» Chương 1131: Nhà các ngươi có Luyện Hư sao?

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 31, 2025

Lữ Thiếu Khanh hỏi xong mới sực tỉnh. Không đúng, hỏi Hóa Thần cái nỗi gì. Hắn hiện tại cũng đã là Hóa Thần rồi, còn sợ Hóa Thần cái nỗi gì.

“Đúng rồi, nhà các ngươi có Luyện Hư kỳ tồn tại sao?” Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm, lần nữa khiêm tốn hỏi lại.

Công Tôn Khanh chú ý tới lời nói của Lữ Thiếu Khanh, cũng kịp phản ứng, lập tức mở miệng: “Đại trưởng lão Mị gia chính là Luyện Hư kỳ.”

“Tại Trung Châu, ngũ gia tam phái đều có Luyện Hư kỳ cao thủ tồn tại.”

Em gái ngươi nha, các ngươi nuôi nhiều Luyện Hư cao thủ như vậy để làm cái gì? Lữ Thiếu Khanh trong lòng có chút hoảng hốt.

Dựa theo ngũ gia tam phái mỗi nhà có một vị mà tính toán, Trung Châu nơi này ít nhất có tám Luyện Hư kỳ tồn tại.

Hơn nữa, ngũ gia tam phái truyền thừa lâu đời, đều là đại thế lực, Luyện Hư kỳ cao thủ chỉ có hơn chứ không kém.

Không chừng còn có Hợp Thể kỳ cao thủ, thậm chí Đại Thừa kỳ tồn tại cũng không phải là không thể.

Thiên đạo chó má đi làm cái gì rồi? Làm việc cũng không tận lực chút sao? Sao lại để Trung Châu có nhiều Luyện Hư kỳ như vậy? Phải tăng thêm chút sức, bổ hết bọn chúng đi chứ!

Trời đất quỷ thần ơi, Trung Châu quá nguy hiểm! Rời khỏi nơi này xong, ta lập tức quay về Tề Châu, nhất định phải ở lì chết trên Thiên Ngự phong, đánh chết cũng không xuống núi!

Lữ Thiếu Khanh càng nghĩ càng mệt mỏi trong lòng. Kiểu sống thế này bao giờ mới có hồi kết đây.

Lúc Kết Đan thì sợ Nguyên Anh, lúc Nguyên Anh thì sợ Hóa Thần. Được, bây giờ ta là Hóa Thần, trên còn có Luyện Hư. Khổ quá đi mà.

Lữ Thiếu Khanh u sầu phiền muộn, thế này thì không thể sống nổi.

Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh phản ứng như vậy, Công Tôn Khanh tâm tư nhanh nhẹn nói: “Vị công tử này, lần này đối với mọi người mà nói là một hiểu lầm.”

“Chuyện này xảy ra không ai mong muốn, hiện tại không đánh không quen biết, hay là chuyện lần này cứ bỏ qua đi, mọi người cứ coi như kết bạn với nhau, thế nào?”

“Đến lúc đó, công tử vô luận đến Mị gia, hay Công Tôn gia của ta, cũng sẽ là khách quý của chúng ta.”

“Không sai, không sai,” Lữ Thiếu Khanh liên tục gật đầu, “Đúng là như vậy, ta đây là người cực kỳ yêu thích hòa bình. Ta trước giờ vẫn phản đối chém chém giết giết.”

Nghe Lữ Thiếu Khanh nói như vậy, sắc mặt Mị Phi, Cảnh Trường Hoành và Công Tôn Khanh lập tức dễ nhìn hơn nhiều, trong lòng cũng âm thầm coi nhẹ.

Xem ra biết rõ gia tộc của chúng ta lợi hại, vẫn phải ngoan ngoãn cúi đầu thôi.

“Nếu đã vậy, chúng ta xin cáo từ trước, không quấy rầy ba vị nữa.” Công Tôn Khanh muốn lập tức rời đi, không muốn đêm dài lắm mộng.

Vệ Nhâm, bảo tiêu mạnh nhất trong bọn họ, cũng không phải là đối thủ; đối mặt với Hóa Thần địch bạn không rõ, vẫn nên tranh thủ thời gian rời đi thì hơn.

Còn Cảnh Trường Hoành thì sững sờ hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Xin hỏi công tử đại danh?”

“Sao vậy? Muốn biết tên ta, sau đó báo thù à? Được thôi, nói cho ngươi cũng chẳng sao, ta tên Mộc Vĩnh.”

Cảnh Trường Hoành vội vàng cúi đầu, không dám để Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy hận ý trong mắt hắn.

Công Tôn Khanh chắp tay lần nữa, định rời đi, nhưng Lữ Thiếu Khanh mở miệng: “Chậm đã, ta còn có một vấn đề, bình thường, các ngươi Luyện Hư cao thủ sẽ thường xuyên ra phơi mặt trời sao?”

Khi biết được thân là Luyện Hư cao thủ rất ít khi ra ngoài, Lữ Thiếu Khanh cuối cùng cũng nở nụ cười.

“Còn nữa, ta muốn hỏi hỏi, trên người các ngươi hẳn là có đồ vật bảo mệnh đúng không? Hoặc là nói, nếu các ngươi chết ở bên ngoài, người trong nhà các ngươi sẽ biết không?”

Lữ Thiếu Khanh cười rất hòa ái, ngữ khí cũng rất ôn hòa, tựa như một vị khiêm khiêm công tử, đối xử mọi người hữu lễ.

