» Chương 379: Liền vì cái này đồ vật, diệt ta Phong Lôi giáo?

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025

Tất Tụ sắc mặt trắng bệch, đã sớm không còn vẻ hăng hái của Thiếu giáo chủ Phong Lôi giáo. Đến tận bây giờ, hắn vẫn không dám tin. Không thể tin rằng phụ thân hắn đã vẫn lạc, còn bản thân hắn cũng trở thành tù nhân. Ánh mắt hắn đờ đẫn, không nguyện ý tiếp nhận sự thật.

Diệt được Nhan gia, tiền đồ Phong Lôi giáo sẽ một mảnh quang minh, hạn mức cao nhất thành tựu của hắn, vị Thiếu giáo chủ tương lai này, sẽ còn cao hơn nữa. Về sau tại nơi đây, hắn Tất Tụ sẽ là kẻ xuất chúng nhất trong thế hệ tuổi trẻ. Trong thế hệ tuổi trẻ, hắn Tất Tụ, người thừa kế Phong Lôi giáo này, sẽ là kẻ nhất hô bách ứng, dưới một người trên vạn người.

Thế nhưng, theo sự xuất hiện của Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn. Phụ thân hắn, Tất Kiển, một vị Nguyên Anh trung kỳ tu sĩ với thực lực cảnh giới tầng bốn, kẻ có thể ngang ngược đi lại tại Đông Châu này, thế mà lại vẫn lạc trên tay Kế Ngôn.

Đó còn không phải điều đáng sợ nhất. Điều đáng sợ nhất chính là lam sam thiếu niên trước mắt này. Tuổi tác còn nhỏ hơn hắn, trên mặt lại luôn mang nụ cười tủm tỉm.

Tất Tụ từng chứng kiến sự khủng khiếp của hắn, dù bên cạnh có Kết Đan tu sĩ bảo vệ. Thế nhưng, chỉ bằng một kiếm của hắn, mấy chục người bên cạnh đã bị tàn sát gần như không còn chỉ trong nháy mắt. Nhanh đến đáng sợ. Bản thân Tất Tụ còn chưa kịp phản ứng đã trở thành tù binh của hắn.

Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm đứng trước mặt mình, Tất Tụ lòng dâng lên nỗi sợ hãi, theo bản năng lùi về phía sau. Áp lực rất lớn.

“Thiếu giáo chủ đúng không? Ngươi đừng sợ, ta không phải người xấu.”

Lời này vừa nói ra, Tất Tụ chỉ muốn phun thẳng vào mặt Lữ Thiếu Khanh. Ngươi không phải người xấu? Ai là người xấu? Ngươi không phải người xấu thì lại đến nhà giết phụ thân ta, còn bắt ta đến đây sao?

Hắn cố gắng trấn tĩnh lại, nghiêm nghị quát lớn: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

Lữ Thiếu Khanh không nói nhảm với hắn, trong tay xuất hiện một chiếc nhẫn trữ vật. Tất Tụ tập trung nhìn kỹ. Hắn cúi đầu nhìn tay mình, nhẫn trữ vật của mình đã rơi vào tay hắn từ khi nào?

Lữ Thiếu Khanh ra lệnh cho Tất Tụ: “Mở ra, tha cho ngươi khỏi chết.”

“Ngươi muốn làm gì?” Tất Tụ vẫn không hiểu, “Là cướp bóc sao? Có kiểu cướp bóc như thế này sao? Gây ra động tĩnh lớn như vậy, chỉ để cướp nhẫn trữ vật của ta, một tu sĩ Trúc Cơ kỳ?”

Trong tay Lữ Thiếu Khanh xuất hiện một vật, chính là món đồ vật hắn vừa lấy được không lâu. Lay lay vật trong tay, hắn hỏi Tất Tụ: “Vật này ở đâu?”

“Giao ra!”

Lữ Thiếu Khanh không dám cưỡng ép mở ra. Vạn nhất cưỡng ép mở ra mà đồ vật bên trong bị hủy hoại, chẳng phải hắn sẽ khóc chết sao?

“Ngươi, ngươi…”

Tất Tụ cảm thấy khó tin, trong lòng càng điên cuồng gào thét. Dần dần, trên mặt hắn thêm mấy phần dữ tợn: “Ngươi, mục đích của ngươi chính là vì thứ này sao?”

Lữ Thiếu Khanh đương nhiên hỏi ngược lại: “Bằng không, ngươi cho rằng chúng ta ăn no rửng mỡ sao? Nếu không phải vì thứ này, ta mới lười nhác đến đây gây phiền phức cho các ngươi.”

“Không phải là vì giúp Nhan gia báo thù?”

Tất Tụ nhìn chằm chằm vào hai chị em Nhan Hồng Vũ và Nhan Hồng Tân. Đương nhiên, hai chị em Nhan Hồng Vũ cũng nhìn chằm chằm hắn, sát ý ngập trời hướng về hắn.

Lữ Thiếu Khanh lắc đầu phủ nhận: “Không phải, ta với bọn họ không quen.”

Thổ huyết. Chẳng những thế, Tất Tụ cũng muốn thổ huyết. Đến cả hai chị em Nhan Hồng Vũ cũng muốn thổ huyết.

“Trước đây ngươi còn đại nghĩa nghiêm nghị nói là giúp Nhan gia chúng ta trút giận ư? Giờ lại trắng trợn nói thẳng không phải sao? Ngươi là thuộc loài chó à?”

Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh không giống như nói dối, Tất Tụ bỗng nhiên hét lớn.

“A a…”

Hắn như phát điên, gầm thét, rống giận.

