» Chương 205: Ngươi là đang diễn trò
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025
“Cổ trưởng lão, ta ở đây chúc các ngươi một đường thuận gió.” Lữ Thiếu Khanh mỉm cười phất tay với Cổ Liệt trên phi thuyền, thành tâm chúc phúc: “Trên đường đi cẩn thận một chút nhé. Khi trở về, đừng quên nói với Vân Tâm rằng ta rất nhớ nàng; khi nào ta rảnh rỗi, ta sẽ đến tìm nàng.”
Các đệ tử Điểm Tinh phái trên thuyền hận không thể lao xuống xé nát khuôn mặt tươi cười kia của Lữ Thiếu Khanh. Ngay cả Tuyên Vân Tâm trong khoang thuyền cũng có xúc động xông ra, đánh chết tên Lữ Thiếu Khanh này. Thật đáng hận. Vân Tâm, Vân Tâm, tên nàng là kẻ như ngươi có thể gọi ư? Tên khốn đáng chết!
Sắc mặt Cổ Liệt cũng không dễ chịu chút nào. Nhưng rồi, hắn dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, bỗng bật cười hỏi: “Lữ công tử, ngươi thật sự thích Vân Tâm sư điệt sao?”
Lữ Thiếu Khanh trịnh trọng gật đầu, trên mặt lộ rõ vài phần nghiêm túc, trịnh trọng nói: “Đương nhiên rồi, ta còn lấy đạo tâm thề nữa là. Đời này, ta nhất định phải có được nàng. Nàng tốt đến nỗi ta đời này cũng không quên được.”
Trái tim những nam đệ tử Điểm Tinh phái tan nát. Nghe những lời này, chẳng lẽ Vân Tâm sư tỷ đã chấp nhận hắn rồi sao?
Có đệ tử Điểm Tinh phái nhịn không được, bởi vì nữ thần trong mộng của mình không thể bị kẻ khác khinh nhờn như vậy. “Tên khốn, ta muốn giết ngươi!” Trong cơn phẫn nộ, hắn không còn bận tâm bất cứ điều gì, liền vung ra một tờ linh phù về phía Lữ Thiếu Khanh, muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
Cổ Liệt nhanh tay lẹ mắt, lập tức xuất thủ, thu hồi lại linh phù. Ông ta gầm lên một tiếng: “Hỗn trướng, ai bảo ngươi động thủ? Xuống đi! Mau xuống cho ta!”
Sau khi thấy tên đệ tử Điểm Tinh phái kia bị đuổi vào trong thuyền, Lữ Thiếu Khanh lại giả bộ người tốt nói: “Ai, Cổ trưởng lão, ngươi không cần trách hắn. Hắn hẳn là nhất thời chưa chấp nhận được chuyện ta và Vân Tâm thôi, không sao đâu, ta sẽ không bận tâm.”
Cái vẻ muốn ăn đòn của Lữ Thiếu Khanh khiến Cổ Liệt rất muốn đánh chết hắn. “Còn ở đó diễn kịch sao?” Cổ Liệt cười lạnh.
Hắn vạch trần mục đích của Lữ Thiếu Khanh, theo lời Tuyên Vân Tâm đã dạy ông ta: “Ngươi không cần ở đây đóng kịch. Cái gì mà thích Vân Tâm sư điệt, tất cả đều là giả vờ. Ngươi trước mặt đông đảo tu sĩ đã nói dối để rũ bỏ quan hệ của ngươi với Hạ Ngữ, cố ý kéo chúng ta Điểm Tinh phái vào. Bây giờ ngươi tiếp tục ở đây, vẫn là tiếp tục diễn kịch cho người khác xem.”
Lữ Thiếu Khanh trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, sau đó cố ý tỏ ra kinh hoảng, vội vàng nói: “Hồ, nói bậy! Ta thành tâm thích Vân Tâm mà! Không thấy ta đã lấy đạo tâm thề sao?”
