp cho các ngươi chừa chút hỏa chủng
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 2, 2025
Một luồng thần thức mạnh mẽ thoát ra, Vực Ngoại Thiên Ma ẩn nấp trong cơ thể Hồ Yên đã bị Tiêu Y dễ dàng tiêu diệt. Hồ Yên cũng vào lúc này ngừng giãy giụa, nhắm mắt lại, ngất lịm.
Tiêu Y mang theo thân thể hồ ly khổng lồ của Hồ Yên trở về, quẳng mạnh xuống đất.
“Yêu thú con nào cũng lớn như vậy sao?”
Tiểu Hồng giải thích: “Bọn họ Tẩu Thú tộc phần lớn có hình thể to lớn, còn chúng ta Phi Cầm tộc thì nhỏ hơn nhiều.”
Hồ Tuyết vội vàng cho Hồ Yên dùng vài viên đan dược.
Qua một lát sau, Hồ Yên mới mở choàng mắt, hóa trở lại hình người.
“Kế công tử, Mộc Vĩnh công tử, còn có Tiêu cô nương, các ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
“Còn có vị này?”
Hồ Yên quả không hổ là Vương tử Hồ tộc. Mặc dù bị thương, trạng thái tinh thần không tốt, ý thức cũng còn mơ hồ, nhưng nàng vẫn đứng dậy, cố gắng giữ gìn hình tượng của mình, chào hỏi từng người một trong đám đông. Thế nhưng, khi nàng nhìn thấy Tiểu Hồng, Hồ Yên không khỏi kinh hô: “Hồng… Hồng Khanh?”
Tiểu Hồng lúc này lộ ra nụ cười gian manh: “Đã lâu không gặp, Hồ Ly tinh.”
Hồ Yên âm thầm cắn răng: “Tên ghê tởm! Quả nhiên giống chủ nhân một giuộc. Có dạng gì chủ nhân, liền có dạng gì linh sủng.”
Nàng hít sâu một hơi, cố gắng nặn ra nụ cười, cung kính hành lễ với Lữ Thiếu Khanh và đoàn người: “Lần này nhờ chư vị giúp đỡ nhiều, Hồ Yên vô cùng cảm kích.”
“Có linh thạch không?” Lữ Thiếu Khanh nói với Hồ Yên: “Cho ta chút linh thạch là được.”
Nụ cười miễn cưỡng nặn ra trên môi nàng lập tức biến mất. Hồ Yên cảm thấy mình bị tổn thương rất nặng.
Tiêu Y hiếu kỳ mở miệng: “Các ngươi sao cũng đến đây? Là tìm chúng ta sao?”
Hồ Tuyết lại một lần nữa đại khái kể lại những chuyện vừa nói.
Tiêu Y sau khi nghe xong, khinh bỉ ra mặt: “Đầu óc Tẩu Thú tộc các ngươi đều là vật trang trí sao? Vội vàng chạy đến đây dâng đầu lên, muốn làm gì? Cạm bẫy rõ ràng như vậy mà vẫn không nhìn ra sao?”
Hồ Yên thần sắc nghiêm túc nói: “Nếu như ta suy đoán không sai, ta hoài nghi Vương của chúng ta và Vương Phi Cầm tộc ắt hẳn đã đạt thành thỏa thuận nào đó. Nếu không hắn sẽ không lợi dụng sự phẫn nộ của đám đông, bất chấp sự phản đối của mọi người mà mang theo rất nhiều cao thủ đến đây. Kích động dân ý, khiến những người tỉnh táo không cách nào phản đối, chỉ có thể bị cuốn vào một cách bất đắc dĩ.”
Đám người nghe đến đó cũng đoán được là ai ở sau lưng giở trò quỷ.
Tiêu Y nói: “Lại là Xương Thần?”
Thiều Thừa gật đầu, thở dài một tiếng: “Đoán chừng chính là. Nghĩ lại cũng phải, tồn tại khủng bố như vậy, sao có thể không có chuẩn bị gì đó sau này chứ?”
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy trong lòng căng thẳng. “Phải tranh thủ thời gian chạy.”
Hồ Yên và Hồ Tuyết liếc nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương kinh nghi. Đám nhân loại và lũ thú này trước mắt biết rõ nội tình ư?
Hồ Yên vội vàng nói: “Xương Thần là ai? Mang chữ ‘Thần’, nghe là biết không hề đơn giản.”
“Một tồn tại bá đạo.” Lữ Thiếu Khanh thuận miệng đáp một câu, không có ý định nói quá nhiều. Hắn nói với Hồ Yên: “Ngươi nói không sai, Vương của các ngươi khẳng định có vấn đề. Nếu không muốn Yêu tộc các ngươi diệt vong, thì đi giết chết hắn đi.”
Lời của Lữ Thiếu Khanh khiến Hồ Yên và Hồ Tuyết cảm thấy toàn thân rét run. Yêu tộc diệt vong? Rốt cuộc đó là tồn tại đáng sợ nào?
“Tiền bối, Xương Thần là ai?”
Hồ Yên cũng cảm thấy toàn thân rét run: “Công tử, ngươi chắc không phải đang nói đùa đấy chứ?”