“Phốc!”

Cuối cùng thậm chí thổ ra một ngụm tiên huyết, đã bị nội thương.

Tất Tụ khó có thể tin, không thể chấp nhận được sự thật này: chỉ vì thứ này sao? Chính là thứ này đã giết phụ thân ta, diệt căn cơ Phong Lôi giáo của ta sao? Cũng bởi vì thứ này, hắn từ trên mây rơi xuống vũng bùn, tất cả vinh quang cũng tan thành mây khói.

“Thôi được rồi, đừng có gào lên ở đây nữa,” Lữ Thiếu Khanh không có ý định cho Tất Tụ cơ hội bi thương, rất không thức thời mà cắt ngang lời hắn: “Mau mau mở chiếc nhẫn ra, giao đồ vật ra.”

“Ngươi,” Tất Tụ hận không thể dùng ánh mắt giết chết Lữ Thiếu Khanh, hắn cắn răng, hận ý ngập trời: “Mơ tưởng! Ngươi đừng hòng đạt được nó cả đời này.”

Lữ Thiếu Khanh biểu cảm lạnh đi: “Ngươi thật sự không muốn sao?”

“Dù sao đã rơi vào tay ngươi, ta cũng không có ý định sống sót.” Tất Tụ giọng căm hận nói, “Muốn chém muốn giết, muốn lóc thịt, tùy ngươi.”

Ngược lại có mấy phần cốt khí. Bất quá điều này không làm khó được Lữ Thiếu Khanh. Lữ Thiếu Khanh cười khẩy: “Ngươi đã quên sao? Nhẫn trữ vật ta có thể cưỡng ép mở ra, ta vẫn có thể lấy được.”

Tất Tụ cười lạnh không ngừng: “Ngươi có thể thử một chút, bất quá ta có thể nói thật cho ngươi biết, đồ vật không có ở bên trong!”

“Cái gì?” Lữ Thiếu Khanh ngây ngẩn cả người, “Ngươi nói là thật sao?”

“Ha ha,” Tất Tụ cười to: “Không sai, ta có được thứ này xong, phát hiện không có ích lợi gì, ta liền tặng cho người khác.”

“Cái gì?” Nghe xong, Lữ Thiếu Khanh giận tím mặt: “Đồ bại gia, ngươi tặng gì không tặng, lại tặng thứ này? Ngươi sao không tặng luôn chính mình đi? Đồ bại gia.”

Tất Tụ nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh không vui vẻ, càng thêm cao hứng: “Ha ha, ngươi giết ta đi, dù sao ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết đã tặng cho ai, để ngươi cả đời cũng không thể có được nó.”

“Nói cho ta, ta có thể đồng ý với ngươi, thả ngươi đi.”

Nhan Hồng Vũ cùng Nhan Hồng Tân biến sắc. Nhan Hồng Tân càng thêm sốt ruột: “Công tử…”

“Cút sang một bên.” Lữ Thiếu Khanh tức giận lần nữa liếc hắn một cái: “Đồ không có đầu óc.”

Nhan Hồng Tân lại như một quả bóng lăn sang một bên.

Tất Tụ cũng không tin lời Lữ Thiếu Khanh nói. Hắn cũng không phải kẻ ngây thơ, loại cam đoan không có gì bảo đảm như vậy, hắn làm sao có thể tin tưởng?

Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy biểu cảm của Tất Tụ, liền biết hắn đang nghĩ gì, bèn nói với Tất Tụ: “Ta có thể dùng đạo tâm thề, ngươi nói cho ta biết đồ vật ở đâu, ta sẽ không giết ngươi, sẽ thả ngươi đi.”

“Phong Lôi giáo của ngươi vẫn còn đó, chẳng lẽ ngươi muốn đi theo phụ thân ngươi xuống đó cùng? Ngươi không muốn sống sót thật tốt, ngày sau tăng cường thực lực để trở về báo thù sao?”

Từng lời từng chữ của Lữ Thiếu Khanh như một cái búa sắt nặng nề đập vào lòng hắn. Thà rằng sống nhục còn hơn chết vinh. Tất Tụ mặc dù có chút cốt khí, nhưng không có nghĩa là hắn nguyện ý cứ thế mà chết oan uổng như vậy.

Hắn thấy được hy vọng. Có cơ hội sống sót, lòng hắn khẽ động. Hắn chần chờ.

Lữ Thiếu Khanh thấy thế, không nói thêm lời nào, ngay trước mặt hắn mà dùng đạo tâm thề.

“Ta lấy đạo tâm cam đoan với ngươi, chỉ cần ngươi nói ra đồ vật giao cho ai, ta sẽ không giết ngươi, sẽ thả ngươi rời đi.”

Tất Tụ trong lòng tràn ngập kinh hỉ. Đây coi như là trở về từ cõi chết sao? Hắn lập tức khai ra: “Đồ vật ta đã tặng cho Mạnh Tiêu của Ngọc Đỉnh phái.”

“Ngọc Đỉnh phái? Mạnh Tiêu?”

Nhan Hồng Vũ sắc mặt biến đổi. Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu nhìn nàng: “Ngọc Đỉnh phái cũng có thù với Nhan gia ngươi sao?”

Nhan Hồng Vũ cười khổ lắc đầu: “Không phải thế, chỉ là… Ngọc Đỉnh phái có tồn tại Hóa Thần cảnh.”

“Trời đất của ta…”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 1103: Ta là Tiên Đế đệ đệ

Chương 1102: Ngươi ăn tiệc đứng?

Chương 1101: Ngươi sẽ không phải đem ta đồng tiền dùng a