Cổ Liệt chú ý tới vẻ kinh hoảng vừa rồi của Lữ Thiếu Khanh, trong lòng thầm bội phục Tuyên Vân Tâm: “Lấy đạo tâm thề cũng không phải là không có kẽ hở. Tóm lại, ngươi chính là đang diễn trò.”
Lữ Thiếu Khanh giả vờ phẫn nộ: “Lão gia hỏa, ngươi đừng nói lung tung! Nếu lời này truyền ra ngoài, ta sẽ giết chết ngươi!”
Bộ dạng này của Lữ Thiếu Khanh, theo Cổ Liệt là hắn đã bị vạch trần tâm tư nên tức giận đến hổn hển. Trong lòng ông ta ngược lại thấy khoan khoái: “Tên khốn kiếp, trước đó ngươi làm ta tức chết.”
Cổ Liệt trong lòng khoan khoái liền nở nụ cười giễu cợt: “Trò vặt như ngươi cũng nghĩ giấu diếm được ta sao?”
“Hừ, ta chính là thích Vân Tâm!” Lữ Thiếu Khanh lớn tiếng hô hào, dường như muốn cho những người xung quanh nghe thấy.
Cổ Liệt chú ý thấy không ít người đang nhìn về phía này, hắn thấp giọng nói: “Nếu ngươi muốn tiếp tục diễn, thì lên thuyền.”
“Lên thuyền? Làm gì?” Lữ Thiếu Khanh lộ ra vẻ cảnh giác, nghi ngờ nhìn chằm chằm Cổ Liệt: “Ngươi đối ta có ý đồ gì?”
Cổ Liệt trong lòng giật thót, tên khốn này sao lại nhạy cảm thế? Hắn tiếp tục dựa theo lời Tuyên Vân Tâm đã dặn: “Ngươi muốn diễn thì diễn cho trót đi. Không tự mình lên thuyền tiễn chúng ta một đoạn, sao tuồng vui này có thể kết thúc hoàn mỹ?”
Lữ Thiếu Khanh gật đầu: “Nói cũng có lý, ai nha, ta quên mất điểm này.” Hắn nhìn xung quanh, không ít người đang nhìn về phía này. Lữ Thiếu Khanh trong lòng cười thầm, cố ý lộ ra một tia bất đắc dĩ: “Thôi, ta lên thuyền vậy.”
Lữ Thiếu Khanh vừa lên thuyền, Cổ Liệt liền hạ lệnh xuất phát, sợ Lữ Thiếu Khanh sẽ đổi ý.
Nhìn phi thuyền xuyên vào mây trời, bỏ Lăng Tiêu thành xa lại phía sau. Lữ Thiếu Khanh kinh ngạc không thôi: “Nhanh như vậy? Ngươi sẽ không phải muốn lừa ta về Điểm Tinh phái làm con rể đó chứ? Ai, loại lời này nói rõ ra là tốt rồi, ta cũng sẽ không từ chối đâu.”
Cổ Liệt mặt không biểu cảm, hắn đang cố gắng kiềm chế sát ý trong lòng. Tên khốn này, không giết hắn thì đơn giản là có lỗi với chính mình.
Nói xong, Lữ Thiếu Khanh liền ngồi xếp bằng xuống, vỗ vỗ boong tàu nói với Cổ Liệt: “Đến đây, Cổ trưởng lão, ngươi ngồi xuống đi. Ta sẽ kể cho ngươi nghe chuyện ta và Vân Tâm, để ngươi biết rõ ta không phải đang diễn trò. Ngươi khi trở về nhất định phải kể câu chuyện tình yêu của chúng ta cho chưởng môn biết. Thành chuyện, ngươi chính là bà mối của ta đấy.”
Còn bà mối ư? Cổ Liệt hiện giờ chỉ muốn động thủ với Lữ Thiếu Khanh.
