» Chương 212: Lão kỳ đà cản mũi

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025

Tâm cơ sâu đến thế, hắn rốt cuộc muốn làm gì? Tuyên Vân Tâm ý thức được mình đã xem nhẹ một vấn đề.

Tâm cơ của Lữ Thiếu Khanh không hề thua kém nàng, thậm chí còn nhỉnh hơn. Một nam nhân như vậy, thật sự khủng bố đến nhường nào.

Vì sao trước mặt Cổ Liệt trưởng lão và nàng, hắn vẫn có thể cười đùa, bình tĩnh đến lạ thường?

Thế nhưng, khí tức của hắn lại suy yếu đến thế. Dấu vết chiến đấu dưới chân, thi thể của ba người Hạ Chính Nhiên đều là thật. Trận chiến vừa rồi cực kỳ kịch liệt, Lữ Thiếu Khanh không thể nào hoàn hảo không chút tổn hại. Trừ phi…!

Tuyên Vân Tâm chăm chú nhìn Lữ Thiếu Khanh, sắc mặt nghiêm túc: “Phía sau ngươi, phải chăng có người?”

Lữ Thiếu Khanh là đệ tử của Lăng Tiêu phái, sư phụ Thiều Thừa và sư huynh Kế Ngôn đều là cao thủ Nguyên Anh kỳ. Nếu có một hoặc hai người trong số họ theo sát phía sau, thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Tuyên Vân Tâm trong lòng bắt đầu khẩn trương. Nhưng không ngờ, Lữ Thiếu Khanh lại lộ ra vẻ mặt kỳ quái: “Lời này của ngươi có ý tứ gì?”

Không phải sao? Tuyên Vân Tâm càng thêm nghi ngờ. Mặc kệ thế nào, nàng cảm thấy không thể nói nhiều thêm nữa tại đây. Nàng lùi lại hai bước, nói với Cổ Liệt: “Cổ trưởng lão, giết hắn đi, tốc chiến tốc thắng.”

Cổ Liệt cười lạnh một tiếng, nhìn Lữ Thiếu Khanh đang đề phòng, lắc đầu: “Tiểu hỗn đản, chịu chết đi!”

Lữ Thiếu Khanh hướng về Tuyên Vân Tâm kêu lớn: “Ngươi muốn mưu sát thân phu sao?”

Tuyên Vân Tâm ánh mắt lạnh băng, không nói gì. Tên gia hỏa ghê tởm này, chỉ có hắn chết đi, nàng mới có thể an tâm.

Cổ Liệt xuất thủ, một tấm linh phù hiện ra trong tay, hắn truyền linh lực vào. Một luồng linh lực thuộc tính Mộc khổng lồ bao phủ về phía Lữ Thiếu Khanh. Dù là vô hình, nhưng lại tựa như sức mạnh của núi cao, thái sơn áp đỉnh.

Tuyên Vân Tâm thấy đòn tấn công của Cổ Liệt vẫn còn rất dè dặt. Nàng không kìm được nhắc nhở: “Cổ Liệt trưởng lão, không cần lưu thủ, nhanh chóng giết hắn!” Tuyên Vân Tâm càng thêm cảnh giác với Lữ Thiếu Khanh, nàng hận không thể Lữ Thiếu Khanh lập tức chết ngay trước mắt mình. Với loại người này, tuyệt đối không thể chủ quan.

Cổ Liệt cười ha ha một tiếng nói: “Vân Tâm sư điệt, ngươi yên tâm đi. Lúc trước hắn chiến đấu kịch liệt như vậy, thể nội còn lại bao nhiêu linh lực chứ? Chiêu ‘linh khí áp đỉnh’ này của ta đủ sức trấn sát hắn.”

Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, một đạo phong mang kiếm khí sáng chói như ngày, tựa như khai thiên tích địa.

Luồng linh khí vô hình phát ra tiếng ‘xoẹt’, bị đạo kiếm khí này đánh nát thành hai nửa. Linh khí mất đi chỗ dựa, rơi vào hỗn loạn, cuồng bạo tứ ngược khắp bốn phía. Vô số cổ thụ che trời bị nhổ tận gốc, một mảnh hỗn độn.

Kiếm khí thế đi không giảm, tiếp tục hướng về phía Cổ Liệt. Cổ Liệt kinh hãi, cấp tốc biến mất tại chỗ cũ.

Vừa biến mất, nơi hắn đứng liền phát sinh một vụ nổ mãnh liệt. Phong mang kiếm khí như muốn chém đôi đại địa, một khe nứt sâu mấy trượng xuất hiện trên mặt đất.

Cổ Liệt sắc mặt âm trầm, còn mang theo vẻ chấn kinh nhìn Lữ Thiếu Khanh.

Lữ Thiếu Khanh tay cầm trường kiếm, uy phong lẫm liệt, khí tức như mặt trời trên trời, sáng chói vô cùng, đau nhói Cổ Liệt, cũng đau nhói Tuyên Vân Tâm.

Tuyên Vân Tâm chỉ vào Lữ Thiếu Khanh, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, kêu lớn: “Ngươi, ngươi…”

“Ngươi cái gì mà ngươi, chưa từng thấy ta anh dũng anh tuấn đến thế sao?”

Lữ Thiếu Khanh với vẻ mặt vô sỉ khiến Tuyên Vân Tâm nghẹn họng. Nhưng Tuyên Vân Tâm không thể không thừa nhận, lúc này Lữ Thiếu Khanh trông thực sự rất đẹp trai. Đôi mắt đen láy vừa loá mắt vừa thâm thúy, biểu cảm lạnh lùng, thân hình thẳng tắp; dù hắn hiện tại quần áo rách rưới, vẫn mang đến cho người ta một cảm giác khí vũ bất phàm, oai hùng anh tuấn. Thêm nụ cười tà mị nơi khóe miệng, càng thêm hấp dẫn.

