» Chương 2620: Cho các ngươi cơ hội, các ngươi không muốn?

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 5, 2025

“Nói một chút?”

Không ít người không nhịn được bật cười chế nhạo: “Cái gì vậy, chẳng phải là sợ rồi sao?”

“Đại danh đỉnh đỉnh Lữ Thiếu Khanh ư? Cũng chỉ đến thế mà thôi.”

“Đối mặt với chúng ta, vẫn là phải cúi đầu, ha ha…”

“Ha ha…”

Quản Đại Ngưu hô lên: “Nhìn đi, ta nói có sai đâu?”

“Hắn xuống đây không có ý định đánh nhau…”

Giản Bắc nhíu mày: “Bộ dạng này của Đại ca, e rằng rất khó a.”

“Đối phương cũng sẽ không ngoan ngoãn nghe lời đâu…”

Hạ Ngữ, Tuyên Vân Tâm cùng những người khác bắt đầu căng thẳng.

“Nói một chút?”

“Ha ha, nói chuyện với ngươi sao? Ngươi tính là cái thứ gì?”

“Ngươi một tên miệng còn hôi sữa, có tư cách gì?”

Trong giọng nói của Hàn Tu Đức và đám người tràn ngập khinh miệt, càng không hề coi Lữ Thiếu Khanh ra gì.

“Đúng vậy, nói một chút!” Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm: “Ta làm người thiện lương, không đành lòng sinh linh đồ thán, cho nên chủ trương dùng phương thức nói chuyện để giải quyết vấn đề.”

“Hòa bình thế giới, người người đều có trách nhiệm!”

Thanh âm truyền vào tai mỗi một tu sĩ, khiến rất nhiều người ngơ ngác.

Lời này, là người nói ra sao?

Còn hòa bình thế giới nữa chứ.

Quản Đại Ngưu ôm mặt, cảm thấy quen biết loại người như vậy thật mất mặt: “Nhìn xem, cái tên khốn kiếp này, da mặt đúng là đủ dày.”

“Hắn cũng không thấy ngại khi nói lời này ư?”

Trang bức gặp sét đánh, giờ sấm sao không giáng xuống bổ hắn?

Không có thiên lý!

Giản Bắc cũng trầm mặc sâu sắc: “Tính cách của Đại ca vẫn độc đáo như vậy!”

Trước mặt đông đảo tu sĩ mười ba châu, tim không đập mặt không đỏ nói ra những lời như mình thiện lương, yêu thích hòa bình, cũng chỉ có Lữ Thiếu Khanh.

Xã ngưu (người hướng ngoại) chân chính cũng không dám như vậy.

“Đã sớm nghe nói Lữ Thiếu Khanh ngươi không giống bình thường, giờ xem ra, quả thực không giống bình thường!”

“Lúc này, mới biết sợ sao? Muộn rồi!”

“Nói cho ngươi biết, muốn nói chuyện, hãy giao ra truyền tống trận, tự trói hai tay lại, mới có thể nói, nếu không…”

“Nếu không thì sao đây?” Lữ Thiếu Khanh hỏi người đang định mở miệng nói chuyện: “Chẳng lẽ ngươi còn muốn giết người sao?”

Thanh âm của Hàn Tu Đức vang lên, cuồn cuộn như sấm, khí thế kinh người: “Không giao ra, các ngươi chết không có chỗ chôn!”

“Đã hiểu!” Lữ Thiếu Khanh thở dài: “Xem ra các ngươi là phần tử cực đoan a!”

“Hôm nay xem ra là không thể nói chuyện tử tế…”

“Không sai, hôm nay đúng là không thể nói chuyện tử tế.” Hàn Tu Đức căn bản không sợ Lữ Thiếu Khanh, một tên bị thương, còn không đáng để hắn nghiêm túc đối đãi.

Hàn Tu Đức vừa nói vừa để lộ thân ảnh của mình.

Râu tóc bạc trắng, hắn như một vị trưởng giả cơ trí.

Bên cạnh hắn cũng có hơn mười đạo thân ảnh, cùng tản mát ra khí tức cường đại khiến không gian xung quanh cũng vặn vẹo theo.

Rất nhiều tu sĩ thấy vậy, nội tâm không khỏi bành trướng.

Đây chính là chiến lực cấp cao của phe bọn họ, chỉ cần đứng ở đó thôi, cũng đủ để khiến người ta tuyệt vọng.

Bên mình có nhiều Đại Thừa kỳ như vậy, ván cờ thuận lợi thế này, làm sao có thể thua?

“Hôm nay, các ngươi lấy gì để ngăn cản?” Hàn Tu Đức tiến lên một bước, chắp hai tay sau lưng, đứng cao cao tại thượng.

Ánh mắt hắn vượt qua Lữ Thiếu Khanh, rơi trên người Kha Hồng và đám người phía sau Lữ Thiếu Khanh, lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.

“Các ngươi đã đưa tinh nhuệ đi rồi, còn lại già yếu tàn tật như thế này, làm sao ngăn cản được chúng ta?”

“Không nhìn rõ tình thế, còn muốn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại sao?”

