» Chương 138: Nhẹ nhõm chiến thắng

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025

Một khối hỏa cầu thật lớn xuất hiện trên trời, mang theo cuồn cuộn khói đặc, từ trên cao giáng xuống, giáng thẳng xuống Trương Chính.
Nhìn thanh thế ấy, quả thật tựa như một khối thiên thạch từ trời rơi xuống.

Hạ Ngữ đứng cạnh, sau khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, biểu lộ không hề thay đổi, chỉ nhàn nhạt liếc Lữ Thiếu Khanh một cái. Ánh mắt nàng mang ý vị thâm trường. Nhìn thấy khối hỏa cầu tựa như thiên ngoại vẫn thạch này, nàng nhớ tới viên hỏa cầu còn lớn hơn nhiều mà nàng từng thấy ngày đó. Một kích ấy suýt chút nữa đã phá tan một đạo tứ phẩm linh phù có uy lực tương đương đòn đánh của Nguyên Anh kỳ. Uy lực thật sự quá lớn.

Hạ Ngữ nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh, trong lòng thầm nhủ: “Giờ đây đã truyền cho tiểu Y muội muội sao? Chẳng trách hắn lại tự tin như vậy, không hề lo lắng tiểu Y muội muội sẽ thất bại. Tất cả đã chuẩn bị đâu vào đấy.”

Sau đó, ánh mắt Hạ Ngữ rơi vào Trương Tòng Long. So với Lữ Thiếu Khanh, trong ba ngày qua, người của Quy Nguyên Các dường như không hề có bất kỳ sự chuẩn bị nào. Trương Chính không có thêm sự chuẩn bị nào, chỉ với một thanh trường kiếm tam phẩm mà tùy tiện xuất chiến, làm sao mà không thua cho được?

Trương Tòng Long cũng ngạc nhiên nhìn lên khối đại hỏa cầu đang cuồn cuộn giáng xuống từ trên trời. “Cái pháp quyết quái quỷ gì thế này, ta chưa từng nghe qua!”

Còn Trương Chính thì suýt nữa sợ đến mức tè ra quần. “Đây cũng là Hỏa Cầu Thuật ư? Vì sao nó lại lớn đến vậy? Vì sao lại mang đến cho ta cảm giác áp bách mạnh mẽ đến thế?”

Chiêu này của Tiêu Y là nhắm thẳng vào hắn; khối hỏa cầu từ trên trời giáng xuống đã khóa chặt hắn. Dù hắn có trốn, cũng chưa chắc đã thoát được.

Biết rằng trốn cũng vô dụng, Trương Chính nổi giận gầm lên một tiếng, dốc toàn bộ vốn liếng ra. Linh lực trong cơ thể hắn vận chuyển mạnh mẽ, trong nháy mắt lại xuất hiện thêm mấy khối hỏa cầu. Và sự xuất hiện của những khối hỏa cầu này, suýt chút nữa đã hút cạn linh khí trong cơ thể hắn.

“Đi đi!” Hắn hét lớn một tiếng, dốc toàn bộ hi vọng vào Hỏa Cầu Thuật của chính mình. Mấy khối hỏa cầu tranh nhau chen lấn, như thể liều mạng, bay thẳng về phía khối đại hỏa cầu đang giáng xuống từ trên trời kia.

“Bành bành bành!”

Cả hai va chạm vào nhau, phát ra liên tiếp những tiếng nổ mạnh. Khói đặc nổi lên bốn phía, hỏa diễm văng khắp nơi. Khói đặc nhất thời che khuất bầu trời trên đầu mọi người, không còn thấy ánh mặt trời.

“Ai nha!” Tiêu Y nhịn không được kinh hô một tiếng, khối đại hỏa cầu khí thế như hồng của nàng đã biến mất giữa những tiếng nổ.

Lữ Thiếu Khanh thấy cảnh này, trong lòng thầm lắc đầu. “Vẫn phải luyện nhiều a. Bất quá nha đầu này có thể trong thời gian ngắn luyện đến tình trạng này cũng coi như không tệ. Năm đó ta thế nhưng phải trong không gian thời gian lặp đi lặp lại luyện tập gần nửa năm mới có thể thuần thục vận dụng.”