Bất quá, bây giờ còn chưa phải lúc. Hiện tại vừa mới rời đi, cự ly Lăng Tiêu phái còn rất gần. Cổ Liệt cố nén xúc động muốn chụp chết Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh thì cười tủm tỉm, không để ý thái độ của Cổ Liệt, cùng Cổ Liệt đông nói tây nói, từ Thiên Nam nói đến Thiên Bắc. Cổ Liệt cũng thuận theo, hắn cần thời gian, nên phối hợp với Lữ Thiếu Khanh.
Nói rồi, Lữ Thiếu Khanh lại nói đến chuyện hắn và Tuyên Vân Tâm. Trong lời hắn, hắn và Tuyên Vân Tâm trong bí cảnh vừa gặp đã yêu. Tân Chí và Tân An phản đối, thậm chí còn muốn ra tay với hắn. Tuyên Vân Tâm để bảo vệ hắn, không tiếc động thủ với hai huynh đệ Tân Chí, Tân An. Cuối cùng, hai người còn ở trong rừng cây tư định chung thân, trao đổi tín vật đính ước.
Loại lời này nói ra Cổ Liệt không tin, các đệ tử Điểm Tinh phái khác cũng không tin. Tức giận đến nỗi bọn hắn rất muốn xông lên tát Lữ Thiếu Khanh mấy cái thật mạnh, rồi xé rách miệng hắn. Trong khoang thuyền, Tuyên Vân Tâm thì tức giận đến toàn thân run rẩy. Đảo điên trắng đen, tung tin đồn nhảm không phải là.
Cổ Liệt không tin Lữ Thiếu Khanh. Bất quá, hắn lại khá quan tâm đến tung tích của hai huynh đệ Tân Chí, Tân An. Không còn cách nào khác, Tân Chí và Tân An sau khi đi theo Tuyên Vân Tâm ra ngoài, vẫn bặt vô âm tín. Mạng bài giản của bọn hắn đã vỡ vụn, đại biểu cho bọn hắn đã vẫn lạc. Tuyên Vân Tâm và những đệ tử Điểm Tinh phái còn sót lại trở về đều nói mơ hồ, rằng sau khi rời khỏi bí cảnh, bọn họ bị người mai phục tử thương thảm trọng.
Tổ phụ của Tân Chí và Tân An chưa xuất quan, cho nên chuyện này tạm thời chưa được truy tra. Bất quá, tầng trên của Điểm Tinh phái rất coi trọng chuyện này. Tuyên Vân Tâm bởi vì thân phận đặc thù của nàng, nên không có ai làm gì nàng. Nhưng những đệ tử Điểm Tinh phái còn sót lại trở về đã bị giam giữ, chờ Tử Điện thượng nhân xuất quan để đích thân ông ta điều tra.
“Tân Chí và Tân An bọn hắn hiện giờ ở đâu?” Cổ Liệt không để lộ sắc mặt, liếc nhìn buồng nhỏ trên tàu, hỏi.
Bất quá hành động của ông ta không thể qua mặt được Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh cũng liếc nhìn buồng nhỏ trên tàu một cái, tránh đi câu hỏi của Cổ Liệt: “Trong khoang thuyền là ai vậy? Hẳn là Vân Tâm lần này cũng đi cùng sao?”
Lữ Thiếu Khanh vừa dứt lời, bên trong liền xuất hiện hai vị nữ tu sĩ thân mang trang phục màu đỏ. Lữ Thiếu Khanh rõ ràng lộ ra vẻ thất vọng: “Vân Tâm không đến sao.”
Nhìn thời gian, đã qua hơn nửa ngày, cự ly Lăng Tiêu phái đã không biết bao nhiêu vạn dặm. Lữ Thiếu Khanh đứng dậy nói: “Tốt rồi, thời gian cũng không còn nhiều lắm, ta sẽ không tiễn các ngươi nữa. Ta nên trở về ăn cơm.”
Cổ Liệt cũng đứng dậy, cười lạnh một tiếng: “Muốn đi sao? Đã muộn rồi…”