» Chương 178: Thái cẩu
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025
Phương Tín giật mình khi thấy công kích của mình bị Tiêu Y hóa giải nhẹ nhàng đến thế. Nghe Tiêu Y nói thêm, hắn tức giận đến mức gương mặt cũng méo mó.
“Đừng tưởng rằng may mắn chặn được công kích của ta mà ngươi đã dám phách lối!” Phương Tín gầm thét, lại một lần nữa hội tụ linh lực, vẫn là Thủy Tiễn Thuật đó.
Thế công nhìn như hung ác, nhưng trong mắt Tiêu Y, Phương Tín tạo áp lực cho nàng còn chẳng bằng Trương Chính. Chí ít Hỏa Cầu Thuật của Trương Chính từng khiến nàng cảm thấy uy hiếp. Còn giờ đây, công kích của Phương Tín đối với nàng mà nói chẳng có một chút uy hiếp nào, thậm chí còn có thể nhẹ nhõm phá giải.
“Haizz, hóa ra chỉ có chút năng lực ấy thôi, ta còn tưởng Trúc Cơ ba tầng thì lợi hại đến đâu chứ. Khiến ta lo lắng, còn bị Nhị sư huynh mắng nữa.” Sau khi biết rõ thực lực của Phương Tín yếu ớt như gà, trong lòng Tiêu Y trở nên bình tĩnh.
Đối mặt với công kích mũi tên màu lam một lần nữa đánh tới, Tiêu Y không chút hoang mang. Nàng vẫn sử dụng Thanh Liên Kiếm Quyết, lại một lần nữa nhẹ nhõm hóa giải công kích đang tới. Với lòng tự tin dâng cao, Tiêu Y bắt đầu công kích bằng lời nói trước.
“Trúc Cơ ba tầng chỉ có thực lực như vậy thôi sao? Tiểu Hồng nhà ta còn lợi hại hơn ngươi!” Tiếp đó, nàng vung tam phẩm trường kiếm đâm thẳng tới Phương Tín. Thanh Liên Kiếm Quyết được sử dụng, tạo nên vô số gợn sóng trong không khí, tựa hồ như gợn sóng trên mặt nước, từng tầng từng tầng ép về phía Phương Tín.
Thấy cảnh này, Ti Dao không nhịn được hai mắt tỏa sáng. “Nha đầu này, kiếm pháp không tệ!”
Tiêu Sấm nhìn thấy biểu hiện của Tiêu Y như thế, trong lòng vui mừng khôn xiết, mặt lộ vẻ đắc ý. Đây chính là cháu gái ruột của hắn. Hắn híp mắt, cố gắng kiềm chế xúc động muốn cười thành tiếng.
“Tiểu Y nha đầu thiên phú không tệ, bằng không ta cũng chẳng dám nhờ vả Thiều sư đệ đâu.” Tiêu Sấm cố ý nói một cách thận trọng, nhưng trong lòng vẫn rất đắc ý.
Ngu Sưởng nhìn kiếm quyết được Tiêu Y thi triển một cách điêu luyện, đã vô cùng quen thuộc, cũng không ngừng gật đầu. “Đi theo tiểu tử Thiếu Khanh đó, xem ra cũng không có hoang phế tu luyện của bản thân.”
Sự đắc ý trong lòng Tiêu Sấm vơi đi hơn phân nửa, hắn trở nên buồn bực. Nhớ tới chất nữ như cái đuôi theo sau Lữ Thiếu Khanh, lòng hắn lại cứng lại. Nhưng hắn không thể không thừa nhận, Tiêu Y đi theo Lữ Thiếu Khanh, tiến bộ quả thực rất nhanh. Điều này ngay cả những Nguyên Anh đại năng như bọn hắn cũng không thể hiểu rõ rốt cuộc vì sao. Lữ Thiếu Khanh rõ ràng lười biếng như thế, tại sao bản thân đã lợi hại, lại còn có thể mang theo sư muội cũng trở nên lợi hại đâu?
