» Chương 160: Ta xem qua nàng thiếp thân quần áo

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025

Quả đúng như Tuyên Vân Tâm đã nói, Lữ Thiếu Khanh dù dùng linh phù trấn áp đám người, nhưng đó không phải giải pháp lâu dài. Nếu Lữ Thiếu Khanh không thể khiến mọi người bên dưới tin rằng hắn và Hạ Ngữ không có quan hệ gì, thế cục vẫn sẽ xấu đi. Lữ Thiếu Khanh cũng biết rõ đạo lý ấy.

Hắn nhìn xuống đám người bên dưới, bỗng nhiên thở dài: “Các ngươi đừng vội kích động, nghe ta nói hai câu đi.”

“Đầu tiên, ta có thể tuyên bố, ta cùng Hạ Ngữ sư tỷ, tuyệt nhiên không có bất kỳ tình cảm nam nữ nào. Trong lòng ta, nàng hệt như thân tỷ tỷ của ta vậy. Ta đối nàng chỉ có tôn kính, không chút ái mộ.”

“Ta đã có người trong lòng. Trong mắt ta, nàng mới là cô nương hoàn mỹ nhất trên thế gian này.”

Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu lên một chút, vẻ mặt thâm tình.

Nhưng những lời này không đủ để khiến các tu sĩ bên dưới tin tưởng.

Có người hô: “Ngươi lừa ai chứ! Hạ Ngữ cô nương là đệ nhất mỹ nhân Tề Châu, trên thế giới này chẳng ai hoàn mỹ hơn nàng.”

“Phải đó! Tên hỗn đản ngươi chắc chắn là đang khoác lác!”

“Đúng vậy! Nói hươu nói vượn! Làm sao có thể còn có người hoàn mỹ hơn Hạ Ngữ cô nương được chứ!”

Thấy các tu sĩ bên dưới dần dần lại bắt đầu ồn ào, Lữ Thiếu Khanh hét lớn một tiếng, cái vẻ thâm tình không giữ nổi nữa, chửi ầm lên: “Tất cả câm miệng hết cho ta!”

“Các ngươi biết cái gì gọi là tình yêu không? Trong mắt của hai người đang yêu nhau, đối phương chính là người hoàn mỹ nhất thiên hạ. Các ngươi bảo Hạ Ngữ sư tỷ là tốt nhất, hoàn mỹ nhất, đây không phải tình yêu, là súc vật động dục! Các ngươi chính là một lũ súc vật!”

Phía sau, Tiêu Y nhịn không được nâng trán. Đồng thời kinh ngạc phát hiện, Doãn Kỳ sư tỷ bên cạnh cũng có hành động tương tự. Lặng lẽ nâng trán.

“Doãn Kỳ sư tỷ?”

Giọng Doãn Kỳ đầy vẻ bất đắc dĩ: “Cái tên hỗn đản này, không thể nói chuyện tử tế sao? Nhất định phải mắng chửi người sao?”

Tiêu Y cũng gật đầu, trong lòng vô cùng đồng tình. Đúng vậy, thế cục đã như vậy, sắp bùng nổ đến nơi, mà còn muốn mắng chửi người.

Đám người bên dưới bị mắng nhìn nhau, không ít người sau khi sững sờ, dần dần phẫn nộ. Hôm nay chúng ta tới đây là tìm ngươi tính sổ, chứ không phải để ngươi chửi là súc vật! Khinh nhờn Hạ Ngữ sư tỷ, còn dám ngang ngược như thế! Muốn chết!

Bất quá Lữ Thiếu Khanh rất nhanh chóng, cướp lời trước khi mọi người kịp phản ứng.

“Nói thật cho các ngươi hay cũng chẳng sao. Người ta yêu thích là Tuyên Vân Tâm của Điểm Tinh phái.”

“Ta đã cùng nàng tư định chung thân.”

“Thấy linh phù trong tay ta không? Đây là tín vật đính ước nàng trao cho ta.”

“Bịch!”

Nơi xa, Tuyên Vân Tâm đang đứng trên cây, bất ngờ không kịp trở tay, từ trên cây rớt xuống. Tuyên Vân Tâm làm sao cũng không ngờ rằng mình đang xem kịch vui, lại đột nhiên trở thành nhân vật chính. Nàng vốn đã trọng thương, khí tức bất ổn định, bị bất ngờ, rớt khỏi cây. Cú ngã khiến nàng ngã nhào, thất điên bát đảo, nước mắt cũng ứa ra.

“Thật, thật ghê tởm cái tên gia hỏa này!” Nàng hận không thể xông lên xé nát cái miệng của Lữ Thiếu Khanh ra. Ai thèm thích ngươi chứ? Ngươi thích ta? Ngươi cướp tiền không cướp sắc, còn dám nói thích ta?

Tuyên Vân Tâm làm sao cũng không ngờ rằng Lữ Thiếu Khanh lại dám lôi nàng ra làm bia đỡ đạn.

Về phía Lữ Thiếu Khanh, ba chữ Tuyên Vân Tâm vừa thốt ra, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người. Yến Châu và Tề Châu vốn lân cận, tên tuổi Tuyên Vân Tâm bọn hắn tự nhiên đã nghe qua. Thủy tính dương hoa, yêu nữ, băng thanh ngọc khiết, thiên tiên. Mọi người đánh giá về nàng khen chê bất nhất. Tóm lại, trong ấn tượng của rất nhiều tu sĩ, Tuyên Vân Tâm là một con người phức tạp. Bọn hắn cũng không biết rốt cuộc đánh giá nào mới là thật. Rốt cuộc là yêu nữ hay là tiên nữ. Giờ đây Lữ Thiếu Khanh lại nói hắn yêu thích người này, khiến tất cả mọi người chấn động.