Các Đại Thừa kỳ khác cũng không ngừng cười lạnh.

Giản Bắc trong lòng phát lạnh: “Ghê tởm, bọn họ vẫn luôn biết rõ, căn bản không có ý định nói chuyện.”

Mấy đại thế lực phái người đi qua, bọn họ đã sớm biết rõ, vẫn luôn chờ đợi cơ hội này.

Quản Đại Ngưu tê cả da đầu nói: “Nói chuyện ư? Chiếm cứ ưu thế, đồ đần mới nói. Bọn họ đã sớm lên kế hoạch tốt rồi.”

Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, hét lớn: “Không phải chứ? Cho các ngươi cơ hội, các ngươi không nắm bắt?”

“Cơ hội ư? Ha ha…” Có người không nhịn được bật cười thành tiếng: “Cơ hội gì chứ?”

Hàn Tu Đức lắc đầu, rất đỗi coi thường: “Cái gọi là cơ hội, chính ngươi giữ lấy đi…”

Lời còn chưa nói hết, Lữ Thiếu Khanh đã thân hình chớp động, xuất hiện trước mặt Hàn Tu Đức và đám người.

“Coi là thật không muốn sao?” Lữ Thiếu Khanh cười lạnh một tiếng, lạnh lùng đánh ra một quyền.

Hàn Tu Đức vô thức muốn tránh.

Thế nhưng tốc độ của Lữ Thiếu Khanh nhanh hơn trong tưởng tượng của hắn.

Hắn chỉ có thể tránh né nửa bước.

“Phốc!”

Nửa thân người bị một quyền đánh nổ, huyết nhục văng tung tóe.

“A!”

Đau đớn kịch liệt khiến Hàn Tu Đức kêu thảm một tiếng.

Không đợi hắn kịp phản ứng, Lữ Thiếu Khanh lại đánh ra một quyền nữa.

Tiếng kêu thảm thiết im bặt, Hàn Tu Đức bị đánh nổ, huyết nhục bay múa đầy trời, trên không trung hình thành một đoàn huyết vụ màu đỏ, tựa như một đóa hoa huyết sắc nở rộ trên bầu trời.

Không hề hoa mỹ, chỉ dựa vào man lực, Hàn Tu Đức hầu như không có bất kỳ sự ngăn cản nào mà biến mất.

Lữ Thiếu Khanh đột nhiên xuất thủ khiến đám người nhất thời không kịp phản ứng.

Mà các tu sĩ Đại Thừa kỳ ở gần đó phản ứng nhanh nhất.

“Cuồng vọng!”

“Muốn chết!”

“Lớn mật!”

Các tu sĩ Đại Thừa kỳ xung quanh tức giận không thôi.

Bọn hắn còn chưa xuất thủ, Lữ Thiếu Khanh đã dám ra tay trước.

Hai quyền đánh nổ Hàn Tu Đức.

Đồng thời cũng giống như tát thẳng hai cái vào mặt bọn họ, nóng bỏng rát.

Huống chi sau khi đánh xong, còn muốn đem mặt bọn họ vứt xuống đất, hung hăng giẫm lên mấy cước.

Bọn hắn là Đại Thừa kỳ, chưa từng nhận nhục nhã như vậy bao giờ.

Lửa giận khiến sát ý bọn hắn trùng thiên, hầu như cùng lúc ra tay với Lữ Thiếu Khanh.

Trong chốc lát, hơn mười đạo pháp thuật rung chuyển thiên địa, mang theo lửa giận của bọn hắn hung hăng bao phủ Lữ Thiếu Khanh.

Thiên địa trong nháy mắt bị xé rách.

Khí tức kinh khủng khuếch tán, tất cả tu sĩ thần sắc đại biến, hoảng sợ không thôi.

Giản Bắc và đám người thậm chí có thể thấy chân trời xuất hiện những đường cong màu đen động đậy, vô số tu sĩ điên cuồng thối lui về phía sau.

Khí tức đáng sợ khiến bọn hắn không thể chịu đựng nổi.

“Đại, Đại ca…”

Giản Bắc há hốc miệng, nhìn Lữ Thiếu Khanh bị công kích đáng sợ bao phủ, đầu óc hắn một mảnh trống không.

Dưới loại công kích như vậy, Lữ Thiếu Khanh còn không thành cặn bã sao?

Không ai nghĩ rằng chiến đấu sẽ diễn ra đột ngột đến vậy.

Lữ Thiếu Khanh đột nhiên xuất thủ, đánh nổ Hàn Tu Đức, nhưng hắn cũng không có cách nào thoát thân.

Bị hơn mười tên Đại Thừa kỳ vây công.

Những Đại Thừa kỳ này đại diện cho chiến lực mạnh nhất, cao cấp nhất của mười ba châu.

Bọn hắn phẫn nộ xuất thủ, Lữ Thiếu Khanh liệu có thể chịu nổi không?

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3211: Ngũ Đao Lưu

Chương 3210: Hồi lâu không thấy, rất là tưởng niệm

Chương 3209: Tiền bối cũng không địch lại huyền học?