» Chương 227: Xử trí như thế nào Tuyên Vân Tâm
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025
Đám người nhanh chóng trở lại Thiên Ngự phong. Sau khi xuống thuyền, Tuyên Vân Tâm đưa mắt nhìn quang cảnh xung quanh với ánh mắt phức tạp. Đây chính là nơi nàng sẽ phải ở lại ư?
Thiên Ngự phong vốn không phải nơi có cảnh quan ưu mỹ, vì trước đó là chỗ ở của ba đại nam nhân nên họ lười biếng chẳng mấy khi quản lý nơi ăn chốn ở.
Vừa xuống thuyền, Lữ Thiếu Khanh đã đắc ý tuyên bố với Tuyên Vân Tâm: “Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là nha hoàn của Thiên Ngự phong, ta phân phó ngươi làm gì, ngươi phải làm cái đó.” Hắn trông có vẻ rất ngạo mạn, tay chỉ thẳng hống hách.
Tuyên Vân Tâm lạnh lùng đáp lại một câu: “Nằm mơ.” Mặc dù đã trở thành tù nhân, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời Lữ Thiếu Khanh mà làm một nha hoàn. Nàng có kiêu ngạo của riêng mình, thà chết còn hơn phải làm nha hoàn.
“Ai nha, đến nước này rồi mà còn dám ngông cuồng thế ư, sư phụ, làm thịt nàng đi, xong hết mọi chuyện!”
Thiều Thừa chẳng thèm để ý đến Lữ Thiếu Khanh. Hắn nói với Tiêu Y: “Tiểu Y, ngươi đưa nàng đi tìm chỗ ở đi.” Hắn đã đặt một đạo cấm chế trong cơ thể Tuyên Vân Tâm, không cần lo nàng sẽ ra tay với những người khác.
Đợi đến khi Tuyên Vân Tâm rời đi, Thiều Thừa mới hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi định xử trí nàng như thế nào?”
Lữ Thiếu Khanh kinh ngạc: “Sư phụ, lời này của người có ý gì? Không phải người không cho ta giết nàng, lại muốn đem nàng mang về ư? Ta còn tưởng nàng là con gái tư sinh của người nên ta mới đồng ý. Giờ người lại hỏi ta phải làm sao? Người làm việc sao lại vô trách nhiệm thế?”
Thiều Thừa ôm ngực, thầm rủa: “Đồ đệ hỗn đản này, quá khi dễ người!”
“Đừng có ở đây lắm lời ba hoa nữa, nói chuyện cho cẩn thận vào, bằng không ta lại đánh ngươi đấy!”
Kế Ngôn lạnh lùng tỏ vẻ ủng hộ: “Cứ đánh cho hắn một trận nữa đi. Chẳng bao lâu nữa là ngươi không đánh được hắn đâu.”
Lữ Thiếu Khanh nhìn Kế Ngôn khoanh tay đứng cạnh, vẻ mặt trêu chọc, lập tức nổi giận: “Đồ hỗn đản, ngươi còn đứng đó làm gì? Sư phụ đang khi dễ ta, ngươi không giúp thì thôi, còn bỏ đá xuống giếng ư?”
Kế Ngôn hỏi ngược lại một câu: “Thì bỏ đá xuống giếng đấy, ngươi làm gì được ta? Muốn luận bàn sao?”
Lữ Thiếu Khanh cũng học Thiều Thừa ôm ngực, chỉ vào Kế Ngôn rồi nói với Thiều Thừa: “Sư phụ, người xem hắn kìa, học thói xấu rồi đấy. Thiếu niên hư hỏng như vậy, nhất định phải nghiêm trị. Mau thu dọn hắn đi, sư phụ.”
Thiều Thừa im lặng nhìn Lữ Thiếu Khanh, đợi hắn la lối xong bèn quát lớn: “Không nói rõ ràng cho ta nghe, ta sẽ thu thập ngươi ngay bây giờ!”
“Đây là ý riêng của ngươi…” Bàn tay Thiều Thừa tỏa ra ánh sáng, linh lực lấp lánh trắng chói, uy hiếp lực mười phần.
Lữ Thiếu Khanh vội vàng đổi giọng, ngoan ngoãn nói: “Đây không phải sư phụ không cho ta giết nàng sao, ta liền cho sư phụ ngươi một bộ mặt, đưa nàng mang về, để nàng giặt quần áo, làm một chút cơm cho sư phụ ngươi.”
“Dù sao tài nấu nướng của sư phụ thật quá mất mặt.”
Chỉ riêng câu này thôi, Thiều Thừa không đánh Lữ Thiếu Khanh thì hắn cũng không yên lòng.
Nhìn Lữ Thiếu Khanh bị đánh, Kế Ngôn đứng bên cạnh nhịn không được lắc đầu. “Thật là tiện.”
“Sư phụ, gần đây tính tình người càng ngày càng nóng nảy,” Lữ Thiếu Khanh xoa mông, suy đoán, “Người có phải đến thời kỳ mãn kinh không?”
“Nhưng mà không đúng, Đại sư huynh cũng nói người lão thấu rồi, thời kỳ mãn kinh hẳn phải qua lâu rồi chứ.”
Cái tên tiểu tử hỗn trướng này đến nước này còn giả bộ ư?
