» Chương 389: Hắn là Hóa Thần sao?

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025

Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu nhìn lên. Ngọn núi cao ngất chìm trong mây mù, như khoác lên mình một tấm khăn che mặt thần bí. Sương trắng mịt mờ, u ám và thần bí, ngay cả ánh mắt của tu sĩ cũng không thể xuyên thấu.

Kế Ngôn nhíu mày, nói: “Phía trên có chút cổ quái.”

Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: “Nói nhảm. Đương nhiên có cổ quái, là trận pháp đó! Ngươi không nhìn ra sao?”

Với tạo nghệ trận pháp của Lữ Thiếu Khanh, chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra trên núi có đại trận bao phủ, ngăn cách linh thức và thần niệm. Ánh mắt không thể nhìn thấu, linh thức, thần niệm cũng không thể xuyên qua.

Lữ Thiếu Khanh chăm chú nhìn một lát rồi đưa ra kết luận: “Ít nhất là tứ phẩm đại trận.”

Kế Ngôn liếc hắn một cái, khuôn mặt lạnh lùng ánh lên vài phần cảnh giác: “Ngươi thừa biết ta nói không phải chuyện này.”

Ngay cả thần thức của hắn cũng không thể xuyên thấu nơi đó, hơn nữa còn mang đến cho hắn một dự cảm chẳng lành. Sau khi tu luyện Kinh Thần Quyết, cảm giác của hắn càng thêm nhạy bén.

Lữ Thiếu Khanh mỉm cười, nụ cười giảo hoạt như hồ ly: “Mặc kệ tốt xấu, có liên quan gì đến chúng ta đâu? Nếu thật sự có chuyện xảy ra, ta còn cầu không được ấy chứ.”

Kế Ngôn nghe xong, cũng thấy có lý. Sư đệ ý đồ xấu nhiều, tạo nghệ trận pháp lại cao. Có hắn ở đây, không cần lo lắng đại trận phía trên. Còn về những thứ khác, có kiếm trong tay là đủ.

Vô Khâu kiếm sau lưng dường như cũng cảm nhận được cảm xúc của Kế Ngôn, khẽ rung lên.

Cuộc nói chuyện của Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh khiến ba người Nhan Hồng Vũ không hiểu gì cả. Nhan Hồng Vũ thì rất muốn hỏi cho rõ, nhưng bất đắc dĩ không dám mở lời trước mặt Kế Ngôn. Còn Nhan Hồng Tân và Giả Tôn thì càng không dám hỏi nhiều.

“Lên đi.”

Giả Tôn dẫn theo mấy người đi lên. Khi đến giữa sườn núi, họ gặp phải kiểm tra.

“Đây là người hầu đi theo ta.”

Lữ Thiếu Khanh và mấy người kia đương nhiên giả làm người hầu của Giả Tôn.

“Ha ha…”

“Làm trò hề cho thiên hạ, mất mặt đến cực điểm!” Có người sau lưng cười nhạo. Một công tử trẻ độc hành, bước chân nhẹ nhàng từ phía dưới đi lên, không hề dừng lại, vượt qua nhóm Giả Tôn rồi tiếp tục lên núi.

“Ai vậy?” Lữ Thiếu Khanh nhìn người kia biến mất vào trong sương trắng, thái độ tiêu sái phóng khoáng, rất khinh mạn. “Thật biết cách ‘trang B’.”

Sắc mặt Giả Tôn cũng có mấy phần khó chịu: “Hắn là Đoan Mộc Hiến của Đoan Mộc gia.”

Nhan Hồng Vũ giật mình: “Là Đoan Mộc Hiến của Đoan Mộc gia ở Thái thành sao?”

Giả Tôn hừ một tiếng: “Ngoài hắn ra còn có thể là ai? Tên tự đại rắm thúi đó, chẳng phải chỉ vì Đoan Mộc gia và Ngọc Đỉnh Phái có quan hệ tốt hơn chút thôi sao?”

Lữ Thiếu Khanh không quan tâm hắn có thối hay không, có tự đại hay không. Hắn chỉ quan tâm một vấn đề: “Hắn là Hóa Thần sao?”

Nếu là Hóa Thần, thì phải chú ý một chút.

Nhan Hồng Vũ và Nhan Hồng Tân lập tức kìm nén đến rất khó chịu. ‘Đại ca, ngươi hỏi cái này làm gì? Hắn không phải Hóa Thần, có phải ngươi lại muốn chỉnh người ta không?’

Giả Tôn cũng không rõ câu nói này của Lữ Thiếu Khanh đại biểu cho điều gì, hắn thành thật trả lời: “Hắn bất quá chỉ là Kết Đan năm tầng thôi, ngay cả Nguyên Anh cũng không phải. Lần này đến tham gia tụ hội đều là thế hệ trẻ Đông Châu, người nào quá bốn mươi tuổi cũng không có tư cách đến tham gia. Mạnh nhất đoán chừng là đệ nhất nhân Đông Châu, Khoái Hằng, hắn cũng bất quá chỉ là cảnh giới Kết Đan hậu kỳ chín tầng mà thôi.”

“Ồ.”

Lữ Thiếu Khanh “ồ” một tiếng, sau đó không nói gì nữa.

