» Chương 1130: A chữ có phải hay không các ngươi sư huynh muội thường nói?

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 31, 2025

Tiêu Y, tựa như một cái tát giáng thẳng vào mặt ba người Mị Phi. Sắc mặt ba người vô cùng khó coi.

Tiêu Y ôm lấy Tiểu Bạch, vuốt ve đầu nó, rồi nói với ba người Mị Phi: “Đây là linh sủng của Đại sư huynh ta, các ngươi còn muốn không?”

Mẹ nó!

Trong lòng ba người Mị Phi, Cảnh Trường Hoành, Công Tôn Khanh như có vạn con thảo nê mã phi nước đại qua. Bọn hắn gào thét trong lòng: “Em gái ngươi chứ! Ngươi nói sớm thì chết được sao?” Nói sớm linh sủng này là của một vị Hóa Thần đại năng, cho bọn hắn một trăm cái lá gan, bọn hắn cũng không dám có ý đồ.

Tiêu Y cười hì hì nói với Mị Phi: “Ba tám, ngươi không phải nói là linh sủng của ngươi sao? Đến đây, ngươi cầm lấy đi.”

Mị Phi chú ý tới ánh mắt Kế Ngôn đang nhìn mình, thân thể nàng không kìm được run rẩy, suýt chút nữa tè ra quần. Môi nàng run rẩy theo bản năng, cố gắng kiên trì nói với Kế Ngôn: “Tiền… tiền bối, ta… ta không hề hay biết đây là linh sủng của ngươi.”

“Ta… ta không có ác ý, không cố ý mạo phạm tiền bối.”

Cốt linh Kế Ngôn còn rất trẻ, vẫn chưa đến ba mươi tuổi. Nếu như Kế Ngôn chưa thể hiện thực lực của mình, Mị Phi tuyệt đối sẽ không coi hắn ra gì. Tuổi của nàng so Kế Ngôn lớn hơn.

Nhưng dù thế nào đi nữa, Kế Ngôn là Hóa Thần, không phải tiểu Nguyên Anh như nàng có thể mạo phạm. Ngay cả người của dòng chính Mị gia cũng không dám tùy tiện đắc tội một vị Hóa Thần.

Kế Ngôn lười đôi co, mọi chuyện tự khắc có Lữ Thiếu Khanh đứng ra giải quyết.

Lữ Thiếu Khanh đứng ra, cười nói với Mị Phi: “Cô nương, chớ khẩn trương, chúng ta là người tốt.”

Sau đó, hắn vẫy tay, linh phù trong tay Cảnh Trường Hoành như bị gió cuốn đi, thoát khỏi tay Cảnh Trường Hoành, bay thẳng lên trời, rồi nhẹ nhàng đáp xuống tay Lữ Thiếu Khanh. Cảm nhận được linh lực mênh mông trên đó, Lữ Thiếu Khanh mặt lộ vẻ mừng rỡ. Ngũ phẩm linh phù, mang đi bán, ít nhất cũng phải tính bằng trăm vạn linh thạch. Khoảng cách tới hai mục tiêu rưỡi nhỏ đã gần thêm một chút.

Cẩn thận cất ngũ phẩm linh phù đi, sau đó hắn lại tủm tỉm hỏi Cảnh Trường Hoành: “Cảnh công tử phải không? Ngươi còn có lục phẩm linh phù nào không?”

“Có thì lấy ra đi. Có thể giao linh phù cho ta, đây là cơ hội bao nhiêu người cầu còn không được, ta khuyên ngươi đừng có không biết tốt xấu.”

Dừng lại một chút, hắn gật đầu với Công Tôn Khanh: “Đúng không, Công Tôn công tử, người ta chỉ có biết tiến biết lùi mới có thể sống lâu hơn.”

Một tràng này, cơ hồ là đem lời mà Cảnh Trường Hoành và Công Tôn Khanh từng nói với Tiêu Y trước đó, trả lại y nguyên. Khiến mặt Mị Phi, Cảnh Trường Hoành, Công Tôn Khanh nóng bừng, vô cùng khó coi, trong lòng bốc lên một cỗ lửa giận ngút trời. Từ trước đến nay chưa từng có ai dám đối đãi bọn hắn như vậy.

Cảnh Trường Hoành song quyền nắm chặt, móng tay thật sâu cắm vào thịt, máu tươi rỉ ra. Hắn cố nén lửa giận, nói với Lữ Thiếu Khanh: “Trả linh phù lại cho ta.”

“Không cho!” Lữ Thiếu Khanh không cần suy nghĩ liền trực tiếp cự tuyệt. “Ngươi cái đồ bại gia tử này, đối phó con sư muội ngu ngốc của ta mà cũng muốn dùng linh phù đắt tiền như vậy sao?”

“Thật đúng là thích ăn đòn. Đến đây, mau giao tất cả linh phù trong tay ngươi ra đây, ta thay ngươi bảo quản.”

Cảnh Trường Hoành muốn thổ huyết, cảm giác mình càng bị thương nặng hơn. Cái tên hỗn đản này từ đâu xuất hiện vậy? Ghê tởm đến cực điểm.

Công Tôn Khanh lạnh lùng mở miệng: “Các ngươi là ai? Chuyến lịch luyện lần này của chúng ta là ý của học viện, chúng ta vô ý gây chuyện.”