Thiều Thừa thở phì phò nói: “Ngươi lại nói nhảm thử xem?”
Lữ Thiếu Khanh đổi giọng: “Ta đã nói rồi, đã không thể giết nàng, thì cứ để nàng ở đây một đoạn thời gian, làm một tên nha hoàn cho ta, bằng không ta làm sao nuốt trôi cục tức này?”
“Thật chứ?” Thiều Thừa vẫn còn chút hoài nghi, nhưng ngẫm lại, hình như cũng chẳng tìm ra sơ hở nào.
Hắn không cho phép Lữ Thiếu Khanh giết Tuyên Vân Tâm, trực tiếp thả cũng không được, cũng chỉ có thể coi nàng là tù binh mang về Thiên Ngự phong.
“Không còn ý định nào khác?” Thiều Thừa hỏi lại.
Lữ Thiếu Khanh hỏi ngược lại: “Sư phụ, người nói xem, còn có thể làm gì nữa? Người sẽ không phải thật sự muốn nàng sinh con cho ta đấy chứ?”
“Lớn bao nhiêu rồi mà còn tư tưởng xấu xa như vậy?”
Giọng điệu ghét bỏ của Lữ Thiếu Khanh không khiến Thiều Thừa khó chịu, ngược lại Thiều Thừa còn hy vọng là như vậy.
“Nha đầu này nhìn cũng không tệ, ngươi có thể thử xem.”
“Ngươi cũng nên tìm đạo lữ rồi. Hy vọng có đạo lữ rồi, tật xấu của ngươi có thể sửa lại.”
Lữ Thiếu Khanh ngẩn người một lát, sư phụ thế mà lại thúc cưới ư?
Chắc là già rồi, muốn ôm cháu ư?
Sau đó hắn kêu to lên: “Sư phụ, đến bây giờ người vẫn còn là lão xử nam ư? Người có ý tốt gì mà lại bảo ta đi tìm đạo lữ?”
“Người lợi hại như vậy, sao người không cưới An sư bá về đi?”
Nhắc tới An Thiên Nhạn, trên mặt Thiều Thừa lộ ra một tia thẹn thùng.
Sau đó vội vàng tức giận che giấu: “Đồ hỗn đản, chuyện của trưởng bối cũng là ngươi nên nói à?”
Lữ Thiếu Khanh cười lạnh hai tiếng: “An sư bá lần này đến, người không cùng nàng hảo hảo gặp mặt sao?”
“Khụ khụ, nàng muốn dẫn người trở về Song Nguyệt cốc, chưa kịp nói mấy câu.” Thiều Thừa trong lòng có chút tiếc nuối.
Kế Ngôn không lưu tình chút nào phê bình: “Hai ngày thời gian không về, mà chỉ nói mấy câu ư?”
“Đem thời gian lãng phí vào những chuyện vô nghĩa này.”
Lữ Thiếu Khanh vừa mừng vừa sợ: “Ta đi, hai ngày cũng dính cùng một chỗ sao?”
Sau đó hắn nói với Kế Ngôn: “Xem ra, chúng ta rất nhanh sẽ có một tiểu sư đệ hoặc tiểu sư muội rồi?”
Kế Ngôn đã nghĩ kỹ cho tiểu sư đệ hoặc tiểu sư muội tương lai: “Đến lúc đó ngươi giúp ta bận bịu trông đứa bé.”
Lữ Thiếu Khanh một lời không hợp liền mắng to: “Hỗn đản, ngươi là Đại sư huynh, ngươi trông đi chứ!”
Kế Ngôn đưa ra lý do rất đơn giản: “Ta muốn tu luyện, ngươi thì không cần.”
“Ai nói ta không cần. Đến lúc đó để con ngu xuẩn sư muội đến trông đi.”
Nhìn hai đồ đệ sát có việc thương lượng, Thiều Thừa trong lòng rất hoảng, hai ngươi hỗn trướng, vội vàng giải thích: “Nói bậy, ta hai ngày nay vẫn đang giúp chưởng môn xử lý sự tình, các ngươi nghĩ rằng sau đại điển là không có gì làm ư?”
“Ta với An sư tỷ cũng chỉ nói mấy câu mà thôi, không có dư thừa thời gian.”
Lữ Thiếu Khanh nghe xong, cảm thấy rất thất vọng, ai, còn tưởng rằng sư phụ cây già này có thể nở hoa đây.
“Chỉ mấy câu thôi sao?”
“Vậy các ngươi nói cái gì?”
“Có thể nói một chút được không?”
Lữ Thiếu Khanh vô cùng bát quái, đầy mong đợi nhìn Thiều Thừa.
“Hỗn trướng, ta mặc kệ các ngươi!”
Chống đỡ không được, Thiều Thừa chỉ có thể chật vật rút lui.
“Sư phụ, đừng đi mà, nói cho chúng ta nghe đi mà.”
Nhìn Thiều Thừa biến mất về phía xa, Lữ Thiếu Khanh hít mạnh một hơi, lầm bầm một câu: “Phiền phức chết đi được.”
Kế Ngôn thì lạnh lùng nhìn hắn: “Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Đem nàng mang về nơi này, ngươi gạt được sư phụ, nhưng không lừa được ta.”
Ánh mắt Kế Ngôn như điện, phảng phất mọi thứ đều không thể giấu được đôi mắt hắn.