Đương nhiên, biểu cảm của Tiêu Y có chút kỳ quái. Bởi vì nàng nhớ tới đường tỷ của mình. Nhị sư huynh cũng đã nói như vậy mà. Thật sự là quá xấu rồi.

Thấy đám người bên dưới trầm mặc, Lữ Thiếu Khanh rất bất mãn, hừ lạnh một tiếng: “Tin chưa? Tuyên Vân Tâm không hề thua kém Hạ Ngữ sư tỷ đâu. Ta cùng nàng lưỡng tình tương duyệt, không tới lượt cái lũ súc vật các ngươi ở đây mà chỉ trỏ!”

Lời vừa dứt, ngay lập tức có người bên dưới tỏ ra không phục. Là đệ tử Điểm Tinh phái.

“Chúng ta là đệ tử Điểm Tinh phái, ta chưa nghe nói qua việc này!”

“Đúng vậy! Xinh đẹp thông minh như Tuyên sư tỷ, làm sao có thể để ý đến ngươi được?”

“Ngươi đã gặp Tuyên sư tỷ sao? Đừng có ở đây làm ô uế danh tiếng của sư tỷ ta!”

Điểm Tinh phái lần này cũng phái người đến tham gia Lăng Tiêu phái đại điển. Mấy tên đệ tử Điểm Tinh phái tới đây là tham gia náo nhiệt, định làm mấy kẻ hóng chuyện. Nhưng chưa từng nghĩ lại nghe được chuyện giật gân của chính sư tỷ mình. Tuyên Vân Tâm dù không được bầu chọn là đệ nhất mỹ nhân Yến Châu như Hạ Ngữ, là bởi vì mọi người đánh giá về nàng phân hóa lưỡng cực. Nhưng nếu nói về mỹ mạo, Tuyên Vân Tâm không hề kém Hạ Ngữ, xứng đáng là đệ nhất mỹ nhân Yến Châu. Đệ tử Điểm Tinh phái càng là si mê nàng điên cuồng, coi nàng là nữ thần trong mộng. Hiện tại Lữ Thiếu Khanh lại dám khinh nhờn nữ thần trong lòng bọn hắn, điều này bọn hắn tuyệt đối không thể nhịn được!

“Ngươi là cái thá gì mà cũng dám nói là lưỡng tình tương duyệt, tư định chung thân với sư tỷ ta? Ngươi dám làm ô uế danh tiếng sư tỷ ta, ta quyết liều mạng với ngươi!”

Lữ Thiếu Khanh cười lạnh khinh thường hai tiếng, nhìn chằm chằm tên đệ tử Điểm Tinh phái kia: “Ngươi bảo ta làm ô uế danh tiếng của nàng, ngươi biết rõ chuyện của ta và nàng sao? Chuyện của nàng, loại đệ tử cấp thấp như các ngươi cũng xứng được biết ư?”

Một câu cằn nhằn của Lữ Thiếu Khanh khiến mấy tên đệ tử Điểm Tinh phái á khẩu không trả lời được. Bọn hắn trong chốc lát lại không có cách nào phản bác. Các tu sĩ khác cũng nhìn nhau. Trông có vẻ như hắn đang nói thật. Hắn và Hạ Ngữ thật sự không có quan hệ gì.

Nhưng cũng có người không tin và chưa từ bỏ ý định.

“Ngươi nói là thật à? Tuyên Vân Tâm không ở đây, ngươi nói sao mà chẳng được?”

Đệ tử Điểm Tinh phái kịp thời phản ứng lại, lớn tiếng nói: “Không sai, đúng là như vậy! Nói không chừng là ngươi cưỡng ép nàng!”

Lữ Thiếu Khanh trong lòng cười thầm, bề ngoài lại cố tình tỏ ra phẫn nộ: “Các ngươi còn muốn ta thế nào? Ta đã nói thật ra rồi, các ngươi còn không tin ta sao? Có ai bắt nạt người như vậy không?”

Lữ Thiếu Khanh đứng lên, vẫy vẫy linh phù trong tay, phẫn nộ nói: “Hay là muốn ta nói ra nàng đã tặng đồ lót cho ta thì các ngươi mới tin?”

“Phốc!”

Đang tựa vào gốc cây, Tuyên Vân Tâm nghe đến đó, mắt tối sầm lại, không nén nổi một ngụm tiên huyết phun ra ngoài. Khinh người quá đáng! Tuyên Vân Tâm tức đến thổ huyết, linh lực trong cơ thể hỗn loạn. Đáng chết, ta muốn xông lên liều mạng với hắn!

Tuyên Vân Tâm biết rõ tuyệt đối không thể để cái tên hỗn đản Lữ Thiếu Khanh này tiếp tục nói năng bậy bạ. Nói thêm gì đi nữa, nàng sẽ không còn mặt mũi nào quay về Điểm Tinh phái.

Nhưng mà, đúng lúc này, tiếng Lữ Thiếu Khanh vẫn tiếp tục vang lên, hò hét: “Nếu các ngươi không tin, có thể cứ tìm nàng đến đối chất với ta! Ta thề bằng đạo tâm của mình, ta tuyệt đối đã thấy rồi!”

Tuyên Vân Tâm khựng lại bước chân, hận đến phát điên…

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 2634: Đại Thừa kỳ, rác rưởi cảnh giới

Chương 2633 : Nói lời xin lỗi

Chương 2632: Đánh nhau đừng xé quần áo