» Chương 243: Mục đích

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025

Lữ Thiếu Khanh nghiến răng, xoa xoa mông, vẻ mặt u oán. Hắn bị Thiều Thừa đánh vào mông không ít lần, nhưng Thiều Thừa chỉ đơn thuần dùng lực, ngược lại không quá đau. Tổ sư Kha Hồng thì khác, lão chẳng những dùng sức đánh, mà còn dùng linh lực, đánh sưng cả mông của Lữ Thiếu Khanh.

Cứ như trước đó Lữ Thiếu Khanh chơi khăm Kế Ngôn một vố, giáng cho Kế Ngôn một quyền vào mặt, khiến sưng vù hơn nửa ngày mới tan. Mông Lữ Thiếu Khanh sưng đau nhức nhối, đi đứng cũng không còn lưu loát.

Lữ Thiếu Khanh hung tợn nhìn chằm chằm Kế Ngôn: “Phản đồ!”

Khóe môi Kế Ngôn hơi cong lên, vẻ đắc ý chợt lóe qua. “Bình thường càn rỡ thì phải chịu hậu quả như vậy thôi.”

Bình thường, cũng chỉ có Thiều Thừa mới có thể dọn dẹp Lữ Thiếu Khanh triệt để. Ngay cả hắn, Kế Ngôn, trừ phi dốc hết toàn lực, nếu không cũng chẳng làm gì được Lữ Thiếu Khanh. Chưởng môn và những người khác muốn sửa trị Lữ Thiếu Khanh, nhưng có sư phụ hắn ở phía trước cản trở. Nhiều nhất cũng chỉ có thể mắng mỏ Lữ Thiếu Khanh vài câu, còn động thủ thì đừng hòng. Giờ đây xuất hiện một vị tổ sư, bối phận nghiền ép cả sư phụ hắn. Đừng nói đánh Lữ Thiếu Khanh, ngay cả muốn giết Lữ Thiếu Khanh, sư phụ cũng chẳng có cách nào. Coi như có thêm một người có thể trị được Lữ Thiếu Khanh.

Lữ Thiếu Khanh rất khó chịu, cơn đau ở mông cũng là do Kế Ngôn. Còn nói là Đại sư huynh, chuyên phá hoại!

“Tại sao ta cảm giác ngươi đang cười trên nỗi đau của ta?”
“Ngươi có tin ta sửa trị ngươi không?”

Lữ Thiếu Khanh giờ đây rất muốn đem nỗi thống khổ của mình chia sẻ một chút cho Kế Ngôn. Kế Ngôn nhìn sang mông Lữ Thiếu Khanh, thấy nó vẫn còn sưng. Ý cười trong mắt hắn càng đậm: “Mông không đau sao?”

Một câu nói khiến Lữ Thiếu Khanh chỉ muốn chửi thề. “Hỗn đản! Ngươi cùng tiểu sư muội ngu xuẩn kia cũng giống nhau, đều là phản đồ!”

Giọng Kha Hồng truyền tới: “Sao nào? Lữ tiểu tử, ngươi có phải không phục không?”

“Phục, đương nhiên phục!” Lữ Thiếu Khanh vội vàng hô to. Vị gia này không thể trêu chọc!

Kha Hồng mắng: “Đã phục, vậy lăn tới đây! Có chuyện cần phân phó, tránh xa như vậy làm gì?”

Lữ Thiếu Khanh xoa xoa mông, khập khiễng đi tới. Ngu Sưởng và Tiêu Sấm nhìn thấy bộ dạng này của Lữ Thiếu Khanh, trong lòng sảng khoái vô cùng. “Ngươi hỗn đản tiểu tử này cũng có ngày hôm nay à! Bình thường bị sư đệ Thiều Thừa che chở, càn rỡ không gì sánh được. Giờ lại có một người ngang hàng tổ tông đến, xem ngươi còn càn rỡ được không?”