Bỏ qua những thứ khác không nói, nếu có thể có được một đạo lữ như thế, cũng là một chuyện may mắn.

Ta nhổ vào! Lúc này còn nghĩ cái gì nữa?

Tuyên Vân Tâm vội vàng lắc đầu, bóp chết cái ý niệm tồi tệ đó.

Cổ Liệt bên này cũng kinh ngạc kêu lên: “Ngươi, ngươi không phải bị thương sao?”

Vừa rồi Lữ Thiếu Khanh chiến đấu với ba người Hạ Chính Nhiên, Cổ Liệt đều nhìn thấy từ xa. Trận chiến kịch liệt như thế, cho dù là hắn cũng sẽ không hoàn hảo không chút tổn hại, không bị một điểm thương tích. Hiện tại Lữ Thiếu Khanh nhìn qua ngoại trừ quần áo hơi rách rưới ra, không có tổn thất nào khác. Nếu không phải tận mắt thấy thi thể của ba người Hạ Chính Nhiên, hắn còn tưởng ba người Hạ Chính Nhiên đang nhường, diễn kịch với Lữ Thiếu Khanh đây.

Tuyên Vân Tâm cũng không hiểu. Chiến đấu kịch liệt như thế, vì sao Lữ Thiếu Khanh trông như không có chuyện gì?

Lữ Thiếu Khanh đẹp trai sờ sờ tóc mình. “Mã đức, bị điện giật, tóc này cũng dựng đứng hết rồi.”

Lữ Thiếu Khanh lại xoa xoa ngực mình, nói: “Bị thương chứ, không thấy quần áo ta cũng nát bươm thế này sao? Mã đức!” Nói xong lại chửi tục một tiếng, “Nếu biết lòng ngươi giết ta kiên định đến thế, ta đã không thèm đùa với bọn hắn. Để cho thật, ta cuối cùng còn cố ý đỡ một chiêu sát chiêu của lão gia hỏa kia, đau chết đi được. Bị điện giật hai lần, tóc tai trông chẳng khác gì con sư muội ngu ngốc của ta.”

Nói xong lại sờ sờ tóc mình, vẻ mặt rất đau lòng, coi như bị điện giật oan hai lần.

Tuyên Vân Tâm và Cổ Liệt xem như đã hiểu rõ.

Tất cả đều là Lữ Thiếu Khanh cố ý. Có được thực lực tuyệt đối, lại cùng ba người Hạ Chính Nhiên đánh nhau bất phân thắng bại, chiến đấu kịch liệt. Cuối cùng càng cố ý chịu một chiêu của Tiêu Nghĩa Khánh, giả vờ bị thương để dụ bọn họ ra. Thành phủ sâu sắc đến mức khiến Tuyên Vân Tâm và Cổ Liệt cảm thấy lạnh sống lưng. Hắn hung ác với bản thân, cũng hung ác với kẻ địch.

Cổ Liệt cắn răng hỏi: “Ngươi rốt cuộc là tu vi cảnh giới gì?”

Tuyên Vân Tâm cũng nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, nàng cũng rất tò mò vấn đề này. Cùng ba người Hạ Chính Nhiên đánh nhau như thế mà không có quá nhiều thương tổn, điều này quá kinh khủng. Lữ Thiếu Khanh vẫn luôn ẩn giấu thực lực của mình. Hiện tại hắn biểu hiện ra khí tức cường đại, nhưng ai biết hắn có còn đang ẩn giấu thực lực nữa hay không?

“Nguyên Anh a.” Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhàng nói một câu, khiến Cổ Liệt và Tuyên Vân Tâm sắc mặt đại biến.

Tuy nhiên!

Cổ Liệt cười lạnh liên tục: “Nếu ngươi là Nguyên Anh, ngươi còn có thể ở đây cùng chúng ta nói nhảm?”

Tuyên Vân Tâm rất tán thành điều này. Nếu là Nguyên Anh, Lữ Thiếu Khanh đã sớm xuất thủ tiêu diệt bọn họ, chứ không phải ở đây nói nhảm.

Lữ Thiếu Khanh vung trường kiếm lên, nói với Cổ Liệt: “Được rồi, bây giờ ta sẽ tiễn cái lão đà điểu này lên đường trước, sau đó ta sẽ cùng Vân Tâm hảo hảo ôn lại chuyện cũ một chút. Chuyện trong rừng cây trước kia, ta vẫn còn dư vị vô tận a.”

Nhắc đến chuyện trong rừng cây, Tuyên Vân Tâm phá phòng. Nàng dậm chân, phẫn nộ kêu lên: “Giết hắn! Cổ trưởng lão, không tiếc bất cứ giá nào, nhanh chóng giết hắn!” Chuyện này, mỗi lần hồi tưởng lại, nàng đều hận đến muốn phát điên.

Cổ Liệt cười lạnh, dù kinh ngạc trước tâm cơ của Lữ Thiếu Khanh, nhưng hắn đối với thực lực của mình vẫn có lòng tin.

“Hừ, ta không tin ngươi chiến đấu với ba người bọn hắn mà không hề bị chút thương tổn nào!”

“Chết đi!”

Cổ Liệt lần nữa xuất thủ.

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 1609: Xương Thần đang cố gắng

Chương 1608: Hai mặt pháp khí thời gian không dễ chịu

Chương 1607: Đem linh thạch lấy ra, ta thay ta đại ca đảm bảo