» Chương 215: Còn có chuẩn bị ở sau

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025

Tuyên Vân Tâm biến sắc, không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại kiên quyết, dứt khoát đến vậy. Nàng vội vàng lùi lại, đồng thời kêu lớn: “Chậm đã, ta có lời muốn nói!” Tuyên Vân Tâm cũng không nghĩ Cổ Liệt sẽ bại nhanh đến thế.

“Muốn nói thì cứ để ta đánh ngươi nằm xuống rồi nói!” Lữ Thiếu Khanh không hề thương hương tiếc ngọc. Với hắn mà nói, trong thể nội Tuyên Vân Tâm có thứ đồ vật, hắn không dám tùy tiện giết nàng; nhưng điều đó không có nghĩa hắn sẽ không khiến Tuyên Vân Tâm tàn phế. Dám gây phiền toái cho hắn, nếu không thu thập nàng một trận, hắn về ngủ cũng chẳng yên giấc.

Tuyên Vân Tâm bị thương trong bí cảnh chưa hồi phục, hiện tại vẫn mang vẻ ốm yếu. Nàng không phải là đối thủ của Lữ Thiếu Khanh. Tuyên Vân Tâm vội vàng lùi lại, nhưng có nhanh đến mấy cũng không nhanh bằng hắn. Cảm nhận được linh thức của Lữ Thiếu Khanh công tới, Tuyên Vân Tâm chỉ cảm thấy như vô số rắn độc đang xoay quanh, bò lên người nàng, khiến nội tâm nàng run rẩy.

Tuyên Vân Tâm kêu hoảng loạn: “Ngươi… Ô sư thúc, cứu ta!”

“Ô sư thúc?” Lữ Thiếu Khanh kinh hãi.

Ngay lúc này, một luồng linh lực cường đại ập tới, như một luồng sao băng xẹt ngang trời, mang theo khí tức kinh khủng, ầm ầm lao đến.

Lữ Thiếu Khanh không nói một lời, lập tức lách mình lùi lại.

“Ầm ầm!”

Đất rung núi chuyển. Vị trí Lữ Thiếu Khanh vừa đứng xảy ra một vụ nổ dữ dội. Vô số bụi mù cuồn cuộn, vụ nổ còn nhấn chìm cả Cổ Liệt vào trong. Vụ nổ kịch liệt khiến Cổ Liệt hài cốt không còn, bị xé thành vô số mảnh vỡ.

Lùi xa vài dặm, Lữ Thiếu Khanh kêu lên đầy thống khổ: “Ngươi đại gia, đồ của ta!” Hắn chưa kịp lấy nhẫn trữ vật của Cổ Liệt. Người tới có khí tức Nguyên Anh, dưới một kích này, nhẫn trữ vật bình thường không thể nào sống sót. Lữ Thiếu Khanh trong lòng hối hận khôn nguôi, sớm biết đã nên lấy nhẫn trữ vật của Cổ Liệt vào tay trước rồi nói.

Theo khói bụi tan đi, mặt đất xuất hiện một hố sâu khổng lồ.

Bên cạnh Tuyên Vân Tâm xuất hiện một người trung niên. Khí tức Nguyên Anh mênh mông cuồn cuộn tỏa khắp bốn phía trên người hắn. Ánh mắt hắn kiêu ngạo, không thèm để Lữ Thiếu Khanh vào mắt.

Người tới cho dù không cần tự báo danh tính, Lữ Thiếu Khanh cũng biết rõ người này là ai. Đó chính là Điểm Tinh phái ngoại môn đệ nhất trưởng lão, Ô Mục.

Hắn là Nguyên Anh sơ kỳ, cảnh giới tầng hai. Tính cách lạnh lùng, nhân duyên trong Điểm Tinh phái cực kém.

Điểm Tinh phái phân chia nội môn và ngoại môn. Sau khi đột phá Nguyên Anh, tu sĩ có thể trở thành trưởng lão nội môn. Trưởng lão ngoại môn bình thường đều là cao thủ Kết Đan kỳ. Thế nhưng Ô Mục lại không trở thành trưởng lão nội môn, mà được người ta gọi là ngoại môn đệ nhất trưởng lão. Điều đó đủ để chứng minh vị trí lúng túng của hắn trong Điểm Tinh phái.