Phía dưới, chiến đấu tiếp tục. Khí thế hung hãn của Tiêu Y khiến Phương Tín cảm nhận được áp lực cực lớn. Hắn vội vàng đánh ra mấy đạo pháp quyết dùng để ngăn cản Tiêu Y. Từng tầng từng tầng bình chướng xuất hiện, mang lại cho Phương Tín cảm giác an toàn.
Nhưng trong tay Tiêu Y có tam phẩm trường kiếm vô cùng sắc bén, phối hợp với Thanh Liên Kiếm Quyết. Với uy lực mười phần, những bình chướng từng tầng từng tầng mang lại cảm giác an toàn cho Phương Tín, trước mặt trường kiếm của Tiêu Y, đều từng tầng từng tầng vỡ nát. Tựa như những bọt khí ngũ sắc lấp lánh trong không khí, bị từng cái từng cái đâm vỡ.
Mỗi khi một tầng bình chướng bị phá, sắc mặt Phương Tín lại tái đi một chút, trong lòng cũng càng hoảng sợ hơn. Đến cuối cùng, toàn bộ bình chướng bảo vệ Phương Tín đều bị phá hủy. Phương Tín bởi vậy vạn phần hoảng sợ, vội vàng lùi lại.
“Chạy đi đâu!” Tiêu Y đắc thế không buông tha, trường kiếm vung ngang. Một đạo kiếm khí sắc bén lăng không bổ ra, thẳng đến Phương Tín. Kiếm khí lăng lệ, vạch phá không khí, phát ra tiếng xé gió.
Phương Tín tê cả da đầu, chuông báo nguy hiểm đại tác. Phương Tín kinh hoảng vội vàng móc ra một cái pháp khí. Đó là một vật đen như mực, có hình dáng như một tấm chắn, kích cỡ bằng bàn tay. Rót linh lực vào, tấm chắn đón gió tăng trưởng, hóa thành một mặt đại thuẫn, ngăn trước mặt Phương Tín.
“Leng keng!”
Đại thuẫn chặn được kiếm khí của Tiêu Y. Cảm giác nguy hiểm trong lòng Phương Tín biến mất, khiến hắn không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
“Xú nha đầu!” Phương Tín trong lòng đại hận, cắn răng giận dữ nói: “Hôm nay ta nhất định sẽ khiến ngươi hối hận!”
Lần này hắn ra sân khiêu chiến Tiêu Y, không chỉ vì Tiêu Y đã mắng hắn, mà chủ yếu hơn là hắn muốn đánh bại Tiêu Y trước mặt đông đảo thế lực Tề Châu. Đánh bại một đệ tử thân truyền của một trong năm đại phong của Lăng Tiêu phái sẽ khiến hắn thu hoạch được vinh dự vô thượng, đủ để thanh vọng của hắn vang dội, trở thành nhân tài kiệt xuất trong giới trẻ Tề Châu. Đến lúc đó, vị trí gia chủ Phương gia tự nhiên sẽ rơi vào tay hắn.
Nhưng lời hắn vừa nói xong, chuông báo nguy hiểm trong lòng hắn lại lần nữa đại tác. Cảm giác nguy hiểm lần này còn mãnh liệt và hung hãn hơn lần trước, tựa như hồng thủy mãnh thú trong nháy mắt đã chiếm trọn trái tim hắn.
Phương Tín còn chưa kịp phản ứng.
“Phốc phốc!” Một tiếng thanh thúy vang lên, như thể giấy bị đâm xuyên.
Pháp khí đại thuẫn của hắn đã phòng được kiếm khí, nhưng lại không phòng được trường kiếm của Tiêu Y. Mũi kiếm của Tiêu Y đã xuất hiện trước mắt Phương Tín. Mũi kiếm hàn quang lập lòe, phong mang trên đó khiến Phương Tín ớn lạnh, phảng phất linh hồn cũng bị đóng băng.
