» Chương 159: Tuyên Vân Tâm

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025

Ti Dao cười đến run rẩy cả người, gập cả lưng lại.

Lục Tế lắc đầu, nhìn dáng vẻ chưởng môn nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm may mắn: “May mà không phải đồ đệ của ta, bằng không ta chắc đã tức chết rồi.”

Cơ Bành Việt cũng lắc đầu, đồng dạng may mắn: “Nếu ta có đệ tử như vậy, e là ta sẽ đánh chết hắn mất.”

Ngu Sưởng mặt đầy phiền muộn, hắn tức đến chẳng muốn nói gì.

Lần nữa ngự phi kiếm xông lên trời, bay tới trên không.

Nhìn Lữ Thiếu Khanh chậm rãi bước đi, Ngu Sưởng có xúc động muốn một kiếm vỗ xuống.

Quá khinh người!

Thật không biết Thiều sư đệ ngày thường đã sống thế nào. Có một đồ đệ như vậy, thọ nguyên dù nhiều cũng chẳng đủ để tức chết.

Mà tại cổng chính này, đông đảo tu sĩ dù bị Tiêu Y mắng sửng sốt đôi chút, nhưng khi bọn hắn kịp phản ứng sau, ai nấy cũng không cam lòng yếu thế, gầm thét liên tục:

“Xú nha đầu, ngươi đang tìm cái chết sao?”

“Ngươi dám mắng lão tử? Lão tử giết chết ngươi!”

“Ngươi xuống đây, xem lão tử không làm thịt ngươi!”

“Hỗn đản, Lữ Thiếu Khanh đâu? Không dám ra mặt, ngược lại để ngươi cái miệng còn hôi sữa xú nha đầu ra, tính là nam nhân gì?”

“Ra đây, Lữ Thiếu Khanh, cút ra đây, chớ núp sau lưng đàn bà!”

Tiêu Y còn muốn tiếp tục mắng chửi, lại bị người ngăn lại.

Tiêu Y nhìn người nọ, trên mặt lập tức lộ ra vẻ xấu hổ, cúi đầu.

“Tiêu Y sư muội phải không?” Người tới là một nữ tu sĩ của Lăng Tiêu phái, nàng tự giới thiệu mình: “Ta gọi Doãn Kỳ, Bích Vân phong thân truyền đệ tử.”

“Ngươi chính là Doãn Kỳ sư tỷ?”

Tiêu Y lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt đối thẳng với bộ ngực rộng lớn của Doãn Kỳ, nàng lần nữa mặc cảm cúi đầu nhìn xuống “Nhất Mã Bình Xuyên” của mình.

Dáng vóc Doãn Kỳ so với thân hình thon thả của Tiêu Y, lớn hơn hẳn hai vòng. Nếu không phải bộ ngực rộng lớn, rất dễ bị người ngộ nhận là một tráng hán. Bất quá khuôn mặt của nàng lại giống một đứa bé, đáng yêu đến cực điểm.

Tiêu Y chưa từng thấy qua Doãn Kỳ, nhưng nàng đã nghe nói về Doãn Kỳ. Nàng là fan hâm mộ số một của Kế Ngôn trong Lăng Tiêu phái, là người theo đuổi Kế Ngôn.

Doãn Kỳ đưa tay vỗ vai Tiêu Y. Tay nàng cũng lớn hơn tay Tiêu Y một vòng, Tiêu Y cảm giác như một cái quạt hương bồ lớn đang vỗ mình.

Doãn Kỳ tùy tiện nói: “Ngươi mắng nữa, người phía dưới sẽ bạo tạc, ngươi tin không?”

“Trưởng lão nhóm nói qua, không thể chọc giận bọn hắn, ngươi thì hay rồi, đi lên liền mắng.”

Tiêu Y thè lưỡi. Doãn Kỳ cho nàng cảm giác rất tốt, không như nhị sư huynh nói quá khoa trương, rằng một lời không hợp liền động thủ. Đối mặt vị sư tỷ như chị gái này, nàng không chút do dự bán đứng nhị sư huynh của mình: “Là nhị sư huynh bảo ta tới mắng vài câu.”

Ai, không có cách nào, vì tâm đắc, không thể không làm vậy.

Doãn Kỳ nghe vậy, ha hả cười lạnh một tiếng: “Ta liền biết là hắn!”

“Hắn ở đâu? Sẽ không phải chạy trốn đi đâu, không dám ra mặt chứ?”

Tiêu Y chỉ đằng sau, nói: “Ở đằng kia.”

Doãn Kỳ quay đầu, nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh thản nhiên bước ra.

