» Chương 127: Các ngươi là nhựa plastic tỷ muội

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025

“Nhớ kỹ, muốn báo thù ư? Cứ tìm muội muội của ta, xem nàng có quất chết các ngươi không!”

“Phốc!” Phương Hiểu lập tức phun ra.

Ngay cả Hạ Ngữ đang uống nước cũng suýt sặc. Họ làm sao ngờ được Lữ Thiếu Khanh lại lấy Biện Nhu Nhu ra làm lá chắn lớn đến vậy. Đúng là một lão thủ đoạn. Ở trong bí cảnh, hắn lúc thì Trương Chính, lúc thì Ngô Thiên Tung, lúc thì Kế Ngôn sư đệ, khiến người ta không thể nào phân biệt được đâu là lời thật.

Biện Nhu Nhu nổi trận lôi đình, lửa giận bốc lên ngùn ngụt: “Khốn kiếp! Đồ hỗn đản! Ta muốn đi giết hắn!”

Đồ hỗn đản, lại dám mượn danh nghĩa nàng để làm cái loại chuyện này. Ai là huynh muội với ngươi chứ?! Có cái loại ca ca hỗn đản như ngươi, ta còn không bằng chết đi cho xong!

Biện Nhu Nhu vọt thẳng ra ngoài không nói thêm lời nào. Chuyện này không thể nào nhịn được.

Nàng vừa hay nhìn thấy người Quy Nguyên Các đang định rời đi. “Các ngươi không được rời đi như vậy!” Biện Nhu Nhu hét lớn một tiếng: “Đứng lại cho ta!” Biện Nhu Nhu muốn nói rõ cho người Quy Nguyên Các biết, nàng và Lữ Thiếu Khanh không có bất cứ liên hệ nào. Không phải nàng sợ người Quy Nguyên Các, mà là nàng không thể nào gánh vác nổi người này. Có loại ca ca như vậy, mặt mũi nàng còn biết đặt vào đâu? Chuyện này từ đầu đến đuôi không hề liên quan đến nàng Biện Nhu Nhu. Nàng cũng không muốn giúp Lữ Thiếu Khanh gánh vạ lây.

Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy Biện Nhu Nhu xuất hiện. Ôi, nha đầu này sao lại ở đây rồi? Lữ Thiếu Khanh cố ý lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, cao giọng nói: “A, muội muội! Ngươi cũng ở đây sao?” Hắn lại quay sang đám người Quy Nguyên Các: “Các ngươi còn nhìn cái gì? Sao không mau cút đi?” “Muội muội của ta tính khí nóng nảy, là hổ cái khét tiếng của Song Nguyệt Cốc, giết người không chớp mắt đấy. Các ngươi còn dám ở lại, muốn chết à?”

“Khốn kiếp! Đồ hỗn đản!” Biện Nhu Nhu tức giận đến toàn thân run rẩy. Đến nước này rồi, hắn còn muốn bôi nhọ nàng! Thật là đồ đàn ông hèn hạ vô sỉ đến cực điểm! Ta giống hổ cái khét tiếng chỗ nào chứ? Ngươi đã thấy hổ cái nào xinh đẹp như ta chưa? Hàm răng Biện Nhu Nhu gần như muốn cắn nát: “Muốn chết. . .”

Lữ Thiếu Khanh thấy thế, vội vàng khoát khoát tay về phía Biện Nhu Nhu, làm ra vẻ khuyên nhủ nàng. Ngay trước mặt người Quy Nguyên Các, hắn lớn tiếng khuyên: “Muội muội, đừng tức giận, bọn chúng tội không đáng chết.” Sau đó, hắn lại quát về phía người Quy Nguyên Các: “Các ngươi còn không đi nữa ư? Muội muội của ta đã muốn giết người rồi đấy, mau đi đi!”

Màn đổi vai diễn quá nhanh, tự nhiên đến mức khó tin. Rõ ràng vừa rồi chính hắn là người khiêu khích người Quy Nguyên Các, chọc tức bọn họ đến mức gần chết. Chỉ vài lời sau khi Biện Nhu Nhu xuất hiện, hắn đã khiến người ta cảm thấy Biện Nhu Nhu mới là người khiêu khích người Quy Nguyên Các, còn hắn Lữ Thiếu Khanh lại là một người tốt đang giúp người Quy Nguyên Các cầu tình.

Người Quy Nguyên Các vô cùng phẫn hận, nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh và Biện Nhu Nhu, nói giọng căm hận: “Các ngươi chờ đó cho ta!” Sau đó, họ xám xịt rời khỏi nơi đây. Ở đây, bọn hắn không dám động thủ, mà miệng lưỡi lại không đấu lại Lữ Thiếu Khanh. Ba người bị tức đến thổ huyết. Nếu cứ tiếp tục ở lại, e rằng tất cả mọi người sẽ bị tức đến thổ huyết mà chết mất. Đội chấp pháp của Lăng Tiêu phái cũng đã tới, bọn hắn chỉ có thể chọn rời đi. Trước hết về gọi người đến, đến lúc đó sẽ xử lý hai tên gia hỏa đáng ghét này.

