» Chương 351: Trời sập?

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025

Lữ Thiếu Khanh hét lớn một tiếng: “Vô pháp vô thiên, sư huynh ức hiếp sư đệ, còn có thiên lý sao?”

“Hôm nay không phải ngươi khóc, chính là sư muội nàng khóc!”

Tiêu Y sưng mặt lên: “Đâu có chuyện gì liên quan tới ta? Các ngươi tương ái tương sát, đừng làm liên lụy người ngoài.”

“Xem chiêu!”

Mặc Quân kiếm cùng Vô Khâu kiếm hung hăng va chạm. Kiếm quang văng khắp nơi, hai cỗ kiếm ý khác biệt va chạm, như một mặt trời bùng nổ, khí tức bạo ngược khuếch tán, chung quanh trong nháy mắt một mảnh hỗn độn.

Tiêu Y sớm có phòng bị, kéo Thái Mân vội vã lùi xa. Nhìn xem Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh đang xông lên trời, Thái Mân sắc mặt tái nhợt. Kiếm ý kinh khủng cày nát xung quanh, vô số hố sâu, vô số khe nứt, khiến da đầu nàng dựng tóc gáy: “Cái này, cái này…” Chậm chân thêm hai bước, sợ rằng đến tro tàn cũng không còn!

Tiêu Y vẻ mặt bình tĩnh, không hề kinh ngạc, nói với Thái Mân: “Đừng lo lắng, đây là hiện tượng bình thường. Hai vị sư huynh nhà ta tương ái tương sát, lâu như vậy không gặp, tất nhiên là tiểu biệt thắng tân hôn, vô cùng kịch liệt.”

Nàng mang theo Thái Mân nhảy lên phi thuyền: “Đi, chúng ta đi xem một chút đi. Hai vị sư huynh ‘ân ái’, ta làm sư muội sao có thể bỏ lỡ?”

Phi thuyền xé gió bay đi.

Sau khi động thủ, trên mặt Kế Ngôn lộ ra vẻ kinh ngạc, biểu cảm lạnh lùng thoáng hiện thêm vài phần ngỡ ngàng: “Nguyên Anh tầng hai?”

Lữ Thiếu Khanh vung Mặc Quân kiếm, dương dương đắc ý, phách lối cuồng vọng, khí lực sung mãn: “Sợ ư? Sợ rồi thì mau ngoan ngoãn đầu hàng đi!”

“Đầu hàng?” Kế Ngôn cười lên, như gió xuân dịu hiu, thanh nhã tiêu sái: “Thương thế của ngươi còn chưa lành hẳn ư?” Lữ Thiếu Khanh trong trận chiến với Thương Chính Sơ đã bị thương không nhẹ, một hai tháng chưa thể hoàn toàn hồi phục, hiện giờ ít nhiều vẫn còn khó chịu đôi chút.

“Thu thập ngươi thì thừa sức.”

“Xem kiếm!” Lữ Thiếu Khanh dẫn đầu xuất thủ, trong chốc lát, tinh hỏa tràn ngập khắp trời.

Ở phía xa quan chiến, Thái Mân nhìn thấy bầu trời như bốc cháy. Mặc dù không phải lần đầu tiên gặp, nhưng vẫn khiến tâm thần nàng rung động. Thái Mân theo bản năng nói: “Mạnh quá.” Loại uy thế này, trước kia, nàng ngay cả tưởng tượng cũng không dám, rằng lại có người mạnh đến vậy.

Kế Ngôn công tử liệu có phải đối thủ?

Ngay khi Thái Mân còn đang lo lắng vấn đề này trong lòng, đồng tử nàng đột nhiên co rút. Một đạo kiếm quang xuất hiện, tựa như Kiếm Thần vung ra một kiếm, đến nỗi mặt trời cũng phải nhường đường trước kiếm này. Trong mắt Thái Mân, giữa thiên địa này chỉ còn lại đạo kiếm quang ấy.

