» Chương 309: Già cũng đừng học người tuổi trẻ trang B
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025
Khí tức cường đại kinh khủng khiến sắc mặt tộc nhân Tiêu gia thoạt tiên tái mét, sau đó thì nhao nhao mừng rỡ.
“Đại trưởng lão!”
“Là Đại trưởng lão!”
“Đại trưởng lão xuất quan, quá tốt rồi. . .”
“Nhóm chúng ta được cứu rồi. . .”
Tất cả tộc nhân Tiêu gia, đặc biệt là những người thuộc hệ Tiêu Uân, càng lệ nóng doanh tròng. Chỗ dựa đã tới.
“Đại trưởng lão tới, hắn chết chắc.”
“Không sai, dù là hắn là đệ tử Lăng Tiêu phái, hắn cũng chết chắc rồi.”
“Ha ha, tiểu tử, ngươi chờ chết đi. . . . .”
Lữ Thiếu Khanh đưa mắt nhìn tên tộc nhân Tiêu gia đang kêu gào về phía hắn. Tên tộc nhân Tiêu gia kia “phụt” một tiếng, phun ra tiên huyết, thân thể như bị đại chùy đập trúng, nặng nề bay ra ngoài.
“Tiểu hữu, quá rồi!”
Trên bầu trời, một âm thanh tang thương vọng đến, sau đó một lão nhân xuất hiện giữa không trung. Lão nhân tóc trắng phơ, theo gió tung bay trong màn đêm, tựa như một lão Thần Tiên ngao du nhân gian.
Tiêu gia Đại trưởng lão, Tiêu Tự Minh, Nguyên Anh trung kỳ, năm tầng cảnh giới.
Rốt cuộc đã đến sao?
Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu, ánh mắt giao nhau cùng Tiêu Tự Minh.
“Ầm ầm!”
Trong bầu trời đêm, đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, khiến tất cả mọi người giật mình thót tim.
Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh không hề biến hóa, hắn càng có cái nhìn trực tiếp hơn về thực lực của Tiêu Tự Minh. Thực lực Nguyên Anh trung kỳ quả nhiên mạnh hơn hắn rất nhiều. Một chọi một, chỉ dựa vào thực lực cảnh giới, hắn không phải đối thủ của lão.
Còn Tiêu Tự Minh, sắc mặt lão không còn vẻ lạnh nhạt mà thêm vài phần ngưng trọng. Tuổi trẻ như vậy, thực lực lại cường hãn đến thế. Bất quá, cũng chỉ đến vậy thôi. Trước mặt lão, chút thực lực ấy vẫn chưa đủ tư cách mà ngông cuồng.
Tiêu Tự Minh đứng lơ lửng trên không, từ trên cao nhìn xuống Lữ Thiếu Khanh, tự tin ngạo nghễ nói: “Tiểu hữu, buông tay đi, đừng làm mọi chuyện quá khó coi. Nơi đây là Tiêu gia, không phải ngươi Lăng Tiêu phái.”
“Lão gia hỏa thích ‘làm màu’!” Lữ Thiếu Khanh khó chịu lẩm bẩm một tiếng. Hắn không có thiện cảm với Tiêu Tự Minh, ức hiếp phụ thân sư muội mình, chẳng phải tương đương với đang bắt nạt sư muội của mình sao?
“Ngươi nói cái gì?” Tiêu Tự Minh nghe vậy, trên mặt hiện lên một tia giận dữ: “Thật là một tiểu tử vô lễ! Thật cho là ngươi là người của Lăng Tiêu phái thì ta không dám giết ngươi, không dám giáo huấn ngươi ư?”
Lữ Thiếu Khanh tát Tiêu Uân một cái, sau đó mới lăng không bay lên. Hắn không thích ngẩng đầu nói chuyện, quá mệt mỏi. Hắn triệu hồi phi kiếm, khoanh chân ngồi trên thân kiếm Mặc Quân, tự khiến mình thoải mái một chút rồi mới chậm rãi nói: “Ta nói ngươi, tuổi đã thế này thì đừng học người trẻ tuổi ‘làm màu’ làm gì. Không thấy ngại sao?”