Lữ Thiếu Khanh đến trước mặt Kha Hồng, cảnh giác cao độ: “Tổ sư, người có gì phân phó?” Hắn đoán chắc cũng chẳng có chuyện gì tốt, bằng không cũng sẽ không để một đệ tử Kết Đan nhỏ bé như hắn tới đây. Điều này coi như phá vỡ quy củ môn phái.

Sau khi đánh cho Lữ Thiếu Khanh một trận, tâm tình Kha Hồng ngoài ý muốn tốt, lão nói: “Nghe nói Thiều Thừa tiểu tử và Kế Ngôn tiểu tử nói trận pháp tạo nghệ của ngươi không tệ, có đúng không?”

Thiều Thừa tiểu tử, Kế Ngôn tiểu tử… Nghe sao cũng cảm thấy khó chịu. Nhưng đây là tổ sư, là tồn tại cấp bậc tổ tông, ngay cả Ngu Sưởng ở trước mặt lão cũng chỉ là tiểu tử.

Lữ Thiếu Khanh như có điều suy nghĩ liếc nhìn đại trận đang tản ra ánh sáng trắng nhàn nhạt trên trời. Kha Hồng nhận thấy phản ứng của Lữ Thiếu Khanh, trong lòng cũng coi trọng Lữ Thiếu Khanh vài phần. Chỉ qua một câu nói, liền có thể đoán đại khái là chuyện gì. Tiểu gia hỏa thông minh. Kha Hồng trong lòng thầm tán thưởng một câu.

Sau đó lão liền thấy Lữ Thiếu Khanh kiên quyết lắc đầu: “Tổ sư, người bị bọn họ lừa rồi, ta không hiểu gì về trận pháp cả.”

Thiều Thừa ở bên cạnh tức đến trợn trắng mắt. Kha Hồng cũng sững sờ, không nghĩ tới Lữ Thiếu Khanh lại trả lời như vậy. Cái tiểu hỗn đản này. Kha Hồng trong lòng dở khóc dở cười. Xem như đã hiểu vì sao khi Ngu Sưởng, Tiêu Sấm và những người khác nhắc đến Lữ Thiếu Khanh, trong giọng nói ít nhiều cũng mang theo một chút oán khí.

Lão vuốt vuốt chòm râu bạc, trừng mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh một cái: “Ngươi tiểu tử, còn muốn gạt ta sao? Có phải còn muốn bị đánh nữa không?”

Một câu nói đó có sức uy hiếp hơn bất cứ điều gì. Trước mặt Kha Hồng, chỗ dựa là sư phụ cũng chẳng có tác dụng gì. Lữ Thiếu Khanh thức thời cúi đầu: “Tốt thôi, ta chỉ là hiểu sơ một chút, chưa thể tính là tinh thông.”

Kha Hồng cũng không nói thừa, lão chỉ tay về phía Thiên Sơn đại trận đằng xa, hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi có nhìn ra vấn đề gì không?”

Trên không, những quái vật màu đen vẫn đang không ngừng xung kích. Trước mặt đại trận, sự xung kích của chúng có vẻ thật đáng thương. Vô số quái vật đâm sầm vào đại trận, như là đâm vào một bức tường vô hình. Vô luận những quái vật này tốc độ có nhanh đến đâu, lực lượng có mạnh đến đâu, số lượng có nhiều đến đâu, chúng cũng không thể lay chuyển đại trận mảy may. Đại trận vẫn sừng sững đứng vững. Chúng cứ thế va chạm tự sát, trông thật buồn cười, thật không biết tự lượng sức mình đến nhường nào.

Bất quá… Lữ Thiếu Khanh nhìn một lúc lâu sau, hắn dường như đã nhìn ra vấn đề của đại trận. Căn cơ đại trận dường như đã bị phá hư. Với kiểu trùng kích của quái vật như thế này, đoán chừng chưa đầy trăm năm, đại trận sẽ bị phá vỡ.

