» Chương 390: Ngươi dạng này là không được
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025
Lực lượng cường đại ập tới, Lữ Thiếu Khanh bước ra một bước. Một cỗ lực lượng vô hình âm thầm tràn ngập, đòn công kích của Đoan Mộc Hiến lập tức bị hóa giải nhẹ nhàng.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh lại cố ý ôm ngực, giả bộ như không địch lại, rồi ngồi phệt xuống đất, kêu toáng lên: “Đánh người! Đánh người!”
“Mọi người nhìn xem này, người nhà Đoan Mộc hoành hành bá đạo, một lời không hợp liền động thủ đánh người.”
“Đông Châu còn có vương pháp sao? Còn có thiên lý sao? Dựa vào thực lực cường đại liền đến ức hiếp người?”
“Bọn ta những tu sĩ tầng dưới chót còn thế nào sống? Chẳng lẽ muốn diệt sạch những kẻ yếu như bọn ta sao?”
Nhìn Lữ Thiếu Khanh diễn trò quá lố, không ít người đều mang vẻ mặt kỳ quái.
Đoan Mộc Hiến thì càng thêm cuồng nộ không thôi. Một cái mũ chụp lớn cứ thế chụp lên đầu hắn.
Ngươi bị thương sao?
Kẻ nào mắt không mù đều có thể nhìn ra tên hỗn đản ngươi đang giả vờ!
“Ngươi là đang vu khống ta?”
Trong lòng Đoan Mộc Hiến cuồng nộ, sát ý sục sôi cuồn cuộn như nước sôi. Lần đầu tiên hắn gặp một tên vô lại như thế.
Lữ Thiếu Khanh quát lên: “Ai vu khống ngươi? Ngươi cho rằng mắt mọi người đều mù sao?”
“Ngươi là kẻ động thủ trước, sao vậy? Chẳng lẽ ngươi không xem những tu sĩ tầng dưới chót như bọn ta ra gì, hay là mọi người ở đây đều không xem tu sĩ tầng dưới chót là người?”
Đoan Mộc Hiến tuy tự đại cuồng ngạo, nhưng hắn không ngốc. Lời Lữ Thiếu Khanh rõ ràng là muốn cố ý chia rẽ hắn với mọi người ở đây.
“Ngươi đang tìm cái chết!”
Trong cơn phẫn nộ, hắn lại lần nữa xuất thủ, lần này thanh thế còn lớn hơn vừa rồi. Gió lốc nổi lên bốn phía, gào thét như quỷ khóc sói tru. Cuồng phong tụ tập lại, mang theo uy thế lớn lao, lao thẳng tới Lữ Thiếu Khanh.
“Giết người! Giết người! Có ai ra can thiệp không?!”
Lữ Thiếu Khanh vẫn ngồi dưới đất, không hề ngăn cản, tiếp tục la lối om sòm. Hắn không thèm để đòn công kích của Đoan Mộc Hiến vào mắt.
Những người xung quanh thấy Lữ Thiếu Khanh không hề ngăn cản, không ít kẻ đã cười lạnh trong lòng. Đều cho rằng Lữ Thiếu Khanh chết chắc rồi. Đoan Mộc Hiến đâu phải kẻ dễ nói chuyện, khi phẫn nộ, hắn giết một người ở đây cũng chẳng đáng gì. Dù lần tụ hội này do Mạnh Tiểu phát khởi, Đoan Mộc Hiến cũng chẳng sợ. Gia tộc Đoan Mộc và phái Ngọc Đỉnh có quan hệ mật thiết, gần như là đồng minh, nên Đoan Mộc Hiến chẳng phải lo lắng sẽ bị phái Ngọc Đỉnh quở trách. Cùng lắm chỉ khiến Mạnh Tiểu có chút bất mãn mà thôi.
Khi đòn công kích sắp sửa đánh trúng Lữ Thiếu Khanh, một bóng người màu trắng đột nhiên xuất hiện. Vừa lúc bóng người ấy xuất hiện trước mặt Lữ Thiếu Khanh, cuồng phong ngập trời bỗng nhiên tiêu tán, mọi thứ trở nên gió êm sóng lặng.
Thấy bóng người màu trắng, Nhan Hồng Vũ suýt nữa tưởng là Kế Ngôn đã xuất thủ. Nhưng khi nhìn rõ người vừa đến, Nhan Hồng Vũ không kìm được kinh hô: “Mạnh Tiểu!”
Người vừa đến chính là đại sư tỷ phái Ngọc Đỉnh, Mạnh Tiểu. Nàng búi tóc hai sừng, có vẻ ngây thơ như trẻ con. Gương mặt tròn trịa ửng hồng, làn da trắng nõn trong hồng, khiến người ta khó tin đây lại là đại sư tỷ của một đại phái. Tuy nhiên, bộ y phục trắng toàn thân lại khiến Mạnh Tiểu toát lên vài phần phong thái cao lãnh.
Nàng nhìn Đoan Mộc Hiến với vẻ mặt không vui: “Đoan Mộc công tử, ngươi muốn làm gì?”
“Lần này ta triệu tập mọi người tới đây là để giao lưu hữu hảo, không phải để các ngươi làm nơi chiến đấu.”
Đoan Mộc Hiến thấy Mạnh Tiểu xuất hiện, sắc mặt khẽ biến, trong mắt thêm vài phần kiêng kỵ, đồng thời vội vàng nặn ra một nụ cười: “Sư muội…”
Mạnh Tiểu không chút khách khí ngắt lời Đoan Mộc Hiến: “Ngươi vẫn nên gọi ta là Mạnh cô nương đi, bọn ta vốn không phải sư huynh muội.”