Lữ Thiếu Khanh liên tục gật đầu: “Đúng, nói đùa đấy, các ngươi đừng tưởng thật.”
Hồ Yên và Hồ Tuyết trầm mặc, chút nữa thì muốn đánh người.
Hồ Tuyết dứt khoát lại quay sang Thiều Thừa nói: “Tiền bối, mong người nói cho chúng ta biết.”
Thiều Thừa thở dài, tốt bụng nói với hai người: “Trốn đi, có thể trốn xa đến đâu thì cứ chạy xa đến đó. Đối phương, là Đại Thừa kỳ tồn tại.”
Lời này vừa nói ra, Hồ Yên và Hồ Tuyết đều ngây người. Cả hai đều có ảo giác, như thể mình biến trở về bản thể, trở lại khi còn bé, trong đống tuyết giữa mùa đông, bị cái lạnh thấu xương đóng băng đến cứng đơ, không thể động đậy.
Mãi rất lâu!
“Đại… Đại Thừa kỳ?” Răng Hồ Tuyết đã va vào nhau lập cập, hai chân cũng run rẩy nhè nhẹ.
Đại Thừa kỳ, là tồn tại mạnh mẽ nhất mà thế giới này có thể dung nạp. Chỉ trong một cái phất tay đều có thể hủy diệt thế giới. Là chí cao vô thượng thần. Yêu Giới hiện tại đến cả Hợp Thể kỳ cũng không có, dù Luyện Hư kỳ có nhiều đến mấy, thì làm sao có thể đối phó được Đại Thừa kỳ chứ?
Đúng như lời Thiều Thừa đã nói: Trốn đi, trốn được càng xa càng tốt.
Nhưng mà!
Trước mặt Đại Thừa kỳ, cho dù có chạy trốn tới chân trời góc biển cũng chẳng ích gì.
“Sao… sao lại như vậy?”
Hồ Yên cũng mất đi vẻ tỉnh táo và thong dong vốn có ngày xưa. Xuất thân Hồ tộc, nàng càng hiểu rõ Đại Thừa kỳ đại biểu cho điều gì. “Vì sao lại có tồn tại như vậy?”
Tiêu Y mang ánh mắt thương hại nhìn Hồ Yên, nhẹ nhàng nói: “Ngươi cho rằng Hợp Thể kỳ của Yêu Giới vì sao lại biến mất? Ngươi cho rằng Thận cốc xuất hiện chỉ là ngẫu nhiên?”
Lời của Tiêu Y khiến Hồ Yên cảm thấy thân thể càng thêm rét run.
Lữ Thiếu Khanh hỏi Tiểu Hồng: “Ngươi có muốn dẫn hai con chim nhỏ kia đi không?”
“Đi, bây giờ về đón các nàng ấy.”
Sau khi biết rõ những chuyện đã xảy ra ở nơi này, Lữ Thiếu Khanh cảm giác nguy cơ trong lòng càng tăng lên. Khi bọn hắn tiến vào Thận cốc tìm kiếm Thiều Thừa, Xương Thần cũng không hề nhàn rỗi. Cuộc chiến giữa Phi Cầm tộc và Tẩu Thú tộc vẫn tiếp tục, quá trình khôi phục của Xương Thần cũng đang tiếp diễn. Trấn Yêu tháp đã xiêu vẹo, đại trận trấn áp bị phá hủy bảy, tám phần. Không chừng chốc lát sau Xương Thần sẽ phá vỡ phong ấn.
Lữ Thiếu Khanh cũng không thèm che giấu trước mặt Hồ Yên, Hồ Tuyết, khiến Giới môn mở ra, nói với đám người Thiều Thừa: “Đợi ta ở đây.”
Sau khi nói xong, hắn mang theo Tiểu Hồng chui vào trong đó, một lần nữa trở lại Trấn Yêu tháp ấy.
Bên Trấn Yêu tháp, khi Bạch Thước và Liễu Xích, Hung Trừ, Doanh Thất Thất và Ma Nhiên đang thương lượng sắp tới nên thống nhất Yêu tộc như thế nào, thì lại phát hiện Lữ Thiếu Khanh bước ra từ truyền tống môn.
Gân xanh trên trán Liễu Xích nổi lên, đây chẳng phải Xuyên Giới bàn của hắn sao?
Lữ Thiếu Khanh rơi xuống đất, thấy ánh mắt đám người đang nhìn mình, lập tức tự kiểm điểm một chút: “Tọa độ quá gần, lẽ ra phải xa hơn một chút mới đúng.” Sau đó hắn phất phất tay với bọn họ: “Ha ha, họp đi. Xin lỗi, thằng ngốc này của ta muốn mang theo hai con chim nhỏ của hắn rời đi.”
Doanh Thất Thất và Ma Nhiên ngạc nhiên xong, cũng có chút mừng thầm trong lòng. Tên chim chết tiệt cuối cùng cũng còn có chút lương tâm.
“Làm gì?” Hung Trừ lúc này nhảy ra: “Các ngươi muốn làm gì?”
“Mang về nhà sinh chim nhỏ thôi.” Lữ Thiếu Khanh rất thành thật nói: “Dù sao Yêu tộc các ngươi sớm muộn cũng bị diệt vong, ta giữ lại một chút hỏa chủng cho các ngươi…”