“Mị gia vì không để Phi cô nương xảy ra ngoài ý muốn, còn phái Vệ lão đến hộ vệ.”

Mặc dù bề ngoài nhượng bộ, nhưng lời uy hiếp ngầm lại vô cùng rõ ràng, lấy học viện và Mị gia ra để dọa người.

Lữ Thiếu Khanh gật đầu, hỏi Công Tôn Khanh: “Cô nương này là người của dòng chính Mị gia sao? Nghe có vẻ lợi hại lắm.”

“Không sai,” đang nói tới thân phận của mình, Mị Phi lập tức tràn đầy tự tin, ngạo nghễ nói ra thân phận: “Ta là người của dòng chính Mị gia, huynh trưởng của ta là Mị Càn.”

“Mị Càn? Ai?” Lữ Thiếu Khanh nghi hoặc, sau đó lập tức nghiêm túc lên, khiêm tốn hỏi: “Có thể nói rõ hơn chút không? Nghe có vẻ lợi hại lắm.”

“Hừ,” nhìn thấy dáng vẻ của Lữ Thiếu Khanh, sự tự tin trong lòng Mị Phi càng dâng đầy, bộ dạng cao cao tại thượng trước đó dần dần khôi phục. Nàng khẽ ngẩng đầu, ngữ khí kiêu ngạo nói về huynh trưởng của mình: “Huynh trưởng ta Mị Càn, được vinh dự là thiên tài đệ nhất Trung Châu, không chỉ là người của Mị gia chúng ta, mà còn là sự tồn tại lợi hại nhất trong thế hệ trẻ ở Trung Châu.”

“Ba mươi tuổi phá rồi lại lập, nhất cử tiến vào Nguyên Anh, hiện tại đã là Nguyên Anh cửu tầng, đang trong quá trình xung kích Hóa Thần cảnh giới, có hy vọng lần nữa phá vỡ kỷ lục, đặt chân Hóa Thần trước một trăm tuổi.”

“Hơn nữa, hắn còn là kiếm tu lợi hại nhất trong thế hệ trẻ ở Trung Châu, một thanh trường kiếm, không ai có thể địch.”

Đang nói về huynh trưởng, Mị Phi tràn đầy kiêu ngạo. Ngay cả Cảnh Trường Hoành và Công Tôn Khanh cũng lộ vẻ kính sợ. Trong lòng bọn họ, Mị Càn là một ngọn núi lớn mà họ không thể vượt qua, bọn họ không nảy sinh nửa điểm ý niệm khiêu chiến.

Mị Phi giới thiệu xong huynh trưởng của mình, càng lúc càng kiêu ngạo. Nàng dựng thẳng tai, chuẩn bị chờ đợi Lữ Thiếu Khanh sợ hãi thán phục, nhưng mà chờ mãi chờ mãi, chỉ chờ được một chữ.

“À!”

Hả?

Mị Phi nghi ngờ mình nghe lầm, nàng trừng to mắt, nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh. Tên gia hỏa này là không nghe thấy hay là thế nào? Dùng mỗi chữ “À” để ứng phó? Chữ “À” có phải là câu mà huynh muội các ngươi thường nói không? Hắn “À”, huynh trưởng ta lợi hại như vậy, trâu bò như vậy, ngươi liền đáp lại một chữ “À”? Ngươi nói thêm vài chữ, bái phục một chút, thì chết được sao?

Cảnh Trường Hoành và Công Tôn Khanh nghe thấy chữ “À” cũng khó chịu muốn chết, trong lòng rất muốn phàn nàn.

Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh thờ ơ với cái tên Mị Càn, Công Tôn Khanh nhịn không được nói: “Các ngươi chưa từng nghe qua đại danh của Mị công tử sao?”

Tiêu Y bĩu môi: “Lợi hại lắm sao?” Ba mươi tuổi mới tiến vào Nguyên Anh, sao không phải ba trăm tuổi luôn đi? Ta mới hai mươi mấy tuổi, ta đã là Nguyên Anh rồi, ta có kiêu ngạo đâu?

“Làm sao lại…” Mị Phi vừa mở miệng, nhưng nàng chú ý tới Tiêu Y. Cốt linh của Tiêu Y trong mắt nàng chói mắt đến vậy, trước mắt liền có một tiểu cô nương tiến vào Nguyên Anh còn sớm hơn huynh trưởng của nàng. Mị Phi chỉ có thể cắn răng đổi lời trong miệng: “Huynh trưởng ta hiện tại đang bế quan xung kích Hóa Thần, một khi thành công, hắn liền…”

“À,” Lữ Thiếu Khanh lại “À” một tiếng. “Thật lợi hại, về giúp ta nói với hắn một câu cố lên.”

Lại là một chữ “À”, Mị Phi lại bị nghẹn đến nói không ra lời. Nàng lúc này mới nhớ ra, trước mắt cũng có một vị Hóa Thần, hơn nữa cốt linh còn trẻ hơn nàng.

“Đúng rồi,” Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm hỏi: “Mị gia các ngươi, còn có Hóa Thần nào khác không?”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 2598: Thế giới đối mập mạp ác ý

Chương 2597: Ta cùng ta sư huynh nói chuyện

Chương 2596: Từ Thiên môn mà đến một kiếm