Đừng nhìn Lữ Thiếu Khanh bình thường hùng hùng hổ hổ, luôn mắng Tiêu Y ngốc nghếch. Trên thực tế, thiên phú của Tiêu Y không hề kém hơn những người khác. Nàng có thể được xưng là một thiên tài. Đương nhiên, chỉ là thiên tài phổ thông, so với yêu nghiệt thiên tài vẫn còn khoảng cách.

Mặc dù Tiên Hỏa Cầu Thuật mà Tiêu Y vừa tung ra có thanh thế to lớn, kỳ thực uy lực vẫn còn kém. Thậm chí có thể nói, Trương Chính dùng nhục thân đỡ đòn cũng sẽ không có vấn đề quá lớn. Tiêu Y mới luyện tập ba ngày, có thể có được thanh thế này để dọa sợ Trương Chính, cũng coi như không tệ. Điều đó cho thấy nàng có thiên phú. Về phần uy lực, cái này cần ngày sau từ từ ma hợp.

Trương Chính thấy những khối hỏa cầu của mình không mất bao nhiêu lực khí đã đánh tan khối đại hỏa cầu của Tiêu Y, liền không khỏi ngạc nhiên. “Yếu ớt thế sao?”

Sau đó, hắn nổi giận đùng đùng, vì chính mình mà bị dọa. “Thật đáng xấu hổ!”

“Ngươi đi chết đi!” Trương Chính vung trường kiếm, thân ảnh như thiểm điện, xông thẳng về phía Tiêu Y.

“Trương Chính sư huynh vì sao lại thay đổi phương thức tấn công?” Các đệ tử Quy Nguyên Các vây xem không hiểu. Đã phá được đòn tấn công của Tiêu Y, hẳn là thừa thắng xông lên, tiếp tục dùng phương thức vừa rồi tấn công, có thể càng thêm nhẹ nhàng thủ thắng.

Trương Tòng Long lạnh lùng hừ một tiếng, không giải thích. Bất quá, ánh mắt hắn nhìn đệ đệ mình tràn đầy tán thưởng. Linh lực trong cơ thể Trương Chính không còn nhiều lắm, muốn giống vừa rồi dùng Hỏa Cầu Thuật để đối phó Tiêu Y đã không còn thực tế. Chỉ có thể lợi dụng thanh trường kiếm tam phẩm trong tay để Tiêu Y nếm mùi đau khổ.

“Hừ, kiếm quyết của đệ đệ ta không thể kém hơn nha đầu kia. Nha đầu kia vừa rồi một chiêu ấy đã gần như tiêu hao hết linh lực của nàng. Nàng tuyệt đối không phải đối thủ của đệ đệ ta.” Trương Tòng Long trong lòng tràn đầy lòng tin.

“Đáng ghét!” Tiêu Y bên này vô cùng tức giận. Đây là lần đầu tiên nàng sử dụng Đại Vẫn Thạch Triệu Hoán Thuật mà Nhị sư huynh dạy mình, vốn nghĩ sẽ cho Trương Chính một bất ngờ, cũng muốn để mọi người thấy nàng lợi hại. Nhưng không ngờ Trương Chính lại dễ dàng phá giải. Điều đó khiến tính toán của nàng thất bại.

“Đã thế, vậy ta lại cho ngươi một bất ngờ khác!” Tiêu Y hét lớn một tiếng, vung thanh trường kiếm tam phẩm trong tay, quang mang của kiếm sáng lên. Một luồng khí tức nhu hòa nhưng lại sắc bén hiển lộ.

Đồng tử Trương Chính đột nhiên co rụt lại, biểu lộ trên mặt dần dần chuyển sang hoảng sợ.

“Ầm!”

“A!” Trương Chính kêu thảm một tiếng, máu tươi văng tung tóe, như diều đứt dây bay văng ra ngoài.

Trương Tòng Long thì nghẹn ngào kêu lên: “Kiếm… kiếm ý?”