Thế nhưng Mị Phi bốn người có thể rõ ràng cảm nhận được sát ý trong lời nói của Lữ Thiếu Khanh, bốn người trong lòng hoảng sợ.

Ngay cả Vệ Nhâm cũng cảm thấy tim mình đang đập kịch liệt.

Đối mặt Lữ Thiếu Khanh, hắn cảm giác giống như đối mặt với một con Ác Long biết cười, lúc nào cũng có thể há cái miệng to như chậu máu nuốt chửng bọn họ.

Mị Phi sợ hãi trong lòng, thân thể bản năng run rẩy. Nàng cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, thanh sắc câu lệ nói: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

“Ta, ta thế nhưng là dòng chính Mị gia, nếu là, nếu là ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, các ngươi nhất định trốn không thoát đâu.”

Cảnh Trường Hoành cũng sắc mặt trắng bệch, cảm nhận được khí tức tử vong khiến hắn không nhịn được liên tục nuốt nước miếng.

Công Tôn Khanh biểu hiện khá hơn Mị Phi và Cảnh Trường Hoành một chút, hắn nhắc nhở Lữ Thiếu Khanh: “Mộc công tử, tại Trung Châu, còn chưa có ai sau khi giết người của ngũ gia tam phái mà còn có thể ung dung ngoài vòng pháp luật.”

“Ngũ gia tam phái đều có thủ đoạn tìm ra hung thủ.”

“Một khi người của ngũ gia tam phái bị giết, ngũ gia tam phái nhất định sẽ dốc hết toàn lực báo thù.”

Lữ Thiếu Khanh nhíu mày: “Thật là phiền phức.”

Đúng vậy, đây cũng là điều Lữ Thiếu Khanh lo lắng.

Dựa theo ý nghĩ ban đầu của hắn, là trực tiếp xử lý mấy người bọn họ.

Nhưng ngũ gia tam phái thân là địa đầu xà của Trung Châu, thực lực cường đại vượt xa tưởng tượng của hắn, cũng không phải một cái Lăng Tiêu phái nhỏ bé có thể đối phó.

Lăng Tiêu phái so với ngũ gia tam phái, cứ như khoảng cách giữa người giàu nhất thành nhỏ và người giàu nhất Đế đô vậy, hai bên không ở cùng một cấp độ.

Giết Mị Phi bọn họ, khả năng rất lớn sẽ có phiền phức.

Dù sao Mị Phi không phải đệ tử Mị gia bình thường, mà là dòng chính, không dễ chọc.

Hơn nữa, đến lúc đó Kế Ngôn và Tiêu Y có lẽ phải đi Trung Châu học viện, đây là học viện do ngũ gia tam phái liên hợp lại sáng lập, hắn cũng phải vì điều này mà cân nhắc.

Cho nên, Lữ Thiếu Khanh cân nhắc một phen sau đó, nói với bốn người Mị Phi: “Đem trữ vật giới chỉ giao ra.”

Bốn người Mị Phi kinh hãi, gia hỏa này muốn làm gì? Cướp bóc sao?

“Mộc công tử, ngươi…”

Lữ Thiếu Khanh không khách khí quát: “Ít nói nhảm, ta đây là người yêu thích hòa bình, không muốn giết người.”

“Lần này các ngươi ức hiếp sư muội ta, cho nên nhất định phải cho các ngươi một chút giáo huấn, nếu không còn tưởng rằng chúng ta dễ ức hiếp.”

Người thì không giết, đi cướp bóc vậy.

Đến lúc đó biết rõ, tổng không phái một vị Luyện Hư kỳ cao thủ đến tìm hắn gây phiền phức chứ?

Nếu là như thế, hắn cũng nhận.

Lữ Thiếu Khanh hiện tại thân là Hóa Thần, cũng không đến mức như kiểu trước đây bị một vị Nguyên Anh ghi nhớ mà dọa đến muốn chết.

Bốn người Mị Phi đương nhiên không muốn đem nhẫn trữ vật giao ra, nói đùa, gia tài của bọn họ đều tồn tại bên trong.

Bốn người đều lộ ra vẻ thề sống chết không giao.

Đem trữ vật giới chỉ giao ra, bọn họ còn cần trà trộn giang hồ sao?

Lữ Thiếu Khanh nói với Kế Ngôn: “Đến, giúp ta đánh ngất xỉu bọn họ.”

“Ngươi sao không ra tay?” Kế Ngôn hỏi lại.

Lữ Thiếu Khanh cố ý lớn tiếng nói: “Ta nhỏ bé Nguyên Anh, không dễ đánh.”

Tiêu Y lập tức hưng phấn hẳn lên, nhị sư huynh lại muốn chơi trò giả heo ăn thịt hổ đó sao?

Kế Ngôn vốn không muốn ra tay, ức hiếp tiểu Nguyên Anh cái gì, hắn coi thường, nhưng dưới sự thúc giục của Lữ Thiếu Khanh, Kế Ngôn cuối cùng vẫn ra tay.

Thân là Hóa Thần, hơn nữa còn là thiên tài, đối phó mấy tên Nguyên Anh, thừa sức.

Dù cho bốn người Mị Phi bọn họ liên thủ, liều chết phản kháng, cuối cùng vẫn bị đánh đến thổ huyết hôn mê.

“Hắc hắc, thế này mới đúng chứ,” Lữ Thiếu Khanh xoa xoa tay, “Đã lâu chưa làm chuyện này….”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 2606: Không mở cửa liền dùng sức mạnh a

Chương 2605: Bắt đầu hủy diệt thế giới

Chương 2604: Càng ngày càng quá phận