Vẻn vẹn hai câu nói khiến Tiêu Tự Minh cảm thấy huyết áp mình tăng vọt, sự bình tĩnh trong lòng bắt đầu bốc lên cơn giận dữ.
“Đừng tưởng rằng ngươi là đệ tử Lăng Tiêu phái, ta cũng không dám đối ngươi xuất thủ.”
Trong lời nói bình tĩnh của Tiêu Tự Minh đã mang theo cơn giận dữ, thậm chí cả sát ý. Lão là Nguyên Anh, có kẻ dám mạo phạm lão, không giết thì ngày sau mặt mũi đặt vào đâu? Hơn nữa còn có dũng khí tát con của lão ngay trước mặt lão, đáng chết.
“Tới đây!” Lữ Thiếu Khanh dựng phi kiếm, bay về phía sau núi Tiêu gia, không hề quay đầu lại: “Ta cho ngươi chút mặt mũi, để ngươi không đến nỗi mất mặt trước mặt hậu bối.” Chuyện về bản đồ tàng bảo càng ít người biết càng tốt.
“Muốn chết!” Trong mắt Tiêu Tự Minh lộ ra sát ý lạnh lẽo, thật quá ngông cuồng! Lão gầm thét một tiếng: “Tiểu tử, làm người đừng quá ngông cuồng!” Tiếp đó, lão hướng về phía Lữ Thiếu Khanh xuất thủ, mặc kệ Lữ Thiếu Khanh đang quay lưng lại với lão, hành động này có vẻ như đang đánh lén.
Lữ Thiếu Khanh đã sớm phòng bị lão. Ngay khoảnh khắc Tiêu Tự Minh xuất thủ, Lữ Thiếu Khanh cũng ra tay. Kiếm Mặc Quân xuất hiện trong tay hắn, Ly Hỏa Kiếm Quyết thức thứ nhất: Không Hỏa!
Trong mắt các tộc nhân Tiêu gia phía dưới, bầu trời trong nháy mắt bị vô số hỏa diễm vây quanh. Hỏa diễm cháy hừng hực, trông như bầu trời đang bị thiêu đốt. Hỏa diễm đỏ sậm bao phủ Dương Thành, chiếu sáng như ban ngày. Khí tức kinh khủng, nhiệt độ nóng bỏng khiến đám người Tiêu gia run lẩy bẩy. Bọn họ vốn biết Lữ Thiếu Khanh đã rất lợi hại, nhưng không ngờ hắn lại lợi hại đến mức này. Mỗi một đóa hỏa diễm tản ra uy năng kinh khủng khiến bọn họ tê dại da đầu. Bọn họ tin rằng chỉ cần chạm phải một chút, họ cũng sẽ bị đốt thành tro bụi.
Công kích của Tiêu Tự Minh bị chôn vùi trong một kiếm này của Lữ Thiếu Khanh. Đồng thời, hắn đảo khách thành chủ, vô số kiếm khí kinh khủng mang theo vô tận hỏa diễm bao phủ Tiêu Tự Minh. Trong ánh mắt hoảng sợ của các tộc nhân Tiêu gia, Tiêu Tự Minh bị vô số hỏa diễm nuốt chửng. Rất nhiều tộc nhân Tiêu gia đều kinh hãi tột độ. Đây chính là Đại trưởng lão của bọn họ, một cao thủ cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ, thế mà một hiệp liền bị diệt sao? Không ít tộc nhân Tiêu gia run rẩy cả hai chân, hoảng sợ không thôi. Họ cảm thấy thế giới này chi bằng hủy diệt đi còn hơn.
Bất quá, Tiêu Tự Minh cũng không yếu gà như vậy. Một tiếng hừ lạnh truyền ra từ trong ngọn lửa, như cơn phong bạo cực hàn thổi qua, mọi vật trong trời đất đều bị đóng băng, Sinh Mệnh Chi Hỏa cũng bị dập tắt.