Doãn Kỳ lúc này không nói hai lời, vung tay lên, một cỗ linh lực cường đại bay thẳng về phía Lữ Thiếu Khanh. Tiêu Y giật nảy mình. Lúc này nàng mới nhớ ra, hóa ra nhị sư huynh nói hình như không sai chút nào.

Bất quá chuyện này đối với Lữ Thiếu Khanh không có bất kỳ ảnh hưởng nào. Lữ Thiếu Khanh vẫn giữ tư thế chậm rãi, thậm chí không dừng lại chút nào, liền nhẹ nhõm hóa giải công kích của Doãn Kỳ.

Doãn Kỳ không nhận ra điều gì bất thường, nàng chỉ cho là mình chưa phát huy ra toàn bộ thực lực, còn thực lực Lữ Thiếu Khanh lại mạnh hơn nàng, nên việc nhẹ nhõm hóa giải là rất bình thường.

Nhưng một màn này trong mắt mấy tên Nguyên Anh phía trên trời lại có vẻ khác lạ. Vô luận là Ngu Sưởng, hay những người khác đều không khỏi kinh ngạc.

Ti Dao mang trên mặt vẻ chấn kinh: “Thiếu Khanh so với nửa năm trước đó, hình như lại mạnh không ít.”

“Mới được bao lâu chứ?”

Lục Tế đồng ý với thê tử, ngữ khí khẳng định: “Đúng là mạnh hơn, chí ít Kết Đan thất tầng trở lên.”

Ngu Sưởng trong mắt vừa lộ vẻ ngạc nhiên, lại không nhịn được mắng: “Hỗn đản tiểu tử, nếu như có thể chăm chỉ hơn chút, không chừng chúng ta lại có thể thêm một Nguyên Anh.”

Tiêu Sấm tức giận nói: “Hắn tiến vào Nguyên Anh, có lẽ chỉ có chưởng môn ngươi mới có thể trị được hắn!” Vừa rồi không thừa cơ thu dọn một trận Lữ Thiếu Khanh, trong lòng hắn rất khó chịu.

Lữ Thiếu Khanh đi tới trước mặt Doãn Kỳ, trên dưới đánh giá một phen, chậc chậc nói: “Doãn sư muội, hồi lâu không gặp, lại béo ra rồi.”

Doãn Kỳ trừng mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh: “Không biết nói chuyện thì đừng ngậm miệng, mẹ nó, thật muốn đánh ngươi một trận!”

Nàng hùng hùng hổ hổ, ngữ khí vô cùng khó chịu, đối với Lữ Thiếu Khanh dường như không chút nào chào đón. “Mau chóng xử lý chuyện trước mắt cho tốt, nếu đánh nhau, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Đến lúc đó cho dù ngươi là thân truyền đệ tử cũng không chiếm được lợi ích gì đâu.”

Mặc dù ngữ khí, thái độ đều rất khó chịu, nhưng Tiêu Y có thể nghe ra sự lo lắng ẩn chứa trong đó.

Lữ Thiếu Khanh nhìn xuống phía dưới, nói: “Được rồi, nơi này giao cho ta.”

Lữ Thiếu Khanh không đứng lại chỗ đó, mà từng bước từng bước đi xuống dưới.

Lữ Thiếu Khanh xuất hiện, mọi người phát hiện hắn. Người nhận ra hắn liền hô to: “Hắn chính là Lữ Thiếu Khanh!”

“Ngọa tào, lại là tiểu bạch kiểm, làm thịt hắn!”

“Đẹp trai hơn ta, cái này không thể nhịn, giết chết hắn!”

“Đồ chó hoang Lữ Thiếu Khanh, ngươi có dũng khí cưỡng hiếp nữ thần của ta, ta liều mạng với ngươi!”

Theo Lữ Thiếu Khanh xuất hiện, các tu sĩ càng thêm kích động. Các đệ tử Lăng Tiêu phái ở phía trước phụ trách ngăn cản bọn hắn rốt cuộc không thể giữ nổi, tuyến phong tỏa bị phá vỡ. Vô số tu sĩ thừa cơ xông tới.

“Hỏng bét!”

Nhìn thấy một màn này, vô luận là Ngu Sưởng cùng các Nguyên Anh tu sĩ khác, hay Doãn Kỳ và những đệ tử Lăng Tiêu phái khác đều thay đổi sắc mặt. Phía dưới hơn ngàn tu sĩ, một khi bạo động bắt đầu, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Ngay tại Ngu Sưởng chuẩn bị xuất thủ, Lữ Thiếu Khanh có hành động. Hắn hét lớn một tiếng: “Tất cả cho lão tử dừng tay!”

Tiếp đó, một cỗ khí tức khổng lồ giáng lâm, trong tay hắn xuất hiện một tấm linh phù màu xanh biếc, linh khí mờ mịt phía trên. Một cỗ cảm giác nguy hiểm như một con rắn độc, lặng lẽ bò vào lòng tất cả tu sĩ, khiến bọn họ không thể không dừng lại.