Nhan Hồng Vũ nhìn mà lo lắng gần chết. Vạn nhất Lữ Thiếu Khanh muốn gây chuyện trong lần tụ hội này, ai có thể ngăn được hắn? Hai sư đệ này không biết là quái thai từ đâu xuất hiện, cả hai đều là Nguyên Anh kỳ. Trong số thế hệ trẻ tham gia tụ hội lần này, có ai sẽ là đối thủ của bọn họ? Nếu Lữ Thiếu Khanh lại ác độc như đối với Ngân Nguyệt Tông hay Phong Lôi Giáo, giết chết những người này… Thì tương lai Đông Châu sẽ một mảnh tăm tối. Bọn họ mấy người này cũng sẽ trở thành tội phạm bị truy nã của Đông Châu, loại bị bắt là giết chết ngay.

Nhan Hồng Vũ thật sự rất lo lắng, nàng nhịn không được hỏi: “Ngao công tử, ngươi có tính toán gì?”

“Đương nhiên là tìm cách gặp Mạnh cô nương, dùng thành ý đả động nàng, từ tay nàng đoạt lấy món đồ kia.”

Sau đó Lữ Thiếu Khanh lại chạy đi tìm Kế Ngôn: “Ngươi thật sự không định dùng chút sắc đẹp của ngươi để cố gắng sao?”

“Keng!”

“Hắn a, nếu không phải trường hợp không thích hợp, ta nhất định sẽ ra tay thu thập ngươi, trói ngươi thật chắc rồi đưa đến trên giường Mạnh cô nương!”

Trong tiếng hùng hùng hổ hổ của Lữ Thiếu Khanh, mọi người đi tới đỉnh núi. Nơi này có một khoảnh đất bằng phẳng rộng lớn, như thể đỉnh núi nhọn đã bị một kiếm san bằng.

Đỉnh núi đã có không ít người đến, tốp năm tốp ba tụ tập nói cười, cũng có người độc thân một mình, nhắm mắt nhập định dưỡng thần. Nam tuấn nữ tú, thần thái anh dũng, hiên ngang oai hùng.

Đại bộ phận người đến đây là người thừa kế hoặc đại diện của một phương thế lực, mỗi người đều là thiên tài danh chấn một phương, trên người tỏa ra khí tức trầm ổn.

Khi nhóm Giả Tôn đi lên, không ít ánh mắt đổ dồn về phía bọn họ. Giả gia là một trong những gia tộc giàu có nhất Đông Châu, Giả Tôn với thân phận người thừa kế đương nhiên được rất nhiều người nhận ra. Đương nhiên, đối với thái độ của các công tử nhà giàu, mọi người đều không khác biệt là mấy.

“Nha, đây chẳng phải thiếu gia Giả gia giàu có nhất Đông Châu sao?”
“Hắn cũng tới à?”
“Dù sao hắn cũng là một phương thế lực, hơn nữa còn là Kết Đan kỳ đó chứ.”

Có người cố ý nhấn mạnh ba chữ “Kết Đan kỳ”. Giả Tôn Kết Đan kỳ làm sao đạt được, mọi người đều biết rõ. Thiên phú không được, phải dùng linh thạch, đan dược mà vun đắp. Cảnh giới dùng thuốc chồng chất lên khác xa với cảnh giới từng bước một tu luyện mà có. Việc đám đông chế nhạo hắn cũng không có gì lạ.

“Cái này lại có hộ vệ cao thủ Kết Đan kỳ đây.”
“Không những có thị vệ, còn mang theo thị nữ nữa chứ.”
“Ha ha…”

Rất nhiều người cố ý chế nhạo Giả Tôn. Giả Tôn đối với những tình huống này đã sớm quen thuộc, đối mặt với sự trào phúng của đám đông, hắn cũng không chút khách khí mắng trả lại.

“Sao? Trần gia thiếu gia, ca của ngươi không tới sao? Ngươi có tin ta sẽ cho người của ta thu thập ngươi không?”
“Bại tướng dưới tay Đỗ gia cũng dám ở trước mặt ta xuất hiện?”
“Trương gia ba tháng trước làm ăn có được không?”

Đừng nhìn Giả Tôn chịu thiệt trước mặt Lữ Thiếu Khanh, nhưng trước mặt những người cùng thế hệ này, Giả Tôn khẩu chiến quần hùng, phun cho những người kia một mặt nước bọt. Không ít người tức đến nghiến răng.

Lữ Thiếu Khanh sau khi thấy, nhịn không được thấp giọng nói: “Không tệ, có mấy phần công lực của ta.”

“Hừ!” Bỗng nhiên một tiếng hừ lạnh vang lên, một người Long Hành Hổ Bộ, nhanh chân bước ra, ánh mắt như điện, lạnh lùng nhìn Giả Tôn: “Ngươi Giả Tôn lại tới đây chính là vì sính miệng lưỡi nhanh chóng?”

Người này rõ ràng là Đoan Mộc Hiến vừa rồi họ gặp.

“Mắc mớ gì đến chuyện của ngươi?”

Trong lòng Giả Tôn có chút e ngại, thực lực Đoan Mộc Hiến mạnh hơn hắn.

“Hừ, lần này tới đây, tất cả mọi người đều một mình đến. Ngươi thế mà lại mang nhiều người như vậy đến, đây là cố ý đối nghịch với Mạnh cô nương sao? Cút xuống cho ta!”

Nói xong, hắn trực tiếp ra tay về phía mấy người Lữ Thiếu Khanh…

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 1126: Miệng ngươi làm sao thúi như vậy

Chương 1125: Trung châu như thế mở ra sao

Chương 1124: Đi ra ngoài bên ngoài, bảo trì khiêm tốn thái độ không có chỗ xấu