Ánh lửa đầy trời va chạm cùng kiếm quang, cuối cùng cùng nhau biến mất, thiên địa lại khôi phục tĩnh lặng.

Một tiếng long ngâm, một Thần Long bạc xuất hiện.

Một tiếng phượng gáy, một Thần Điểu đỏ xuất hiện.

Xa xa nhìn lại, Long Phượng cùng múa. Nhưng trên thực tế lại là kiếm ý kinh khủng đang va chạm. Thái Mân hoảng sợ: “Đây chính là kiếm ý hóa hình sao? Lại kinh khủng đến nhường này.” Hai cỗ kiếm ý, vô luận là Thần Long hay Thần Điểu, đều có thể xưng thiên hạ vô song.

Tiêu Y nhìn xem mặt mày hớn hở, cười toe toét, nước miếng sắp chảy ra: “Chính là thế này chứ! Đại sư huynh là công, Nhị sư huynh là thụ sao?”

Cuối cùng, Thần Điểu vẫn kém hơn một chút, bị Thần Long đánh tan. Vô số kiếm ý như mưa bão trút xuống, tràn ngập thế gian. Tất cả mọi thứ trên mặt đất đều hóa thành bột mịn, mặt đất nứt toác, núi non vỡ vụn, san bằng thành bình địa.

“A a. . .” Cho dù cách xa nhau hơn mười dặm, thanh âm Lữ Thiếu Khanh vẫn rõ ràng truyền đến đây, khí lực sung mãn: “Hỗn đản, thật sự cho rằng kiếm ý của ngươi vô song sao? Có dám hay không không dùng kiếm ý mà ức hiếp ta?”

Giọng Kế Ngôn mang theo vài phần hưng phấn: “Tốt.”

“Vậy ngươi chết chắc.” Lữ Thiếu Khanh hét lớn một tiếng: “Xem ta đánh chết ngươi đây!”

Hai người không sử dụng kiếm ý, ngự kiếm giao chiến. Bất quá dần dần, hai người phát giác có điều gì đó lạ lùng. Ánh mắt họ đều đổ dồn vào trường kiếm trong tay mình.

Vô Khâu kiếm hàn quang lấp lánh, phong mang sắc bén. Mặc Quân kiếm u quang đen kịt, quỷ dị khó lường.

Hai người đều đình chỉ công kích, nhưng hai thanh kiếm trên không trung vẫn đang va vào nhau. Tiếng “Phanh phanh” vang vọng khắp bầu trời. Vô Khâu kiếm mang theo ngân quang, Mặc Quân kiếm tỏa ra hắc quang. Hai thanh trường kiếm như hai đạo lưu quang, trên không trung vờn lượn truy đuổi, dây dưa, một sáng một tối, một chính một tà, đang kịch liệt đối kháng. Kiếm khí tản ra cắt xé vỡ vụn xung quanh. Mỗi một sợi kiếm khí đều có thể khiến tu sĩ dưới Kết Đan kỳ phải ôm hận.

Kế Ngôn cùng Lữ Thiếu Khanh sắc mặt kỳ quái. Nhìn hai thanh kiếm đánh rất kịch liệt, nhưng không thể qua mắt được những người làm chủ nhân chúng. Có hình mà không có thần. Đây là đang diễn kịch.

Lữ Thiếu Khanh là người đầu tiên nhịn không được, chửi ầm lên: “Làm cái quỷ gì thế? Hai ngươi thành tinh rồi sao?”

Hai thanh trường kiếm cứng đờ, như đứa trẻ làm chuyện xấu bị bắt quả tang, sau đó tự mình “ông” một tiếng, bộc phát ra kiếm khí mạnh mẽ hơn. Lần này trông có vẻ muốn thực sự giao chiến. Nhưng rồi lại bị hai người ăn ý đồng thời thu hồi.

Kế Ngôn nhìn thoáng qua thanh Vô Khâu kiếm trong tay. Vô Khâu kiếm vốn thờ ơ lãnh đạm, nay lại truyền đến một luồng cảm xúc vui sướng, linh động hơn vài phần. Kế Ngôn ngẩng đầu nhìn về phía sư đệ mình.