“Kết Đan kỳ?” Ô Mục biểu cảm lạnh lùng, liếc nhìn Lữ Thiếu Khanh một cái, khinh miệt nói với Tuyên Vân Tâm: “Chỉ bằng hắn cũng muốn để ta ngàn dặm xa xôi chạy đến đây chờ đợi lâu như vậy?”

Trong lời nói có nhiều bất mãn. Bảo hắn một vị Nguyên Anh xuất thủ đối phó một tên Kết Đan kỳ, nói ra sẽ chỉ khiến người ta chê cười.

Tuyên Vân Tâm cung kính nói với Ô Mục: “Ô Mục trưởng lão chớ trách, người này cũng không phải Kết Đan kỳ đơn giản, thực lực cực mạnh.”

“Cổ trưởng lão cũng không phải đối thủ của hắn.” Nói đến đây, ánh mắt Tuyên Vân Tâm lóe lên một tia thương hại. Cổ Liệt, vị trưởng lão ngoại môn này, chết thật thảm.

Ô Mục đã sớm đến nơi này, khi Cổ Liệt lâm vào nguy hiểm, Ô Mục hoàn toàn có thể xuất thủ cứu giúp. Nhưng Ô Mục không làm, mặc cho Lữ Thiếu Khanh làm thịt Cổ Liệt. Không chỉ như thế, Ô Mục còn tiện tay giúp Lữ Thiếu Khanh hủy thi diệt tích, oanh thi thể Cổ Liệt thành vô số mảnh vụn. Mặc dù biết rõ Ô Mục làm người lạnh lùng tuyệt tình, nhưng Tuyên Vân Tâm trong lòng vẫn không nhịn được thở dài một tiếng. Trách không được tầng trên của Điểm Tinh phái không chào đón Ô Mục, chỉ cho hắn một vị trí ngoại môn đệ nhất trưởng lão.

Ô Mục hừ lạnh một tiếng, một luồng linh lực cường đại hướng về phía Lữ Thiếu Khanh đánh tới. Sau đó nhìn cũng không nhìn Lữ Thiếu Khanh, hắn đối Tuyên Vân Tâm nói: “Chuyện ta dặn dò, sau khi trở về, tốt nhất ngươi nên làm cho ta tốt.”

“Bằng không…”

Tuyên Vân Tâm vội vàng nói: “Ô sư thúc yên tâm, sau khi trở về, ta nhất định sẽ thuyết phục chưởng môn và các vị trưởng lão, để người tấn thăng làm trưởng lão nội môn.”

Ô Mục trên mặt hiện lên vẻ hài lòng: “Như thế rất tốt.” Sau đó hắn nói với Tuyên Vân Tâm: “Đi nhặt xác đi.”

Tuyên Vân Tâm ngạc nhiên: Nhặt xác? Ngươi có bệnh nặng gì không? Đang nói mê sảng đấy à? Đối phương còn sống tốt đó thôi.

Ô Mục lúc này cũng đã nhận ra. Hắn ánh mắt một lần nữa đặt xuống người Lữ Thiếu Khanh. Ánh mắt Ô Mục lóe lên một tia kinh ngạc, lại có thể gánh vác được hắn một kích. Vừa rồi hắn mặc dù chỉ là tiện tay một kích, nhưng cũng không phải một tên Kết Đan kỳ có thể ngăn cản được.

Lữ Thiếu Khanh vô cùng giận dữ, hướng về phía Tuyên Vân Tâm mắng to: “Ngươi thế mà còn gọi người? Có biết xấu hổ hay không?”

Tuyên Vân Tâm nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh bộ dạng này, trong lòng ngược lại hết sức thoải mái. Không nghĩ tới đi, không nghĩ tới ta còn có chuẩn bị ở sau.

“Ô sư thúc tới rồi, ngươi chờ chết đi!”

Lữ Thiếu Khanh đấm ngực, đau lòng không thôi: “Vân Tâm, ngươi thay đổi rồi. Chuyện giữa chúng ta, ngươi gọi cái lão già này tới làm gì?” Chú ý tới ánh mắt bất thiện của Ô Mục, Lữ Thiếu Khanh không sợ chút nào, mắng to: “Lão gia hỏa, nhìn cái gì vậy?”

