» Chương 223: Đường về

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025

Tiêu Y cười hì hì tiến đến gần: “Nhị sư huynh, huynh mang nàng về Thiên Ngự Phong, là muốn lấy nàng làm đạo lữ sao?”
“Vậy có phải ta phải gọi nàng là Vân Tâm tỷ tỷ không?”
Tiêu Y đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị Lữ Thiếu Khanh gõ đầu. Nàng ôm lấy đầu, chờ đợi sự trừng phạt của nhị sư huynh.
“Ai, vì nhị sư huynh, ta chịu một trận giáo huấn cũng đáng giá. Ai bảo ta là tiểu sư muội thân thiết của huynh đâu?”

Bất quá chờ nửa ngày, nàng cũng không thấy Lữ Thiếu Khanh trừng trị mình. Tiêu Y kỳ quái ngẩng đầu nhìn lên, Lữ Thiếu Khanh không nhìn nàng, ánh mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm Tuyên Vân Tâm, không biết đang suy nghĩ gì.

Tuyên Vân Tâm cũng đã khôi phục chút sức lực, có thể cử động một chút. Nàng giữ vẻ mặt lạnh nhạt, không hề biểu lộ cảm xúc. Đi Thiên Ngự Phong, nói dễ nghe là làm khách, trên thực tế là làm tù nhân. Làm tù binh, đây không phải chuyện quang vinh hay vui vẻ gì. Tuy nhiên, Tuyên Vân Tâm biết rõ, nàng không còn lựa chọn nào khác. Thiều Thừa và Kế Ngôn đều ở đây, hai vị Nguyên Anh, nàng dù lợi hại đến mấy cũng không thể nào trốn thoát được trước mặt hai người này. Nàng không đi Thiên Ngự Phong, chờ đợi nàng chỉ có một con đường chết. Đi Thiên Ngự Phong đối với nàng mà nói là lựa chọn tốt nhất. Tuyên Vân Tâm có vẻ rất hợp tác.

Kế Ngôn từ trong nhẫn chứa đồ lấy ra phi thuyền, dẫn đầu bước lên, xếp bằng ở đầu thuyền. Tuyên Vân Tâm không để ý ánh mắt của Lữ Thiếu Khanh, được sự giúp đỡ của Tiêu Y mà leo lên phi thuyền. Thương thế của nàng còn rất nặng, vừa lên thuyền liền học Kế Ngôn, tại trong khoang thuyền ngồi xếp bằng xuống chữa thương. Mặc dù là nhập định chữa thương, nhưng Tuyên Vân Tâm vẫn giữ cảnh giác với xung quanh, không dám hoàn toàn đắm chìm tâm thần.

Nàng vừa ngồi xếp bằng xuống, tiếng hùng hổ của Lữ Thiếu Khanh đã từ xa vọng lại: “Hỗn đản, đồ phản đồ nhỏ, không thấy ta cũng bị thương sao? Làm gì đi đỡ nàng? Nàng là tỷ ngươi, hay là mẹ ngươi?”

Tuyên Vân Tâm ngực chập trùng. Trong lòng nàng mắng to Lữ Thiếu Khanh là đồ hỗn đản. Nghe được tiếng Lữ Thiếu Khanh, trong nội tâm nàng liền không hiểu sinh ra một cỗ lửa giận, khiến huyết khí trong cơ thể nghịch lưu. Chớ đừng nói chi là, lời Lữ Thiếu Khanh nói thường xuyên có thể khiến người ta tức đến gần chết.

Phi thuyền bay lên không, trở về Thiên Ngự Phong. Tiêu Y bị mắng đến đầu chó xối máu, nàng biết rõ nhị sư huynh của mình hiện tại đang nổi cơn tam bành, lửa giận phá trần, nàng cũng chỉ có thể yên lặng chịu đựng. Tiêu Y nước mắt rưng rưng nhìn về phía đầu thuyền, rồi lại nhìn về phía đuôi thuyền. Đại sư huynh xếp bằng ở đầu thuyền, sư phụ xếp bằng ở cuối thuyền. Đối với chuyện nơi đây trong khoang, bọn hắn nhắm mắt làm ngơ, làm bộ không nhìn thấy, không nghe được. Thiều Thừa cùng Kế Ngôn thật sự rất giảo hoạt. Hiện tại Lữ Thiếu Khanh là một thùng thuốc nổ, ai chạm vào sẽ nổ người đó. Hiếm hoi có một Tiêu Y thay bọn hắn nhận trận này, trong lòng hai người cầu còn không được.

Lữ Thiếu Khanh mắng một trận xong, trong lòng dễ chịu hơn nhiều. Thấy Tuyên Vân Tâm đang ngồi, hắn nói với Tiêu Y: “Đi, cướp nhẫn trữ vật của nàng mang đến cho ta.”

Tuyên Vân Tâm bực mình, tên hỗn đản này thật đáng chết. Nàng không lộ thanh sắc giấu kỹ chiếc nhẫn. Đồng thời quyết định, trước mặt Lữ Thiếu Khanh, tuyệt đối không lộ ra nhẫn trữ vật của mình.

Tiêu Y vội vàng cười làm lành, khi như thể chuyện cũ: “Nhị sư huynh, huynh đừng tức giận, chúng ta biến chiến tranh thành tơ lụa, những mâu thuẫn hiểu lầm trước đó cứ bỏ qua đi. Vân Tâm tỷ tỷ đây là khách của chúng ta, chúng ta đối xử với nàng tốt một chút nha.”

Sư phụ và Đại sư huynh thật sự đáng ghét! Để cho ta đối mặt nhị sư huynh, trên mặt ta cũng đã ướt đẫm nước miếng rồi.