Bọn họ cảnh giác nhìn tấm linh phù trong tay Lữ Thiếu Khanh.

“Đây là tứ phẩm linh phù, có thể so với một kích của Nguyên Anh kỳ, các ngươi lại dám làm loạn, lão tử liền cùng các ngươi đồng quy vu tận!”

Mà ở phía xa, có người nhìn thấy linh phù trong tay Lữ Thiếu Khanh, hận đến thẳng cắn răng.

“Đáng chết, đáng chết gia hỏa!”

Một thiếu nữ Hồng Y đứng trên cây hận đến muốn phát điên. Nàng chính là Tuyên Vân Tâm mà Lữ Thiếu Khanh từng cướp bóc.

Tuyên Vân Tâm sau khi rời khỏi bí cảnh, ngựa không ngừng vó chạy về Điểm Tinh phái, đạt được cứu chữa. Đương nhiên, thức hải bị hao tổn nghiêm trọng, nàng muốn hoàn toàn khôi phục, không có một năm nửa năm là không thể tốt lên được.

Nhưng mà nhớ tới sự nhục nhã nhận được trong bí cảnh, lòng nàng một khắc cũng không an ổn, không cách nào bình tĩnh. Vừa vặn Điểm Tinh phái cũng muốn phái người đến tham gia đại điển Lăng Tiêu phái. Tuyên Vân Tâm liền đi theo đến, xem có thể tìm được tin tức về kẻ đã cướp bóc nàng hay không.

Tới đây mấy ngày, chưa từng nghĩ thật sự khiến nàng phát hiện tung tích của Lữ Thiếu Khanh. Một phen tìm hiểu xuống, suýt nữa khiến nàng tức nổ tung. Nàng vẫn là theo Ngô Thiên Tung trong miệng mới biết được tên thật của Lữ Thiếu Khanh, mà lại tin tức liên quan đến Lữ Thiếu Khanh thì ít càng thêm ít. Cho dù theo đệ tử Lăng Tiêu phái dò hỏi tin tức cũng không nhiều.

Bất quá điều này cũng không làm khó được Tuyên Vân Tâm trả thù. Bị người của Điểm Tinh phái xưng là người nhiều mưu trí, nàng rất nhanh liền nghĩ ra biện pháp trả thù Lữ Thiếu Khanh: tạo ra và chọc tức mối quan hệ của Lữ Thiếu Khanh với Hạ Ngữ.

Hiện tại hiệu quả nhìn rất không tệ. Mị lực của Hạ Ngữ còn lớn hơn Tuyên Vân Tâm, hơn ngàn tu sĩ bạo động bắt đầu, căn bản không cần nàng làm sao trong bóng tối cổ động, những tu sĩ này liền kéo đến ngăn cửa.

Tuyên Vân Tâm đứng trên cây, gương mặt tuyệt mỹ không che giấu được vẻ tái nhợt. Nếu có người cẩn thận cảm nhận, có thể cảm nhận được khí tức suy yếu của nàng. Như một bệnh mỹ nhân, làm cho lòng người sinh lòng trìu mến.

Nàng lạnh lùng nhìn Lữ Thiếu Khanh ở phía xa, trước cổng chính Lăng Tiêu phái. Lữ Thiếu Khanh một mình đứng giữa cầu thang, ở trên cao nhìn xuống, phía dưới là hơn ngàn tu sĩ có thể sẽ bạo động bất cứ lúc nào. Nhưng mà những tu sĩ này lại chấn nhiếp bởi khí thế của Lữ Thiếu Khanh, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Thấy cảnh này, Tuyên Vân Tâm trong đầu bỗng nhiên hiện ra một từ ngữ: Một người đã đủ giữ quan ải.

Bất quá! Khi thấy linh phù trong tay Lữ Thiếu Khanh, Tuyên Vân Tâm càng ác hơn. Hàm răng đều nhanh cắn nát.

Kia là linh phù của nàng, vậy mà lại rơi vào tay Lữ Thiếu Khanh. “Đáng chết gia hỏa, ta nhất định phải giết ngươi!”

Tuyên Vân Tâm trong mắt mang theo vô tận hận ý cùng sát ý, hận không thể lập tức hiện thân đem Lữ Thiếu Khanh cho oanh sát.

Bất quá, rất nhanh, Tuyên Vân Tâm cười lạnh: “Loại cục diện này, không phải một tờ linh phù liền có thể hóa giải được, xem ngươi chết như thế nào…”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 2631: Giả tổn thương

Chương 2630: Cường đại Độn Giới

Chương 2629: Sư phụ ngươi cũng không dám đối với ta như vậy