“Hỗn đản! Hỗn đản!” Biện Nhu Nhu bị tức đến nói không nên lời, tức giận đến giậm chân. Nàng phẫn nộ nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, hận không thể lao xuống, một cước đạp chết Lữ Thiếu Khanh.

Lữ Thiếu Khanh lúc này còn hướng về phía các đệ tử Quy Nguyên Các đang đi xa mà hô: “Mau về tìm mẹ đi, muội muội của ta không phải các ngươi có thể trêu chọc đâu!” “Nhớ kỹ nha, Song Nguyệt Cốc, Biện Nhu Nhu!”

“Hỗn đản!” Lần này Biện Nhu Nhu triệt để không nhịn nổi nữa. Nàng hét lớn một tiếng: “Ngươi chết đi cho ta!”

Hôm nay nhất định phải đánh chết tên gia hỏa đáng ghét ngươi ở đây! Không đánh chết ngươi, ta làm sao nuốt trôi cục tức này?

Phẫn nộ, nàng muốn xuất thủ. Bất quá lại bị Hạ Ngữ ngăn lại. Cho dù các nàng là đệ tử Song Nguyệt Cốc cũng không dám động thủ trong Lăng Tiêu Thành. Không thấy đội chấp pháp đang đứng bên ngoài nhìn chằm chằm sao? Trước đó, các đệ tử Quy Nguyên Các đến đây cũng không dám động thủ, chỉ là dọa khách nhân bỏ chạy mà thôi.

“Sư tỷ, ngươi ngăn ta làm gì? Ta muốn giết hắn!” Biện Nhu Nhu vô cùng phẫn nộ, phổi nàng cứ như muốn nổ tung.

Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy Hạ Ngữ và Phương Hiểu đi ra. Lữ Thiếu Khanh lập tức trách móc: “Phương lão bản, ngươi không tử tế chút nào.” “Ngươi rõ ràng cũng ở đó, lại mặc cho đám tiểu tử Quy Nguyên Các chó má này gây sự ở đây?” “Ta đây không phải giúp ngươi ra mặt đuổi bọn chúng đi sao, vì thế còn đắc tội bọn chúng đấy. Suýt nữa thì bị đánh rồi!”

Phương Hiểu bó tay. Ngươi làm cái bộ dạng đó, người ta không muốn đánh ngươi mới là lạ. “Lữ công tử. . .” Một lúc, Phương Hiểu cũng không biết nói gì cho phải.

“Lần này ăn cơm, ngươi phải miễn phí cho ta mới được.”

Biện Nhu Nhu gầm thét, không chút phong phạm thục nữ nào: “Ngươi còn có mặt mũi mà nói ư?” “Ngươi mượn danh nghĩa ta, ngươi tính là nam nhân gì?”

Lữ Thiếu Khanh ưỡn ngực, không chút ý tứ không biết xấu hổ nào, nói: “Ta là nam nhân đấy chứ, nhưng ta không cho ngươi xem.” Sau đó lại hỏi Biện Nhu Nhu một câu: “Sao? Ngươi chê danh hiệu Song Nguyệt Cốc của ngươi không tốt à? Ta mượn dùng một cái làm gì?” “Ta đây không phải vì Phương lão bản sao?” “Ta giúp Phương lão bản, ngươi hẳn là phải vui vẻ mới đúng chứ, chứ không phải tức giận như bây giờ.” “Còn nói tỷ muội tình thâm, ta thấy các ngươi chính là tỷ muội nhựa đấy.”

Phương Hiểu nhìn thấy Biện Nhu Nhu bị tức đến toàn thân run rẩy. Trong lòng nàng thở dài. Nhu Nhu muội muội à, ngươi đây là bị Lữ công tử trả thù đấy. Ai bảo ngươi đắc tội hắn làm chi?

Biện Nhu Nhu và Lữ Thiếu Khanh lần đầu tiên gặp mặt đã không mấy vui vẻ. Về sau Biện Nhu Nhu còn không ngừng khinh bỉ, chế giễu Lữ Thiếu Khanh. Với tính cách của Lữ Thiếu Khanh, làm sao lại buông tha Biện Nhu Nhu được chứ? Nể mặt Hạ Ngữ, không giết chết Biện Nhu Nhu thì cũng phải làm nàng buồn nôn một phen.