Lữ Thiếu Khanh lúc này đang gõ vào Mặc Quân kiếm. “Đang làm gì? Để ngươi đánh nhau, không phải để ngươi diễn kịch đó! Đừng có làm hỏng kiếm của Đại sư huynh chứ.” Vừa nói vừa gõ, gõ đến nỗi Mặc Quân kiếm “ông ông” rung lên.

“Cái gì? Ngươi nói ngươi cảm giác được đồng loại?” Lữ Thiếu Khanh tiếp tục mắng: “Cái thanh kiếm rách nát ấy mà cũng là đồng loại sao? Đi theo ta thì đừng tự ti chứ, có chút cốt khí được không hả? Đừng thấy một thanh kiếm rách nát mà đã coi là đồng loại của mình chứ.”

“Lại nói, ngươi là kiếm, ngươi tìm đồng loại làm gì? Sinh khỉ con sao? Để ta xem đệ đệ ngươi ở đâu nào?” Lữ Thiếu Khanh vừa nói vừa mở Mặc Quân kiếm ra, tựa hồ thật sự đang tìm kiếm.

Thân kiếm Mặc Quân run rẩy, hắc quang chợt lóe, “ông ông” rung lên, cuối cùng thoát khỏi tay Lữ Thiếu Khanh, tự mình bay lên trời. Vô Khâu kiếm cũng thoát tay, bay theo lên.

Trong mắt Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh, hai thanh phi kiếm khi thì song song ngự không, khi thì vờn lượn truy đuổi, như những tiểu Tinh Linh đang đùa nghịch.

Lữ Thiếu Khanh cùng Kế Ngôn liếc mắt nhìn nhau.

“Kiếm của ngươi là nữ?”

“Kiếm của ngươi là đực?”

Hai người đồng thanh nói, sau đó lại đồng thời liếc mắt nhìn nhau, lần nữa đồng điệu: “Ngớ ngẩn!” “Có bệnh!”

Lữ Thiếu Khanh nghiến răng: “Kiếm của ta đương nhiên cùng ta giới tính giống nhau.” Hắn ra vẻ hèn mọn: “Có tiểu đệ, thì là làm đại ca!”

Kế Ngôn đón gió mà đứng, gió lớn thổi qua ào ào cũng không làm lay động nửa góc áo hắn, đứng chắp tay, ngạo nghễ tự tin: “Kiếm của ta tràn đầy dương cương chi khí, tuyệt đối không thể nào là kiếm cái.”

Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Vô Khâu kiếm, mắng: “Ngươi xem thanh kiếm rách nát của ngươi kìa, nơi nào có nửa điểm dương cương chi khí chứ, tuyệt đối là kiếm cái lẳng lơ, đang câu dẫn Mặc Quân soái ca của ta đó!”

Kế Ngôn nhìn xem hai thanh trường kiếm đang vờn lượn truy đuổi, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt: “Ta thấy kiếm của ngươi mới giống.”

“Thôi bớt lời đi, hôm nay cứ phân cao thấp, kiếm ai thắng thì là kiếm đực, kiếm ai thua thì là kiếm cái.”

“Đang có ý này.”

“Tới đi!”

Hai người lại một lần nữa xuất thủ. Thiên địa lần nữa vì đó mà chấn động.

Ở phía xa quan chiến, Tiêu Y cùng Thái Mân đang lúc say mê đến xuất thần. Bỗng nhiên, giữa thiên địa lại một lần nữa khôi phục tĩnh lặng, thanh âm Lữ Thiếu Khanh gào lên: “Hỗn đản, ngươi từ khi nào cũng đạt tới Nguyên Anh tầng hai?! Ngao. . . . .”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 2634: Đại Thừa kỳ, rác rưởi cảnh giới

Chương 2633 : Nói lời xin lỗi

Chương 2632: Đánh nhau đừng xé quần áo