“Cũng có chút thủ đoạn đấy.” Tiêu Tự Minh không hề chịu bất kỳ tổn thương nào, sắc mặt không biến hóa, nhưng nội tâm lại vô cùng kiêng kỵ. Lão cao hơn Lữ Thiếu Khanh mấy cảnh giới, nhưng cũng cảm nhận được một luồng uy hiếp. Nếu như Lữ Thiếu Khanh cảnh giới mạnh hơn chút nữa thì sao, lão chưa chắc đã ung dung như thế. Không còn nói nhảm nữa, khí tức cường đại bộc phát, khóa chặt Lữ Thiếu Khanh. Khoảnh khắc sau, lão sẽ ra đòn Lôi Đình Vạn Quân công kích.
“Ta cho ngươi thêm một cơ hội, cúi đầu xin lỗi đi, chuyện hôm nay cứ thế mà bỏ qua.”
Các tộc nhân Tiêu gia phía dưới nghe vậy, đặc biệt là những người thuộc hệ Tiêu Uân, càng hưng phấn hò hét.
“Đại trưởng lão uy vũ!”
“Đại trưởng lão vô địch!”
“Đại trưởng lão, giáo huấn hắn, nhường hắn biết rõ Tiêu gia không phải nơi hắn giương oai. . . . .”
Tiêu Uân thấy phụ thân mình uy vũ như vậy, hưng phấn khôn xiết, cảm giác thương thế của mình đã lành hẳn. Hắn lớn tiếng nói: “Hừ, người trẻ tuổi cho là có chút năng lực liền đến đây gây sự, cũng không nhìn xem đây là địa bàn của ai? Đúng không, gia chủ?”
Tiêu Dũng nhìn lên Lữ Thiếu Khanh trên không, trong lòng thầm than một tiếng: “Rốt cuộc vẫn là lỗ mãng.” Không đợi Tiêu Dũng mở lời, Tiêu Uân đã tiếp tục nói.
“Gia chủ, chuyện lần này, ngươi nhất định phải cho các tộc nhân một lời công đạo, nếu không, ta là người đầu tiên không chấp nhận. Dù hắn là sư huynh của Tiểu Y, sư đệ của Tiêu Sấm.”
Câu nói sau cùng của Tiêu Uân nhấn mạnh rất rõ, ý tứ tiềm ẩn rất rõ ràng: Tiêu Dũng đừng tưởng rằng có mối quan hệ này thì có thể bao che người thân mà không cần đạo lý.
Tiêu Dũng nổi giận. Ngày trước khi ta còn là gia chủ, cha ngươi còn không biết đã chết ở xó xỉnh nào. Lúc ấy ngươi không lên tiếng, giờ cha ngươi về rồi, ngươi hùng hổ lắm phải không? Tức giận không kìm được, hắn quát: “Đến đây, đến đây, đến đây! Vị trí gia chủ hôm nay ta nhường cho ngươi đấy, ngươi mà làm gia chủ đi! Làm cái gia chủ này, ta chẳng có lấy một ngày nào vui vẻ, phiền chết đi được.”
Trong lòng Tiêu Uân thầm cầu được như thế, trước kia hắn không hứng thú với vị trí gia chủ, nhưng sau này khi Tiêu gia dần trở thành đại gia tộc, hắn liền nảy sinh hứng thú. Bất quá, vị trí gia chủ của Tiêu Dũng là do tất cả mọi người đồng ý, đương nhiên bao gồm cả hắn. Muốn đoạt lại vị trí gia chủ, nhất định phải có lý do chính đáng.
Hắn chỉ vào các tộc nhân bị thương quát: “Gia chủ, không phải ta cố ý muốn làm khó ngươi, nhưng hôm nay nhiều tộc nhân bị đánh bị thương như vậy, ngươi dù sao cũng phải có lời giải thích chứ? Ngươi xử lý không ổn thỏa, làm sao khiến mọi người tâm phục ngươi. . . . .”