“Nha,” Lữ Thiếu Khanh kinh ngạc nhìn Tiêu Y: “Có văn hóa ra phết nha, cái đồ mù chữ này ngươi học ở đâu vậy?”

Tiêu Y kháng nghị, cực kỳ bất mãn với danh xưng như thế này, chu miệng nói: “Ta không phải mù chữ! Ta mặc dù không thích xem sách, nhưng ta biết rất nhiều điều có thể làm được.”

“Thật sao?” Lữ Thiếu Khanh cười lạnh không thôi: “Hai thiên tâm đắc, hai vạn chữ, ngươi viết xong chưa?”

Tiếng Kế Ngôn kịp thời truyền tới: “Ba thiên, ba vạn chữ.”

Tiêu Y suýt nữa ngay tại chỗ khóc òa lên. Lúc này còn muốn nhắc lại chuyện chua xót đó, các huynh đúng là sư huynh quá xấu rồi!

Lữ Thiếu Khanh nhìn về phía Kế Ngôn ở đầu thuyền, kinh ngạc: “Khi nào thì thêm cho nàng vậy? Nàng đắc tội huynh rồi à? Có cần thiết không?”

Tiêu Y ở bên cạnh liên tục gật đầu, đúng là thế! Ta bất quá là thuận miệng nói một câu thôi, liền bắt ta viết một vạn chữ tâm đắc, còn có thiên lý hay không?

“Nhị sư huynh…” Tiêu Y tội nghiệp níu quần áo Lữ Thiếu Khanh, hy vọng Lữ Thiếu Khanh giúp nàng ra mặt. Yêu cầu của nàng không cao, chỉ cần Kế Ngôn thêm cho nàng một vạn chữ tâm đắc không cần viết là được.

Lữ Thiếu Khanh rất bất mãn vung nắm đấm về phía Kế Ngôn ở đầu thuyền: “Cái Đại sư huynh này làm việc không chút nào đáng tin cậy! Có ai làm Đại sư huynh như vậy không?”

Tiêu Y trong lòng ra sức gật đầu, biểu thị vạn lần tán đồng.

Kế Ngôn trầm mặc, không thèm để ý Lữ Thiếu Khanh.

Lữ Thiếu Khanh quay đầu nhìn Tiêu Y. Tiêu Y trong mắt lộ ra vẻ mong đợi, hẳn là nhị sư huynh muốn giúp ta ra mặt, không cần ta viết một vạn chữ tâm đắc này sao?

Lữ Thiếu Khanh gõ gõ đầu Tiêu Y. Tiêu Y thậm chí chủ động xích lại gần một chút, để nhị sư huynh gõ thuận tay hơn. Tiêu Y trong lòng thầm nghĩ, chỉ cần miễn trừ một vạn chữ tâm đắc, có gõ thêm mấy lần ta cũng nguyện ý.

Lữ Thiếu Khanh vừa gõ đầu Tiêu Y, vừa dặn dò: “Nhớ kỹ viết thêm một chút nội dung ca ngợi ta. Còn sư phụ và Đại sư huynh, ngươi muốn mắng thế nào thì mắng, mắng càng hung ác càng tốt. Đến lúc đó ta sẽ làm chỗ dựa cho ngươi.”

Tiêu Y không nói hai lời, ôm đầu vội vàng lùi lại, cách xa Lữ Thiếu Khanh. Ngươi bây giờ không vì ta làm chỗ dựa, thật khiến người ta thất vọng!

Tiêu Y tức giận bất bình nhìn Lữ Thiếu Khanh: “Quả nhiên, ta vẫn còn quá ngây thơ. Nhị sư huynh, huynh quá đáng ghét!”

Lữ Thiếu Khanh dựa lưng vào khoang thuyền, trông rất thoải mái, thậm chí còn vắt chéo chân. Hai tay hắn gối đầu, liếc qua Tuyên Vân Tâm cách đó không xa. Hắn nói với Tiêu Y: “Muốn viết ít tâm đắc hơn sao?”

Tiêu Y ra sức gật đầu, như gà con mổ thóc, nàng nằm mơ cũng muốn.

Lữ Thiếu Khanh hướng về phía Tuyên Vân Tâm chu môi: “Đi, đánh nàng một trận, ta có thể làm chủ, để ngươi viết ít đi một phần.”

Tiêu Y nhìn Tuyên Vân Tâm, trên mặt lộ ra vẻ động lòng. Bất quá, rất nhanh, nàng chỉ lắc đầu cự tuyệt. Hiện tại Tuyên Vân Tâm sắc mặt tái nhợt, bộ dáng rất chật vật, nàng hạ không được tay. Hơn nữa, không chừng nàng lại là nhị sư tẩu của ta, ta mới không động thủ với người một nhà!

Lữ Thiếu Khanh thấy thế, mắng: “Không có tiền đồ! Nàng là địch nhân, đối đãi địch nhân ngươi mềm lòng cái gì? Trở về lại viết thêm một phần tâm đắc!”

Tiêu Y lập tức khóc òa lên. Tại sao lại muốn viết tâm đắc? “Ô ô, nhị sư huynh, huynh ức hiếp ta…”

“Hừ hừ, cái đồ phản đồ nhỏ này, không thu thập ngươi thì ngươi không nhớ lâu!”

Tuyên Vân Tâm nhịn không được nữa. Sư muội đáng yêu như vậy mà cũng nhẫn tâm ức hiếp sao? Nàng mở to mắt, nhìn hằm hằm Lữ Thiếu Khanh: “Hỗn đản…”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 1610: Sư phụ nhất định rất lợi hại

Chương 1609: Xương Thần đang cố gắng

Chương 1608: Hai mặt pháp khí thời gian không dễ chịu