» Chương 332: Cái thế giới này còn như thường sao
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025
Lần đầu tiên thấy có người đột phá theo kiểu này, Hạ Ngữ, Phương Hiểu, Phương Ngọc hay Đường Sách đều ngây dại. Đây là điều chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy bao giờ! Quả thực là đang phá vỡ tam quan của họ. Đây là cái gì? Đây có được coi là đột phá không? Việc này chẳng phải đơn giản hơn cả ăn cơm uống nước sao?
Hạ Ngữ còn đỡ hơn một chút, ánh mắt nàng vẫn lạnh nhạt, tâm cảnh vẫn bình thản, không hề gợn sóng. Chỉ là, trong mắt nàng thoáng hiện vài phần dị sắc.
Còn Phương Hiểu và hai người kia thì gần như sụp đổ. Phương Hiểu và Phương Ngọc đang ở Trúc Cơ bảy tầng, còn Đường Sách đã là Trúc Cơ chín tầng. Tuổi của họ đều lớn hơn Tiêu Y, trong đó Phương Ngọc đã ngoài ba mươi. Đường Sách dù được mệnh danh là thiên tài của Đường gia, hắn cũng đã hai mươi tám tuổi. Để tu luyện đến cảnh giới hiện tại, họ đã phải trải qua vô vàn gian khổ. Mỗi lần đột phá một cảnh giới đều tiêu tốn rất nhiều tài nguyên và công sức. Mồ hôi đã đổ ra đủ để hội tụ thành một con suối nhỏ. Thế mà giờ đây, có người ngay trước mặt họ, bất tri bất giác đột phá, đơn giản như thể ăn cơm vậy. Thiên phú kiểu này khiến họ vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ. Người như nàng thuộc loại được lão thiên gia đuổi theo cho ăn, còn họ thì phải đuổi theo lão thiên gia mà cầu một phần cơm.
Điều khiến họ càng thêm sụp đổ là, Tiêu Y sau khi đột phá, vẫn chưa kịp phản ứng mà vẫn đang múa bút thành văn. Chuyện này còn có thiên lý không? Đến đột phá cũng không hay biết, thế giới này còn bình thường sao? Ba người Phương Hiểu, Phương Ngọc, Đường Sách chỉ muốn đập đầu chết quách ở đây cho xong. Người so với người, đúng là phải chết!
Rất nhanh, một đêm trôi qua. Mặt trời theo đường chân trời nhô lên, rải ánh kim lên mặt đất. Vừa lúc ánh nắng chiếu lên người Tiêu Y, nàng cũng vừa đặt bút xuống. Nàng lẩm bẩm: “Hai vạn chữ đủ rồi, ta phải xem xem năm nghìn chữ ca ngợi nhị sư huynh đã đủ chưa.”
Ánh mắt mọi người không kìm được đổ dồn về phía Lữ Thiếu Khanh, không biết có nên buông lời chửi bậy không. Hai vạn chữ, bốn phần mười thiên chương chỉ để ca ngợi ngươi, loại chuyện này mà ngươi cũng làm ra được! Lữ Thiếu Khanh sắc mặt như thường, mỉm cười nói: “Ai, sư muội kính trọng, yêu quý sư huynh, thì có cách nào đây.” Hạ Ngữ cũng có chút muốn nhả rãnh. Phương Ngọc và Đường Sách thì càng thầm mắng Lữ Thiếu Khanh là đồ không biết xấu hổ.
Lời của Lữ Thiếu Khanh đã đánh thức Tiêu Y. Tiêu Y quay đầu lại, thoáng nhìn Phương Ngọc và Đường Sách vẫn đang nằm rạp trên mặt đất, rồi lại nhìn Hạ Ngữ và Phương Hiểu, nghi hoặc hỏi: “Hạ Ngữ sư tỷ, Hiểu tỷ tỷ, các ngươi vẫn chưa về ư?”
Mọi người đều không biết nên nói gì cho phải. Họ đang xem ngươi biểu diễn đấy chứ.
Tiêu Y cầm xấp giấy trên bàn lên, lanh lảnh chạy đến nóc nhà đưa cho Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, huynh xem này, ta đã viết xong rồi!”
Lữ Thiếu Khanh nhận lấy, liếc qua một cái, nghiêm túc nói: “Ta nói năm chữ ca ngợi, mà ngươi lại vừa vặn viết năm nghìn chữ? Ngươi đang đếm chữ à?”
Tiêu Y le lưỡi, không nói gì. Năm nghìn chữ này khiến ta đau đầu muốn nổ tung rồi! Năm nghìn chữ đã là cực hạn, nhiều hơn một chữ thôi cũng đủ khiến ta biến dị!
“Được rồi, cầm lấy đi.” Lữ Thiếu Khanh trả lại bản tâm đắc cho Tiêu Y, chỉ vào Phương Ngọc và Đường Sách đang nằm sấp bên dưới nói: “Ngươi vừa hay đột phá, đi tìm hai người bọn họ mà luyện tay một chút.”
“Cái gì? Ta đột phá rồi sao?” Tiêu Y vừa mừng vừa sợ. Ta đi! Cho dù là Hạ Ngữ cũng có xúc động muốn chửi bậy. Ngươi đột phá mà đến bây giờ vẫn không hay biết sao? Nhất thời, mọi người đều không biết nên nói gì cho phải. Thậm chí Đường Sách đã dùng đầu đập sàn nhà: “Quá… quá đáng!”