Lữ Thiếu Khanh hỏi dò: “Tổ sư, người muốn ta làm gì?” Hắn không hề nhắc đến việc mình đã nhìn ra vấn đề của đại trận.

Kha Hồng nói ra mục đích thực sự khi gọi Lữ Thiếu Khanh tới: “Sư huynh của ngươi khen ngươi không dứt miệng, cực lực giới thiệu ngươi cho chúng ta, nhờ ngươi đến giúp tu bổ đại trận này.”

Chết tiệt! Lữ Thiếu Khanh quay đầu lại, hung tợn trừng mắt nhìn Kế Ngôn. Lúc có chỗ tốt sao chẳng thấy ngươi cực lực giới thiệu ta? Nơi này nguy hiểm đến nhường nào, chính ngươi rõ ràng rành mạch, thế mà còn không biết xấu hổ đẩy ta vào hiểm cảnh. Ngươi cái Đại sư huynh này không đạt tiêu chuẩn chút nào!

Đại trận này thoạt nhìn liền không đơn giản, ít nhất là trận pháp cấp năm, thậm chí là cấp sáu trở lên, việc tu bổ tuyệt đối không phải chuyện đơn giản dễ dàng. Lữ Thiếu Khanh cực lực chối từ, lấy lý do thực lực mình không đủ: “Tổ sư, ta bất quá là một đệ tử Kết Đan nhỏ bé, chuyện này ta không làm được.”

Thiều Thừa không thể nhìn nổi, đã đến nước này mà còn ở đây giả khiêm tốn. “Bình thường sao chẳng thấy ngươi khiêm tốn chút nào? Còn cứ lải nhải như vậy, chừng tổ sư lại đánh ngươi một trận nữa!”

Thiều Thừa quát lên: “Hỗn trướng! Chuyện này không đơn thuần là chuyện của môn phái, đây còn là chuyện liên quan đến toàn bộ thiên hạ thương sinh! Đừng ở chỗ này tính toán lười biếng, tổ sư bảo ngươi làm gì thì làm đó!”

Lữ Thiếu Khanh vẫn chưa hiểu rõ nguyên nhân hình thành của nơi này. Hắn khó chịu lầm bầm: “Nếu là việc quan hệ thiên hạ thương sinh, vậy không nên chỉ để môn phái chúng ta đơn độc gánh chịu chứ? Hãy để người trong thiên hạ cũng tham dự vào, đừng để nơi này kéo sụp đổ môn phái chúng ta.”

Trong lời nói của Lữ Thiếu Khanh mang theo oán khí. Môn phái nghèo như vậy, nguyên lai là bị nơi này kéo đến kiệt sức.

Thiều Thừa thở dài, đem những chuyện đã xảy ra ở nơi này nói cho Lữ Thiếu Khanh. Lữ Thiếu Khanh sau khi nghe xong, cũng đành bó tay. Vị Hợp Đạo tổ sư kia có tính là hảo tâm làm chuyện xấu không? Vốn nghĩ để lại cho môn phái một động thiên phúc địa, nhưng nào ngờ nơi này lại biến thành động thiên hung địa. Chẳng những không tạo phúc cho môn phái, ngược lại còn liên lụy môn phái. Nếu không phải môn phái xây dựng trên một vị trí tốt, chừng môn phái đã sớm suy tàn rồi.

Giờ thì hắn đã hiểu vì sao môn phái phải tự mình gánh chịu trách nhiệm này. Lữ Thiếu Khanh trong lòng không còn lời oán giận nào. Hắn nói với Kha Hồng: “Tổ sư, ta chỉ có thể nói ta sẽ dốc hết sức, còn những chuyện khác ta không dám hứa chắc…”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 2633 : Nói lời xin lỗi

Chương 2632: Đánh nhau đừng xé quần áo

Chương 2631: Giả tổn thương