“Với lại, ngươi còn dám gọi ta là sư muội nữa, có tin ta đánh ngươi không?”
Sự thô bạo không chút che giấu ấy khiến Đoan Mộc Hiến lộ rõ vẻ xấu hổ. Phái Ngọc Đỉnh và gia tộc Đoan Mộc có mối quan hệ gần như liên minh, nên đệ tử hai bên thường xưng hô sư huynh sư muội. Nhưng Mạnh Tiểu vẫn luôn không muốn Đoan Mộc Hiến gọi mình là sư muội. Gương mặt tròn trịa của Mạnh Tiểu mang vài phần nghiêm túc, nàng cảm thấy đây là phong thái mà một đại sư tỷ nên có.
Nàng liếc nhìn Lữ Thiếu Khanh đang ngồi dưới đất, ánh mắt hiện lên vẻ khác lạ, khẽ hỏi: “Ngươi là ai?”
“Sao nào?” Lữ Thiếu Khanh vẫn giở trò vô lại: “Muốn xem thân phận để quyết định xử lý ta thế nào sao?”
Những người xung quanh không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại có thái độ như vậy với Mạnh Tiểu, Nhan Hồng Vũ thì càng không đành lòng nhìn thẳng, đành che mặt.
Đại ca ơi, thái độ như vậy thì làm sao người ta đưa đồ cho ngươi được?
Đoan Mộc Hiến lần nữa giận tím mặt. Đây là một tên vô lại! “Tên đáng ghét, ngươi đang tìm cái chết!”
Mạnh Tiểu sững sờ, cũng không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại trả lời như thế. Nhưng nàng là đại sư tỷ, xử lý chuyện này đã quen tay. Nàng trừng Lữ Thiếu Khanh một cái, quát: “Hai bên các ngươi đều có chỗ không phải, hôm nay nể mặt ta mà bỏ qua đi.”
Chỉ một câu nói qua loa, nàng đã định cho qua chuyện này.
Lữ Thiếu Khanh đứng lên, lẩm bẩm: “Con nhỏ này đầu óc có bệnh sao? Xử lý chuyện như vậy á? Còn nói là đại sư tỷ!”
“Quả nhiên, người ta mãi mãi cũng là thân không giúp lý.”
“Haizz, dù sao ta cũng là người ngoài, bị khi dễ cũng đáng đời thôi.”
Sau đó, Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu nhìn quanh: “Ở đây có Thiên Cơ giả nào không? Có cần phỏng vấn ta không?”
Hắn ta… Không ít người trong lòng không kìm được rên rỉ. Mạnh Tiểu là chủ trì tụ hội hôm nay, tên gia hỏa ngươi thật sự không nể một chút mặt mũi nào sao? Không ít người thấy rằng đáng lẽ Đoan Mộc Hiến nên đánh chết Lữ Thiếu Khanh ngay từ nãy.
Một nam đệ tử vừa theo Mạnh Tiểu đến bỗng gầm thét: “Tên nhóc kia, ngươi nói thêm một câu nữa xem? Ta có xé nát miệng ngươi không!”
Kẻ này sắc mặt âm nhu, ánh mắt lấp lánh, toát ra vẻ âm hiểm. Tựa hồ nhiệt độ không khí quanh hắn cũng thấp hơn người thường vài phần. Có người bên cạnh khẽ nói: “Là nhị sư huynh phái Ngọc Đỉnh, Lãnh Dược Xuyên. Hắn ta có quan hệ rất tốt với gia tộc Đoan Mộc.”
“Đây là thay Đoan Mộc Hiến ra mặt sao?”
“Sư phụ hắn thuộc mạch Hồng vẫn luôn hy vọng liên thủ với gia tộc Đoan Mộc để chinh chiến Đông Châu.”
“Kẻ này đích thị là phần tử hiếu chiến.”
“Câm miệng đi, chuyện này mà ngươi cũng dám nói bừa sao?”
Lãnh Dược Xuyên âm tàn nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, tràn đầy chán ghét loại người như hắn. Kẻ khác sợ Lãnh Dược Xuyên, nhưng Lữ Thiếu Khanh thì không. Hắn la hét: “Sao nào? Ngay cả một câu cũng không cho nói sao?”
“Phái Ngọc Đỉnh từ khi nào trở nên bá đạo thế này?”
“Hôm nay gọi mọi người đến đây, là muốn dằn mặt bọn ta, khiến bọn ta phải ngoan ngoãn nghe lời phái Ngọc Đỉnh các ngươi sao?”
Lại thêm một cái mũ chụp xuống đầu, Lãnh Dược Xuyên tức đến toàn thân run rẩy. Giờ phút này, hắn không chỉ muốn xé miệng Lữ Thiếu Khanh, mà là muốn giết chết hắn, khiến hắn câm họng!
“Đủ rồi!” Mạnh Tiểu hét lớn một tiếng, khí tức tăng vọt, cuộn trào như gió lốc, khiến không ít người khó thở.
“Các ngươi không thèm để ta vào mắt sao? Có tin ta đánh các ngươi không?”
Quả không hổ là đại sư tỷ, đúng lúc nghiêm khắc liền nghiêm khắc. Nàng vừa hét lớn một tiếng, Lãnh Dược Xuyên lập tức ngậm miệng, xem ra cũng không dám chống đối Mạnh Tiểu. Mọi người xung quanh cũng chẳng dám lên tiếng, không ai nguyện ý đắc tội Mạnh Tiểu.
“Không phải, ngươi làm như vậy là không được.” Giọng Lữ Thiếu Khanh lại vang lên…