Đường Sách muốn khóc. Hắn ở Đường gia được xưng là thiên tài, kết quả là đây, giờ hắn mới được kiến thức cái gọi là thiên tài chân chính.
Tiêu Y cảm thụ một phen, càng thêm vui mừng. Nhanh hơn mình tưởng tượng! Nàng cao hứng đứng trên nóc nhà, hai tay chống nạnh đắc ý cười ha ha: “Tốt quá rồi! Nhiệm vụ Đại sư huynh giao cho ta đã hoàn thành. Về không cần lo lắng bị Đại sư huynh trừng phạt.”
Tiêu Y cao hứng như một chú chim sơn ca, líu lo ríu rít hót, tràn đầy nụ cười vui vẻ.
Phương Hiểu thấy thế, rốt cục nhịn không được muốn nói: “Nhìn này, nàng dường như cao hứng vì không phải bị Đại sư huynh trừng phạt, chứ không phải cao hứng vì nàng đột phá.”
Hạ Ngữ cũng lộ ra nụ cười khổ, nàng phát hiện trước mặt Lữ Thiếu Khanh, nàng rất dễ dàng im lặng. “Lữ sư đệ, tiểu Y muội muội, đúng là người đặc biệt nhất mà ta từng gặp.”
Lữ Thiếu Khanh thấy Tiêu Y ở đó dương dương tự đắc, một cước đạp nàng từ nóc nhà xuống sân nhỏ, tiện thể dội cho nàng một gáo nước lạnh: “Ngươi đã mất hơn sáu tháng, tám tháng mới từ đột phá được hai tiểu cảnh giới, chậm chết đi được!”
“Về ngươi cứ chờ Đại sư huynh trừng phạt ngươi đi.”
Tiêu Y vốn đã vững vàng tiếp đất, nhưng nghe Lữ Thiếu Khanh nói vậy, nàng đứng không vững nữa. “Bịch” một tiếng, nàng ngã sấp xuống.
Phương Hiểu lần nữa nhịn không được, nàng quay sang Hạ Ngữ nhả rãnh: “Quái thai, cả ba đều là quái thai!” Kế Ngôn là quái thai, Lữ Thiếu Khanh là quái thai, Tiêu Y cũng đã là quái thai. Chẳng lẽ quái thai sẽ lây nhiễm sao? Nằm cạnh nhiều rồi cuối cùng cũng biến thành quái thai sao? Nàng hối hận vì đã ở đây chờ đợi, nghe lời của lũ quái thai này thật bị đả kích.
Tiêu Y vẻ mặt đau khổ đứng lên. Tiểu Hồng líu lo ríu rít trên vai Lữ Thiếu Khanh chỉ vào nàng mà cười. “Thật là, trước mặt Đại Ma Vương này mà còn đắc ý phách lối, đây chẳng phải tự tìm đau khổ sao?”
Lữ Thiếu Khanh ngại tiểu Hồng quá ồn: “Ồn ào quá!” Hắn một tay bắt lấy tiểu Hồng, ném nó sang một bên. Tiểu Hồng vội vàng bay nhảy bay nhảy bay đến một thân cây, chỉ vào Lữ Thiếu Khanh lớn tiếng khiển trách.
“Còn nhao nhao ta nhổ lông ngươi!”
Tiểu Hồng vội vàng dùng cánh che miệng. Lữ Thiếu Khanh lúc này mới hài lòng đối với Tiêu Y nói: “Tốt, cùng bọn họ đánh đi, thu dọn bọn họ một trận.”
Tiêu Y ánh mắt rơi vào Phương Ngọc và Đường Sách. Hai người lập tức cảm thấy áp lực. Phương thức đột phá đặc biệt của Tiêu Y đã khiến họ biết Tiêu Y là một yêu nghiệt, họ nhất định không phải đối thủ.
Phương Hiểu lo lắng, hướng Lữ Thiếu Khanh thay Phương Ngọc cầu tình: “Lữ công tử, có thể tha cho bọn họ không?”
Ngoài ý muốn, Lữ Thiếu Khanh rất thoải mái đáp ứng: “Được, ba lựa chọn, chọn một.”
“Lựa chọn thứ nhất, chính là cùng sư muội ta đánh một trận. Thắng có thể đi, thua thì để mạng lại.”
Phương Ngọc và Đường Sách nghe mà đổ mồ hôi đầm đìa, cái thứ nhất tuyệt đối không thể chọn.
“Lựa chọn thứ hai, cho ta một trăm vạn mai linh thạch. Nộp thì có thể rời đi, nếu không cũng để mạng lại.”
Phương Ngọc nghĩ nhảy dựng lên hét to: Một trăm vạn, dù ngươi có giết ta cũng không có! Phương Ngọc là người của Phương gia không sai, Phương gia giỏi làm ăn cũng không sai, nhưng kiếm được nhiều thì chi ra cũng nhiều. Phương Ngọc đi đâu tìm một trăm vạn mai linh thạch này?
“Cái thứ ba đâu?” Phương Ngọc nhịn không được mở miệng hỏi. Cái thứ hai nghe cũng không thể chọn.
“Lựa chọn thứ ba, rời khỏi tranh đoạt gia chủ, ủng hộ muội muội ngươi làm gia chủ…”