Tiêu Y và Thiều Thừa từ bên ngoài tiến vào. Tiểu Hồng trên đỉnh đầu Tiêu Y chạy lên tầng, ôm Biện Nhu Nhu, nói: “Nhu Nhu tỷ tỷ, tỷ đừng tức giận nữa.” “Hay là, tỷ nói lời xin lỗi với Nhị sư huynh đi?”

“Cái gì?!” Biện Nhu Nhu đang phẫn nộ bỗng chốc bùng nổ, nàng hung hăng giậm mạnh một cái, sàn nhà bằng gỗ bị nàng giậm thủng. “Còn muốn ta xin lỗi hắn ư?” “Nằm mơ đi! Hắn xin lỗi ta thì còn tạm được!”

Hàm răng Biện Nhu Nhu gần như muốn cắn nát. Thật tình không biết, đây là Tiêu Y vì nàng tốt mà đưa ra đề nghị. Biết rõ tính cách của Nhị sư huynh mình, Tiêu Y hiểu rõ Lữ Thiếu Khanh đang khó chịu với Biện Nhu Nhu. Về phần nguyên nhân khiến hắn khó chịu với Biện Nhu Nhu thì ai cũng biết cả. Đó chẳng phải vì trước đó nàng không ngừng châm chọc khiêu khích Lữ Thiếu Khanh sao. Biết Nhị sư huynh mình thù rất dai. Tiêu Y chỉ hy vọng Biện Nhu Nhu nói lời xin lỗi, đến lúc đó nàng lại khuyên nhủ thêm chút, chuyện này cứ thế mà bỏ qua.

Thế nhưng hiện tại. Biện Nhu Nhu đang cơn tức giận ngút trời, làm sao lại chịu xin lỗi được chứ?

“Nha đầu này tính tình thật quá lớn, như vậy liền chịu không nổi sao? Còn dám đến trêu chọc ta?” Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Biện Nhu Nhu, nói với Phương Hiểu: “Phương lão bản, ngươi nhìn nàng cố ý làm hư hại quán rượu của ngươi kìa, bắt nàng đền gấp mười đi!”

Hạ Ngữ thì thầm thở dài trong lòng. Lữ Thiếu Khanh làm như vậy, nàng cũng không tìm ra được cái sai nào. Ai bảo sư muội của mình đã làm sai trước đây.

Hạ Ngữ nói với Lữ Thiếu Khanh: “Lữ sư đệ, sư muội không hiểu chuyện, ngươi có thể nể mặt ta, đừng so đo với nàng nữa được không?”

Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên, hỏi: “Hạ Ngữ sư tỷ, ngươi nói gì vậy?” “Ta làm sao lại so đo với nàng?” “Ta đây không phải mượn danh nghĩa nàng để dọa dẫm đám người Quy Nguyên Các đó sao?” “Ta lại không hề có ý làm gì.” “Ta là người đại độ nhất, tiểu cô nương nói gì ta không hề để bụng đâu. Ha ha. . .”

Nhưng mà, lời này của Lữ Thiếu Khanh, ai cũng sẽ không tin. Nếu thật có đại độ như vậy, hắn đã không cố ý chọc tức Biện Nhu Nhu đến thế.

Phương Hiểu cũng biết, với tính cách của Lữ Thiếu Khanh và Biện Nhu Nhu, muốn hai người sống chung hòa bình, khó như lên trời. Nàng cất tiếng nói: “Lữ công tử, hôm nay ngươi muốn ăn gì cứ việc gọi, hết thảy phí tổn đều tính vào người ta.”

Vừa rồi nãy giờ không nói gì, Thiều Thừa mở miệng: “Phương cô nương có lòng, không cần khách khí như thế.”

Thiều Thừa là trưởng bối, không có ý tứ chiếm tiện nghi của hậu bối.

Lữ Thiếu Khanh oán giận nói: “Sư phụ, ngươi giả vờ thanh cao cái gì? Ngươi có linh thạch mà trả sao?” “Ta giúp Phương lão bản đuổi đi đám cháu trai Quy Nguyên Các kia, mời nhóm chúng ta ăn một bữa cơm không tốt sao?”

Phương Hiểu nói: “Thiều tiền bối, ngươi không cần khách khí với ta, hôm nay bữa này coi như ta mời.” Có thể cùng đám người Thiên Ngự Phong tạo mối quan hệ, lại mời thêm mấy trận nữa cũng vô sự.

Thiều Thừa không còn kiên trì, nếu vì một trận hai bữa cơm mà ở đây so đo, cũng quá làm mất đi thân phận Nguyên Anh của hắn.

Hạ Ngữ bỗng nhiên cười nói: “Vừa vặn, bữa cơm này nhóm chúng ta cùng nhau đi. . .”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 1607: Đem linh thạch lấy ra, ta thay ta đại ca đảm bảo

Chương 1606: Ta đại ca cùng ta nói đùa không được?

Chương 1605: Điệu thấp làm việc?