“Chuyện của ta và Vân Tâm, đến lượt ngươi cái lão yêu quái này nhúng tay sao?”

“Vân Tâm, Vân Tâm…” Sắp chết đến nơi còn kiêu ngạo như thế, Tuyên Vân Tâm tức giận đến răng ngà đều nhanh muốn cắn nát: “Ô sư thúc, giết hắn.” Nàng dừng một chút, dặn dò thêm một câu: “Ô sư thúc, cẩn thận một chút, hắn không đơn giản.”

Ô Mục không để ý đến thiện ý của Tuyên Vân Tâm, mà lạnh lùng nói: “Ta làm việc, cần ngươi đến dạy sao?”

Tuyên Vân Tâm tức chết, trách không được ngươi tại ngoại môn chờ đợi hơn hai trăm năm, cái tính cách này của ngươi, đáng đời.

Ô Mục giơ cao thủ chưởng, lăng không vung lên, không trung phát ra một tiếng vang thật lớn. Một cái trong suốt to lớn thủ chưởng hướng phía đầu Lữ Thiếu Khanh vỗ xuống. Lữ Thiếu Khanh sắc mặt nghiêm túc, thủ chưởng từ trên trời giáng xuống, cho hắn một cảm giác trời sập. Hắn không dám ngạnh kháng, liều mạng chống đỡ chỉ có một kết cục, chính là bị đập thành bánh thịt.

“Cút!” Lữ Thiếu Khanh trường kiếm sáng lên, mang theo cuồng bạo kiếm ý xông lên trời.

Thế nhưng, kiếm ý vốn luôn thuận lợi, lần này lại không có hiệu quả trước mặt Nguyên Anh. Kiếm mang chạm phải thủ chưởng trong suốt, như gặp phải khôi giáp kiên cố, không cách nào đâm vào nửa phần, chớ nói chi là muốn phá vỡ nó.

“Phốc!”

Mà thủ chưởng to lớn mang theo áp lực trời sập, Lữ Thiếu Khanh đã dốc hết toàn lực ngăn cản, cuối cùng vẫn không làm nên chuyện gì. Máu tươi phun thẳng, hắn bị đánh bay mạnh xuống đất, tạo thành một hố sâu to lớn.

Cảm nhận được ngũ tạng lục phủ tựa hồ đều đổi vị trí, Lữ Thiếu Khanh trên mặt buồn bực không thôi. Nếu Ô Mục là Nguyên Anh tầng một, một chiêu này hắn vẫn có lòng tin ngăn cản được. Nhưng Ô Mục cảnh giới là Nguyên Anh tầng hai, Lữ Thiếu Khanh đối với mình lại có lòng tin đến mấy, cũng không nghĩ ra có cách nào có thể đánh thắng.

Lữ Thiếu Khanh giãy dụa đứng lên. Một kích của Ô Mục, so với Hạ Chính Nhiên, Cổ Liệt và những kẻ Kết Đan khác, đã tạo thành tổn thương lớn hơn, nghiêm trọng hơn cho hắn. Cùng Hạ Chính Nhiên ba người chiến đấu, Lữ Thiếu Khanh chỉ có thể nói là tiêu hao một chút linh lực, phục dụng mấy viên đan dược liền bổ sung trở về. Đối phó Cổ Liệt, tổn thất của hắn cũng không lớn, mặc dù có tổn thương, cũng chỉ là vết thương nhỏ. Nhưng hiện tại Ô Mục chỉ là một chưởng đơn giản, liền khiến hắn bị trọng thương. Đây chính là sự chênh lệch giữa Nguyên Anh kỳ và Kết Đan kỳ.

Trong mắt Ô Mục lộ ra vẻ kinh ngạc càng tăng lên: Dạng này còn bất tử?

Vừa định xuất thủ, Lữ Thiếu Khanh đã hướng về phía hắn gầm thét: “Lão gia hỏa, ngươi có dám hay không tiếp ta một chiêu?”

Ô Mục cười lạnh không thôi, chỉ là Kết Đan cũng dám ở trước mặt ta sủa loạn?

“Ta liền đến xem ngươi có bao nhiêu lợi hại…”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 2620: Cho các ngươi cơ hội, các ngươi không muốn?

Chương 2619: Danh nhân Lữ Thiếu Khanh

Chương 2618: Tế cờ xuất chinh