Phương Tín hồn xiêu phách lạc, sau khi kịp phản ứng, lập tức bỏ đại thuẫn, cấp tốc lùi lại.
Tiêu Y không truy kích, mà vung trường kiếm chặt đại thuẫn của Phương Tín thành mấy khối. Đại thuẫn tan tác trên mặt đất, quang mang tản đi, đã bị phá hủy hoàn toàn.
“Chỉ có chút thực lực ấy thôi sao?” Tiêu Y càng thêm tự tin, thậm chí đắc ý. Trường kiếm xoay tròn trong tay nàng, mặt tràn đầy khinh thường: “Ta còn tưởng ngươi lợi hại đến mức nào, hóa ra lại không chịu nổi một kích.” Cuối cùng nàng thậm chí còn mắng to: “Thái cẩu! Cũng dám khiêu chiến ta?”
Hừ, dám nói xấu Nhị sư huynh của ta, còn dám tới khiêu chiến ta, không mắng chết ngươi thì coi như ta dễ tính đó!
“Phốc!” Phương Tín thổ huyết, thật sự bị tức đến phun một ngụm máu.
Lữ Thiếu Khanh ở phía trên thấy cảnh này, cười đến mức đôi mắt híp lại thành một đường chỉ. Hắn cảm thán: “Thanh xuất vu lam, thanh xuất vu lam a! Người trẻ tuổi bây giờ thật đáng sợ.” “Hậu sinh khả úy a.” Hắn một mặt cảm thán, nếu không biết rõ, còn tưởng rằng hắn đã là lão yêu quái mấy trăm tuổi vậy.
Doãn Kỳ ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh. “Ngươi chỉ sẽ dạy nàng những lời thô tục xấu xa đó thôi. Ngươi còn xứng là sư huynh sao?” Trước đó cũng vậy, thế mà còn dám bảo nàng ra mặt mắng chửi người, không biết sẽ hại chết người sao?
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu phủ nhận: “Ta cũng đâu có dạy nàng những thứ này.” Đây đều là nàng tự học, ngươi đâu có biết thiên phú chân chính của nha đầu này là gì.
Bên Tiêu Sấm, sắc mặt hắn đã đen như đáy nồi, lo lắng nhìn về phía những người Tiêu gia đang ở. Hắn đã tưởng tượng ra được biểu cảm của đại ca mình. “Đại ca a, ta có lỗi với huynh. Là ta không chăm sóc tốt Tiểu Y.”
Ti Dao che miệng cười không ngừng: “Tiểu nha đầu tính tình vẫn còn lớn.”
Ngu Sưởng ngửa mặt lên trời thở dài, đã không biết nói gì cho phải.
Phương Tín bị một câu “Thái cẩu” chọc tức phá phòng. Phun ra một ngụm tiên huyết xong, hắn phẫn nộ gào thét: “Ngươi dựa vào thần binh lợi khí mà khi dễ người thì tính là anh hùng hảo hán gì? Có dám không dùng kiếm mà cùng ta đánh một trận không?”
Tiêu Y nghe vậy, thu hồi trường kiếm: “Không dùng vũ khí, ta cũng có thể thu thập ngươi.”
Phương Tín trong lòng cười lạnh không thôi, rốt cuộc thì cũng còn trẻ a, dạng này mà cũng trúng kế. “Vậy thì tốt, ngươi cứ đợi chịu chết đi!” Phương Tín nổi giận gầm lên một tiếng, tiếp đó bắt đầu vận chuyển công pháp, điều động linh lực còn sót lại trong cơ thể. Xem ra dường như muốn tung ra đại chiêu.
Tiêu Y cũng không khách sáo với hắn, hét lớn một tiếng: “Vẫn Thạch Đại Triệu Hoán Thuật…”