Trương Tòng Long khó có thể tin, hắn nhìn quang mang trường kiếm của Tiêu Y, cảm nhận luồng khí tức sắc bén kia. Hắn muốn mắng người. Thiên Ngự phong rốt cuộc là cái nơi quỷ quái gì vậy? Vì sao Kế Ngôn lĩnh ngộ kiếm ý, nha đầu thối này cũng lĩnh ngộ kiếm ý? Kiếm ý a. Đây là thứ mà Trương Tòng Long nằm mơ cũng muốn lĩnh ngộ. Ngày qua ngày, dù hắn có cố gắng đến đâu, hắn cũng không thể lĩnh ngộ được. Cuối cùng hắn đành ký thác hi vọng vào việc sau khi đột phá Nguyên Anh, lĩnh ngộ thiên địa pháp tắc rồi mới lĩnh ngộ kiếm ý.

Nhìn Tiêu Y lĩnh ngộ kiếm ý, mặc dù chỉ là kiếm ý tâm chuyển cấp bậc đệ nhất trọng, nhưng đó là kiếm ý thật sự. Trương Tòng Long đỏ ngầu cả mắt. Ghen tỵ muốn chết. Ghen tỵ đến mức phát điên rồi. Đêm đó, tận mắt chứng kiến Kế Ngôn đạt tới cảnh giới kiếm ý đệ tam trọng, kiếm tâm thông thần, hắn càng khát khao được lĩnh ngộ kiếm ý. Giờ đây lại thấy nha đầu Tiêu Y này cũng lĩnh ngộ kiếm ý. Trương Tòng Long rất có xúc động, muốn bắt lấy Tiêu Y nghiêm hình khảo vấn, rốt cuộc là làm sao mà lĩnh ngộ được kiếm ý.

Các đệ tử Quy Nguyên Các khác cũng bị kinh ngạc. Tuyệt đối không ngờ, Thiên Ngự phong lại có thêm một người lĩnh ngộ kiếm ý. Chẳng lẽ, Thiên Ngự phong có chiêu thức đặc biệt gì sao?

Còn ba người Hạ Ngữ đang quan chiến thì thần sắc như thường, không có bất kỳ vẻ giật mình nào. Tiêu Y lĩnh ngộ kiếm ý, ba người bọn họ đã sớm biết rõ.

Phương Hiểu nhìn Trương Chính bay văng ra ngoài, thật lâu không gượng dậy nổi, nói: “Trương Chính thua rồi.” Sau đó nàng lại liếc nhìn Lữ Thiếu Khanh. Vẫn đáng sợ như trước.

Hạ Ngữ nhìn Trương Tòng Long, thầm lắc đầu. Đến lúc này, Hạ Ngữ cũng đã nghĩ thông rất nhiều chuyện. Nàng nói: “Trương sư huynh ngay từ đầu đã rơi vào tính toán của Lữ sư đệ rồi.”

Biện Nhu Nhu lại không quá tin tưởng: “Cái này sao có thể? Hắn tính được đến cả chuyện hôm nay sao?”

Hạ Ngữ lắc đầu, đối với điểm này nàng cũng không dám xác định. Nhưng trong lòng nàng có một âm thanh mách bảo nàng sự thật chính là như vậy.

“Cứ thế mà thắng sao?” Tiêu Y có chút khó tin, có chút hoài nghi liệu có phải thật vậy không. Nàng bái nhập Thiên Ngự phong sau đó lần đầu tiên đi bí cảnh cùng Lữ Thiếu Khanh. Trong bí cảnh, vô luận là đối thủ Cung Định, Tân Chí, hay là hung thú yêu thú, nàng đều đánh rất vất vả. Hiện tại đối đầu Trương Chính, nàng lại thắng dễ dàng như vậy. Mặc dù linh lực trong cơ thể gần như cạn kiệt, nhưng theo cảm giác của nàng, đúng là thắng rất nhẹ nhàng.

“Ha ha!” Lữ Thiếu Khanh thấy sư muội mình thắng, trong lòng hài lòng, cười lớn.

“Đệ đệ của ngươi không góp sức a.” Lữ Thiếu Khanh ánh mắt rơi vào đống linh thạch trước mặt Trương Tòng Long. Hắn vừa muốn động thủ thu lấy những thứ thuộc về mình, Trương Tòng Long chợt nói: “Chậm đã…”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 1624: Một đám sợ chó

Chương 1623: Hắn làm việc, vẫn là rất đáng tin cậy

Chương 1622: Chen vào nói rất không có lễ phép